Cô dĩ nhiên là sợ rồi.
Vừa rồi thì Hàn Thanh cũng thật là quá dọa người mà, anh chỉ ngồi yên một chỗ nhưng cả phòng họp không ai dám lên tiếng.
Trải qua một buổi họp, mồ hôi cũng bắt đầu xuất hiện trên mũi Kiều Nhân, thậm chí đến cánh tay cũng nổi da gà, đến tận bây giờ vẫn chưa hoàn hồn. Kiều Nhân xoa tay nói một câu:
- Vừa nãy chú cũng quá dọa người rồi.
Giọng nói của cô không lớn, vừa vặn có một trận gió thổi vào cửa sổ khiến cánh cửa đóng rầm một tiếng át đi giọng nói của Kiều Nhân.
Kỷ Hàn Thanh không nghe rõ:
- Anh làm sao cơ?
Kiều Nhân đành lặp lại môt lần nữa:
- Câu nói vừa nãy của chú cũng quá dọa người rồi.
Kỷ Hàn Thanh nghe hết câu, quay đầu nhìn cô một cái, ngồi thẳng người dậy:
- Anh dọa người chỗ nào?
Người đàn ông này và người vừa nãy ở trong phòng họp tuyệt đối không phải là cùng một người.
Cà vạt đã nới lỏng một nửa, ánh mắt cũng dịu dàng hơn không ít, anh nhếch miệng, cảm thấy Kiều Nhân nói những lời này có ý khác:
- Anh dọa em à?
Kiều Nhân gật đầu.
- Không phải là dọa thì là gì chứ...
Vừa nãy cô còn bị dọa sợ tới mức không dám thở mạnh. Tiểu Hắc dù sao cũng đã có kinh nghiệm, vừa nãy mặc dù có chút sợ, nhưng cũng đã quen rồi.
Tuy nhiên, Kiều Nhân lại không giống thế. Từ nhỏ đến lớn, Kiều Nhân đều là học bá, ngay cả chủ nhiệm lớp khi nói chuyện với cô cũng đều là dùng giọng điệu cưng chiều nói chuyện với học sinh giỏi, vô cùng nhẹ nhàng.
Kỷ Hàn Thanh tiến lên phía trước dừng lại cách cô hai bước:
- Chỗ nào chứ?
Kiều Nhân suy nghĩ mấy giây lại lùi phía sau một bước:
- Vừa nãy trong cuộc họp, lúc chú nhìn tôi, tôi cảm thấy như chú sẽ mắng tôi vậy.
Đây hoàn toàn không phải là do Kiều Nhân suy nghĩ nhiều, thật sự là do ánh mắt Kỷ Hàn Thanh nhìn cô khi đó hoàn toàn giống với ánh mắt anh nhìn người khác, chỉ là sự lạnh lùng không nhìn ra được bất cứ tâm tư gì.
Cứ như vậy vài giây, thậm chí Kiều Nhân còn nghi ngờ người này và cái người nói thích cô không phải là cùng một người.
Kiều Nhân: “Lúc chú dùng ánh mắt đó để nhìn người khác, ngay sau đó liền bắt đầu mắng họ.”
Thật ra thì lời nói của Kiều Nhân vẫn có chút phóng đại.
Mặc dù tính khí của Kỷ Hàn Thanh không tốt lắm nhưng thật sự sẽ không mắng người, vừa nãy khi họp chỉ là nghiêm túc hơn bình thường, thỉnh thoảng có chút nặng lời mà thôi.
Dù sao cũng là lãnh đạo mà, cũng là chuyện bình thường. Chỉ là từ trước tới giờ, Kiều Nhân chưa bao giờ thấy được khía cạnh này của Kỷ Hàn Thanh cho nên nhất thời không thích ứng được. Nói xong, người đối diện nửa ngày cũng không có chút phản ứng nào. Kiều Nhân không tự chủ hạ mí mắt, đối mặt với anh vài giây, liền nghe thấy anh hỏi:
- Vậy anh phải nhìn em như thế nào?
- Nhìn như bình thường là được.
- Bình thường như thế nào?
Kiều Nhân cũng không còn gì để nói... Kiều Nhân im lặng hồi lâu vội vàng mở miệng đánh đòn phủ đầu: “Nếu như chuông báo thức không vang lên... có phải chú sẽ mắng tôi không?”
Kiều Nhân vừa rồi đã để ý thấy cô và Tiểu Hắc đã cùng phạm phải một sai lầm.
Thực tế cũng có chút khác nhau, đại khái là Tiều Hắc đơn thuần sao chép lại nguyên tin tức cũ, còn cô thì có thêm vài câu nhận xét. Không nhiều, chỉ có mười mấy chữ, đại khái chỉ chiếm 10% bài báo.
Kiều Nhân càng nghĩ càng cảm thấy chính tiếng chuông báo thức đã cứu mình, nếu không cô chính là người cuối cùng bị mắng, đến lúc đó khẳng định sẽ giống như khỉ trong vườn thú, bị những người khác vây quanh xem náo nhiệt. Kiều Nhân vừa vui mừng, vừa tò mò, thấp thỏm hỏi:
- Nếu lúc đó chuông báo thức không vang lên... thì chú định mắng tôi thế nào?
- Anh không định mắng em.
- Cái gì cơ?
Kiều Nhân không quá tin lời này.
Kiều Nhân vẫn nhớ như in biểu cảm của Kỷ Hàn Thanh lúc gọi đích danh Tiểu Hắc, mặc dù khuôn mặt không quá u ám nhưng cũng là bộ mặt cho thấy bão tố sắp quét tới.
Ánh mắt Kiều Nhân đảo mắt sang nơi khác vài giây, người đàn ông đột nhiên cúi người lại gần:
- Anh không nỡ mắng em.
Tầm mắt Kiều Nhân cố định trên mặt anh. Khuôn mặt anh cách Kiều Nhân ba xăng ti, cô có thể nhìn thấy rõ lông mi của Kỷ Hàn Thanh, xuống chút nữa là nốt ruồi lệ chỉ.
Người này ngũ quan tinh xảo đẹp mắt, trong nháy mắt Kiều Nhân liền liên tưởng đến nhân vật phản diện trong tiểu thuyết của Kỷ Niệm. Theo tình tiết của tiểu thuyết, bước tiếp theo của nhân vật phản diện sẽ làm gì nhỉ? Cưỡng bức, giết người, phanh thây...
Kiều Nhân bị những tình tiết trong đầu dọa sợ, nhắm tịt hai mắt không dám mở ra.
- Em nhắm mắt lại làm gì, đợi anh hôn em à?
Kiều Nhân: “...”
Mọi suy nghĩ nãy giờ của cô đều tan biến. Mí mắt Kiều Nhân run rẩy, vừa muốn mở mắt, môi đàn ông liền nhẹ nhàng chạm một cái lên mắt phải của cô.
- Cứ như vậy đi
- Hả, chú có ý gì?
- Ngoan, phòng làm việc của anh có camera.
Kiều Nhân tiếp tục “...”
Tại sao qua lời anh nói thì cô lại thành người phụ nữ không được thỏa mãn?
Kiều Nhân nhíu mày, khi mở mắt ra đã thấy anh đứng thẳng người lại, hơi quay đầu nhìn cô:
- Nếu như không có chuông báo thức gián đoạn, sẽ trực tiếp tan họp...
- Vậy kêu tôi tới đây làm gì chứ?
Hại cô nghe lời của Tiểu Hắc mà lo lắng cả buổi. Vậy mà câu trả lời cô nhận được là:
- Muốn nhìn em thêm một chút.
Cổ họng Kiều Nhân nóng lên, vừa có chút cảm động thì cửa phòng làm việc vang lên vài tiếng gõ:
- Tôi vào được không?
Giọng nói này có chút quen tai. Kiều Nhân còn chưa kịp nghĩ ra là ai tới, theo phản xạ dịch sang bên phải vài bước. Một giây tiếp theo, khoảng cách hai người vừa được kéo ra, người bên ngoài đẩy cửa vào huýt sáo một tiếng:
- Xem ra cũng không thích hợp lắm.
Kỷ Hàn Thanh lười tiếp lời anh ta, vừa kéo cà vạt vừa quay về bàn làm việc:
- Có chuyện gì?
- Cậu biết vụ án tớ mới nhận hôm nọ chưa?
- Vụ nào?
Phó Yến đứng yên tại chỗ, nháy mắt Kiều Nhân mấy cái:
- Một sinh viên khoa Sinh học của Đại học Y trộm chất hóa học từ phòng thí nghiệm để đầu độc bạn cùng phòng.
Kỷ Hàn Thanh liếc mắt nhìn anh ta:
- Sau đó thế nào?
- Người bị hại đã qua đời lúc tám giờ sáng hôm nay.
Tay cầm bút của Kỷ Hàn Thanh ngừng lại một lát, lại nghe Phó Yến nói:
- Bây giờ nếu như đi hỏi han người thân của người bị hại thì không hay lắm, nhưng có thể phỏng vấn bị cáo một chút.
Kiều Nhân lên tiếng:
- Bị cáo sẽ chấp nhận phỏng vấn sao? Với lại chuyện này, cần được cảnh sát địa phương và cả người trong cuộc đồng ý thì mới có thể phỏng vấn.
Phía bên cảnh sát không có gì đáng lo, các tòa soạn chính quy cơ bản đều có cơ hội phỏng vấn, vấn đề chính là người trong cuộc. Dù sao đây cũng không phải chuyện gì vẻ vang. Số người tình nguyện tiếp nhận phỏng vấn càng ít, cơ bản là không có ai.
Kiều Nhân sống tới giờ, vẫn chưa gặp tội phạm nào lại tự nguyện tiếp nhận phỏng vấn. Đối với những tin tức liên quan đến tội phạm trên báo chí, phần lớn đều là nhờ cảnh sát yêu cầu người trong cuộc phối hợp. Chỉ có một đoạn là đúng sự thật, còn lại là do loại phóng viên không có lương tâm bịa chuyện.
Kiều Nhân cúi đầu nhìn mũi giày, sau đó ngẩng đầu: “Phó...”
Phó Yến nghiêng đầu nhìn cô.
Kiều Nhân đột nhiên nhớ tới lời dặn dò của anh ta trước đây, hai chữ “luật sư” đến miệng lại nuốt trở lại, đổi cách xưng hô:
- Anh Phó Yến.
Kỷ Hàn Thanh vốn đang ký văn kiện,vừa nghe thấy mấy chữ này, đầu bút nặng nề gạch một vệt trên giấy.
Anh nhẹ cười giễu: “Anh Phó Yến?”
- Anh thì sao?
Phó Yến nhìn Kỷ Hàn Thanh, tâm trạng trở nên vui vẻ: “Cậu cũng có thể để em ấy gọi mình là anh.”
Kiều Nhân: “...”
Kiều Nhân sợ Kỷ Hàn Thanh sẽ thật sự nghe theo chủ ý của Phó Yến, ho nhẹ một tiếng chuyển đề tài:
- Anh có quen biết với người trong cuộc ư?
- Đã từng tiếp xúc vài lần.
Phó Yến lấy một điếu thuốc từ trong bao, lôi bật lửa ra định đốt, khóe mắt liếc thấy Kiều Nhân lại thu bật lửa về, nói:
- Người bị hại đã chết, qua mấy ngày nữa sẽ có phiên tòa phúc thẩm.
Kiều Nhân: “Vậy phán quyết hẳn là... chung thân?”
Phó Yến: “Khả năng tử hình là tương đối lớn, người bị hại có gia cảnh không nhỏ.”
Trong phòng làm việc rõ ràng có ba người, tuy nhiên Kỷ Hàn Thanh lại như người thừa, suốt năm phút yên lặng ngồi nghe hai người kia nói chuyện.
Anh thật không biết Kiều Nhân có thể nói nhiều vậy đấy, chân mày nhíu càng sâu, cũng không có tâm trạng ký văn kiện nữa, đưa mắt nhìn Kiều Nhân một cái:
- Kiều Nhân, em quay trở về làm việc đi.
Phó Yến “A” một tiếng:
- Tớ vẫn chưa nói xong mà.
- Im miệng.
Phó Yến nhíu mày, cười với Kiều Nhân một cái:
- Hẹn gặp lần sau, em gái Tiều Kiều.
Kiều Nhân cũng cười với anh ta một cái, đi về phía cửa. Cánh cửa rất nhanh đóng lại sau lưng cô.
Trong đầu Kiều Nhân vẫn tiếp tục nghĩ đến vụ án kia, mãi đến khi quay trở về phòng, vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân. Phòng làm việc lúc này đang cực kỳ náo nhiệt, bởi vì là thứ hai, mọi người đều không quá bận rộn. Lúc này Tiểu Hắc lại như sống lại, vừa thấy cô đi vào liền kéo tay cô:
- Tiểu Kiều, vừa rồi cô đi lâu thế.
Kiều Nhân thuận miệng nói:
- Đi vệ sinh.
Tiều Hắc cầm điện thoại liếc nhìn: “Cô đã đi hơn hai mươi phút rồi... Trong vệ sinh đông lắm sao?”
Kiểu Nhân thấp thỏm “Ừ” một tiếng.
Tiểu Hắc: “Cô rơi điện thoại xuống bồn cầu à?”
Kiều Nhân lắc đầu: “Sao lại hỏi thế?”
- Vậy sao nhìn cô buồn thế? Hôm nay Kỷ tổng có mắng cô đâu?
Lục Hạ tới gần, có chút không tin:
- Hôm nay Kỷ tổng khen Tiểu Kiều à?
Các cô đã sớm quen thuộc việc bị kêu đi họp, nếu không bị mắng thì chính là được khen.
Lục Hạ vừa định hỏi han Kiều Nhân một chút, Tiểu Hắc vỗ lên mu bàn tay cô một cái: “Kiều Nhân và tôi đều phạm cùng một lỗi, cô nghĩ người như Kỷ tổng sẽ khen sao?”
Tiểu Hắc than thở vài câu, kêu Kiều Nhân vận khí tốt, cũng không tiếp tục đề tài này nữa,
Kiều Nhân liền bật máy tính, truy cập vào thanh tìm kiếm. Cô vừa gõ chữ vừa hỏi han: “Mấy ngày nay có tin gì hot không?”
- Có một vụ.
Mấy ngày nay Lục Hạ đều đi khắp thành phố, cho nên tin tức cũng rất nhạy bén: “Hôm thứ sáu, hung thủ vụ án hãm hại bạn học cùng đại học đã đứng ra tự thú”
Lời vừa nói ra, Kiều Nhân cũng vừa nhấn vào một bài báo.
- Còn có một chuyện đại sự nữa.
Lục Hạ cười thần bí: “Còn nhớ Hạ tỷ lần trước gõ của phòng Kỷ tổng không?”