Hành động này giống như đang cố tình xác nhận điều gì đó, tay Hứa Thần Phong đơ lại mấy giây mới thu về: “Thật sự là nhìn anh không vừa mắt.”
Đầu óc Kiều Nhân lại trở nên mơ hồ.
Cô và Hứa Thần Phong quen biết nhau cũng đã mười mấy năm, động tác sờ tóc này tương đối thân mật, từ sau khi cô bước vào tuổi trưởng thành cũng chưa được anh sờ tóc bao giờ, không hiểu sao hôm nay anh lại làm như thế này.
Lần trước cũng đột nhiên giơ tay ra lấy chiếc lá rơi xuống tóc cô khi ở nghĩa trang, thật khiến cô nghĩ mãi cũng không hiểu.
Kiều Nhân theo bản năng quay đầu lại nhìn: “Tại sao lại nhìn anh không vừa mắt?”
-Ai biết được...
Hứa Thần Phong liếc mắt nhìn Kiều Nhân, thấy cô đã thắt dây an toàn, anh mới khởi động xe: “Có thể là vì anh gần gũi với em?”
Mặc dù đây chỉ là câu nghi vấn nhưng được nói ra từ miệng anh thì trở thành một câu khẳng định.
Kiều Nhân: “...”
Ngoài cửa sổ đều là những người đi bộ qua lại, duy nhất chỉ không nhìn thấy dáng người Phó Yến và Kỷ Hàn Thanh.
Kiều Nhân hoài nghi là Hứa Thần Phong nhận nhầm người, còn chưa kịp mở miệng xác nhận, tầm mắt nhìn thoáng qua gương chiếu hậu một cái liền nhìn thấy biển số xe quen thuộc ở đằng sau.
Biển số xe của Kỷ Hàn Thanh đơn giản, cô lại ngồi xe anh mấy lần, cho nên dễ như trở bàn tay nhớ được biển xe.
Kiều Nhân thu hồi tầm mắt, theo bản năng kéo cửa kính xe lên, cuối cùng chỉ để lại một khe hở nhỏ để gió lùa vào.
Hứa Thần Phong cười dịu dàng: “Lần trước không phải đã nói đấy không phải bạn trai em sao?”
-Bây giờ cũng không phải.
Kiều Nhân lấy điện thoại, mở định vị xác nhận địa chỉ của trường đại học Y, sau đó zoom lên khuôn viên trường, tìm được vị trí của ký túc xá nam ở tòa nhà số 37.
Hứa Thần Phong: “Vậy em hành động như kẻ gian để làm gì?”
Dừng mấy giây, Hứa Thần Phong lại liếc sang bên này một cái: “Là em theo đuổi cậu ta hay cậu ta theo đuổi em?”
Bản đồ không quá chi tiết, phía trên chỉ đánh dấu khu vực ký túc xá nam theo hướng đông tây nam bắc, nếu muốn thay đổi địa chỉ thì chỉ có thể thu nhỏ màn hình và không zoom lên được nữa.
Kiều Nhân vừa tra tòa nhà số 37 vừa trả lời anh: “Đều không phải.”
Tỏ tình là Kỷ Hàn Thanh tỏ tình trước, nhưng có theo đuổi cô hay không, tạm thời chưa có kết luận.
Ít nhất người trong cuộc là cô đây không nhìn ra được anh đang theo đuổi mình.
Giống như hôm nay ở cùng với những nhà báo khác, cô không cảm thấy mình và người khác khác nhau chỗ nào.
Ánh mắt Kiều Nhân thất thần mất mấy giây, sau đó mới hoàn hồn, nhìn xuống màn hình điện thoại, ký hiệu tìm kiếm quay nửa vòng, rất nhanh đã có kết quả.
Khu ký túc xá nam nằm trong khuôn viên trường.
Kiều Nhân đưa điện thoại cho Hứa Thần Phong nhìn: “Ở phía nam bên kia.”
Người bên cạnh chỉ nhìn lướt qua, gật đầu sau đó quay về chủ đề cũ: “Hành động chậm như vậy, không sợ Tiểu Kiều nhà chúng ta bị người khác cuỗm mất...”
-Anh-------
Kiều Nhân nhíu mày một cái, ép buộc nói sang chuyện khác: “Mấy ngày nay trước trường anh xuất hiện không ít phóng viên nhỉ?”
Đằng sau vẫn là chiếc xe đi theo xe họ, Hứa Thần Phong nhìn một cái, cũng không nói cho Kiều Nhân biết, đồng tình nói: “Ngày hôm qua lúc làm thủ tục có thấy mấy người phóng viên đến.”
Hứa Thần Phong: “Chỉ là hai người bạn cùng phòng với sinh viên đó không muốn tiếp nhận phỏng vấn.”
Kiều Nhân đè mi tâm, cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
-Sao không đến bệnh viện trước?
Kiều Nhân lắc đầu: “Để sau.”
Ngày hôm nay người bị hại không có dấu hiệu tỉnh lại, vào lúc này nghe được tin ấy khẳng định phóng viên sẽ chen lấn ở bệnh viện như ong vỡ tổ, cô chen vào có giữ được thân mình hay đều là ẩn số.
Hứa Thần Phong gật đầu một cái.
Muốn đến địa điểm thì phải vào trường, xe ở đằng sau vẫn không nhanh không chậm bám theo, anh cảm thấy thật có ý tứ, sờ cằm cười một chút: “Cậu ta còn muốn đi cùng em vào ký túc xá nam à?”
Kiều Nhân: “...”
Bị anh nói như vậy, càng biến Kỷ Hàn Thanh trở thành kẻ biến thái đang theo dõi.
Chỉ là so sánh với mấy kẻ biến thái cuồng theo dõi truyền thống thì có chút khác nhau, người ta là ở trong tối lén lén lút lút, còn anh thì quang minh chính đại bước ra ngoài sáng theo dõi.
Kiều Nhân không nhìn ra bên ngoài, nhàm chán lật qua lật lại điện thoại.
Hôm nay có nhiều việc, cô quả thực không rỗi hơi mà chơi game, mở điện thoại ra liền nhớ có những thông tin liên quan trong ghi chú, liền mở WeChat xem tin tức.
Mấy ngày trước là ngày lễ, nhưng tin tức vẫn không ít hơn ngày bình thường, thời điểm Kiều Nhân ở Hàng Châu không đọc báo, lúc này tin tức đã nhiều đến mức không thể dùng vài con số để diễn tả.
Cô không mở mấy tin tức cũ, chỉ xem những chủ đề mới nhất trong nhóm.
Tốc độ tải rất nhanh, cơ bản chỉ cần mấy giây đã load xong, Kiều Nhân xem tổng thể mấy lần, nhìn thẩy ảnh được truyền ra từ bệnh viện - 【Má ơi sao có nhiều cùng ngành thế này, không thể chen vào được!】
Bức ảnh hơi mờ một chút, nhưng vẫn cho thấy rõ ràng hình được chụp lúc chen lấn ở bệnh viện, trong ảnh là cảnh người đè lên người, một hàng nối tiếp nhau kéo dài.
Trong bệnh viện có mấy người đang tường thuật trực tiếp, cứ qua nửa phút thì lại gửi hình ảnh một lần.
Tiểu Lý: “Nạn nhân là con nhà giàu đó, nhà con nhiều tiền hơn cả những gì trên báo viết, vệ sĩ còn đứng hai hàng.”
Không có mặt ở hiện trường tò mò, “Có thấy người thân nạn nhân không?”
“Vệ sĩ đứng hai bên không cho vào... Người nào cũng đều cường tráng, nhìn qua cũng phải hai trăm cân, thật quá khốc liệt.”
Kiều Nhân gõ mấy chữ gửi vào: “Có ai qua Đại học Y không?”
Tin nhắn vừa gửi đi, nhanh chóng bị áp đảo bởi những hình ảnh ồ ạt gửi đến.
Kiều Nhân cho là không ai nhìn thấy, vừa định nhắn lại thì có người trả lời cô: “Ngày hôm qua tôi có qua trường Y rồi, để chút nữa nói chuyện riêng với cô.”
Tin nhắn vừa gửi vào trong nhóm, người nọ liền nhắn riêng cho cô.
“Ngày hôm qua tôi cùng hai người nữa có trao đổi qua với bạn học của nạn nhân.”
“Về cơ bản thì đều là lời của bạn cùng lớp, cho nên hẳn là có giá trị tham khảo hơn.”
“...”
Người nọ liên tục nhắn một chuỗi dài, Kiều Nhân cũng không xen vào giữa chừng, chờ cô ấy nhắn xong cô mới quay lại đọc.
Tổng kết lại thì cũng chỉ có mấy câu: “Hung thủ đầu độc tính cách lầm lì, cô độc, bình thường không giao tiếp nhiều với bạn bè, hoạt động của lớp cũng rất ít khi tham gia, quen với việc đơn độc một mình. Cuối năm ngoái mới kết giao với bạn gái, kết quả đầu năm nay bạn gái cậu ta và nạn nhân đột nhiên yêu nhau.”
Nói tóm lại, nguyên nhân lớn nhất có thể là do bị cắm sừng.
Đầu bên kia không thấy cô có ý kiến gì, lại gửi thêm một tin nhắn: “Tiểu Kiều, tôi cảm thấy vụ này chủ yếu có phát sinh từ bạn cùng phòng. Dù sao thì bạn ở chung vẫn gần gũi hơn bạn cùng lớp một chút, khẳng định chuyện đằng sau biết tương đối nhiều, đáng tiếc là hôm qua tôi đến thì hai người cùng phòng không tiếp nhận phỏng vấn.”
Kiều Nhân: “Cô biết bạn cùng phòng của nạn nhân tên gì không?”
“Dương Văn Quang và Vương Lâm.”
“Cảm ơn cô.”
Tin nhắn vừa gửi được mấy giây, đúng lúc Hứa Thần Phong lái xe vào trong trường.
Kiều Nhân liếc qua gương chiếu hậu, thấy chiếc xe đằng sau đang bị nhân viên an ninh chặn lại.
“...”
Hứa Thần Phong chưa chú ý tới, cho đến khi xe đi được hơn chục mét, Kiều Nhân mới ho khan một tiếng nhắc nhở: “Anh Thần Phong, hình như bọn họ bị chặn lại ở cổng.”
Trường học yêu cầu rất nghiêm, nếu không phải là xe của giảng viên trong trường thì không được phép vào, nói chung là cần phải có thông tin cá nhân hay thậm chí là kể cả có cũng không được vào.
Hứa Thần Phong dừng xe lại, không nhanh không chậm hỏi: “Cho nên?”
-Cho nên anh ra nói chuyện với bảo vệ một chút để cho họ vào đi.
-Tiểu Kiều, em nói thật cho anh nghe xem em với cậu ta rốt cuộc là quan hệ như thế nào?
Càng nghĩ càng cảm thấy không thoải mái.
Người yêu thì không giống người yêu, bạn bè thì cũng không ra bạn bè.
“Anh ấy là cấp trên của em.” Kiều Nhân dừng một chút, nhìn qua gương chiếu hậu thấy anh đang thương lượng cùng với nhân viên an ninh: “Còn thời điểm lần trước anh gọi em lúc em sắp ra sân bay...”
Hứa Thần Phong cau mày tiếp lời: “... Chú nhỏ?”
Kiều Nhân nghiêm túc gật đầu.
Hứa Thần Phong: “...”
Anh vốn cho rằng đây là một người theo đuổi bình thường như những người khác, theo cô đến tận đây.
Giữa mối tình cảm này còn có quá nhiều mập mờ, quan hệ vẫn chưa thể thẳng thắn đến mức bỏ qua được, anh chau mày, sau đó mở cửa xuống xe: “Em chờ trong xe.”
Kiều Nhân hắng giọng.
Cô ngồi đàng hoàng trên xe, chưa tới ba phút, Hứa Thần Phong đã mở cửa xe ngồi vào trong: “Anh còn tưởng là chú nhỏ theo em đến tận đây.”
Hứa Thần Phong khịt mũi một tiếng: “Ánh mắt cậu ta nhìn anh cũng không giống ánh mắt hậu bối nhìn trưởng bối.”
-Vậy là ánh mắt của ai đối với ai?
-Chính là ánh mắt của đàn ông trưởng thành nhìn tình địch.
Hứa Thần Phong bất đắc dĩ mím môi: “Suy nghĩ đi chứ, nếu là anh thì anh đã hạ thủ lâu rồi, làm gì cần chờ đến tận bây giờ, để cho có không giữ mất đừng tìm à(*).”
(*): Trong nguyên tác dịch ra là “nấu chín con vịt cũng nên bay”, tớ không rõ nghĩa câu này lắm nên có đi hỏi thì được giải thích là “có không giữ mất đừng tìm” nên tớ để vào trong câu như vậy.
Lời này không phải là giả.
Nếu hai người họ có gì đó với nhau thì đã sớm có rồi.
Kéo dài đến tận bây giờ, không phải giải thích đơn giản là do chậm hiểu, mà đây là quan hệ thuần túy sinh ra không phải để cho người ta tim đập thình thịch.
Kiều Nhân cũng mím môi theo: “Từ bao giờ anh có thể nói ra được mấy lời như thế này rồi?”
Hứa Thần Phong nhìn cô một cái, không trả lời.
Ký túc xá nam quả nhiên ứng với chữ “Nam”, nằm ở phía nam trường học.
Khuôn viên Đại học Y chiếm diện tích rất lớn, cũng không phải là một đường thẳng tắp, lái xe qua còn phải lượn quanh một vòng dài từ phía đông sang phía tây, mất gần mười phút mới đến được tòa nhà số 37.
Kiều Nhân mở cửa xe xuống đi, thời điểm quay đầu nhìn lại, xe đằng sau không biết đi từ khi nào.
Cô đứng đợi Hứa Thần Phong hơn nửa phút, hết nhìn đông lại nhìn tây.
Cho tới khi Hứa Thần Phong đi đến, giơ tay quơ quơ trước mặt cô: “Đừng nhìn nữa, bọn họ đi lên văn phòng làm việc trực tiếp rồi.” (ý anh là chị đừng có đứng nhìn đợi hai người kia nữa =))))
Kiều Nhân “À” một tiếng, thu hồi tầm mắt đi vào cùng anh.
Theo lý thuyết thì ký túc xá nam không cho phép nữ đi vào, nhưng nếu đi cùng người khác thì dễ dàng hơn nhiều.
Thừa dịp cô quản lý ký túc đang nói chuyện cùng với Hứa Thần Phong, Kiều Nhân vội cong lưng khom người đi về phía trước, liền nghe thấy cô quản lý “A” một cái: “Bạn nữ kia, em tới ký túc xá nam làm gì?”
Cũng không biết Hứa Thần Phong nói với cô ấy cái gì.
Kiều Nhân đứng yên đó không nghe thấy động tĩnh gì nữa, mới thở phào nhẹ nhõm, cầm máy ảnh đi lên tầng.
Phòng trọ của hai sinh viên kia ở tầng sáu, vào lúc này bạn cùng phòng cũng không ở trong phòng, chỉ có hai người đang dọn dẹp đồ đạc của nạn nhân vào trong va li rồi mang ra rồi.
Đồ không tính là nhiều, nhưng cũng chẳng thể gọi là ít được.
Va li không to, đồ đạc bên trong chất thành núi, sắp rơi ra ngoài.
Hai người dọn dẹp bước ra ngoài còn tám chuyện: “Gia cảnh tốt như vậy, thất đáng tiếc.”
“Không phải sao.” Một người đưa tay chỉ vào va li lộ ra một góc của máy tính: “Máy tính này cũng phải khoảng mấy chục ngàn đấy.”
Kiều Nhân đứng ở cửa, ngón tay sờ nhẹ nhàng theo mép máy ảnh.
Khi hai người kia ra tới cửa, một trong số hai người vừa ngẩng mặt lên nhìn thấy cô gái nhỏ đứng bên cạnh, tay bỗng run một cái, va li liền rơi xuống đất.
Có vật rơi xuống, nặng như có một trận động đất xảy ra, một ít đồ đạc trong va li bị rơi ra ngoài.
Hai người vội vã ngồi thụp xuống nhặt, vừa nhặt vừa lẩm bẩm: “Nhà trọ cho sinh viên nam có cho nữ vào à?”
-Thật sự là... hù chết tôi.
-Chỉ là dáng dấp thật sự rất xinh đẹp...
Vừa dứt lời, hai người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.
Vào lúc này Kiều Nhân chỉ có một mình, Hứa Thần Phong có thể bị cô quản lý quấn lấy mấy phút, giờ chưa kịp đi lên.
Kiều Nhân nhìn thẳng bọn họ một cái, ánh mắt vừa mới thu về, hai người kia nhanh chóng bê va li đứng dậy, nhìn thẳng về phía cầu thang rồi đi ra.
Kiều Nhân đưa mắt nhìn bọn họ rẽ ngang, nháy mắt đã biến mất, vừa cúi đầu thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc ví sẫm màu ở bên chân.
Cô ngồi xuống nhặt lên, sau đó nhổm dẩy dựa lưng vào vách tường, vừa mới mở ra đã thấy bên trong ví kẹp một bức hình.
Là hai bé trai.
Động tác không quá thân mật, nhưng có thể nhìn ra quan hệ hai người khá thân thiết với nhau.
Tim Kiều Nhân đập nhanh hơn một chút, có suy nghĩ mới vừa thoáng qua trong đầu, thì có người gọi cô: “KIều Nhân?”
Âm cuối người đàn ông hơi cao giọng, tiếng bước chân từng bước vang lên, người đàn ông tiến ngày một gần: “Sao thế?”