Con Tim Rung Động

Chương 52: Chương 52




Kỷ Hàn Thanh không dùng sức, nói là cắn còn không bằng gọi là hôn sâu.

Kiều Nhân cứng đơ người, mọi lời nói trên môiđều bị nuốt lại, bờ môi như bị ngọn lửa thiêu rụi, ban đầu chỉ đơn giản là hơi nóng, bỗng chốc bùng lên dữ dội, dần lan ra khắp da thịt.

Cô nghe thấy giọng anh mơ hồ không rõ: “Nhất định phải đến.”

Toàn thân Kiều Nhân nóng bừng, cô cũng không dám làm loạn, nhưng vẫn đủ can đảm mở miệng phản bác: “Anh đây là đang ỷ mạnh hiếp yếu.”

Kỷ Hàn Thanh cảm thấy lời này rất có ý tứ, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên,trong ánh mắt người đàn ông là một mảnh tối tăm sâu thẳm, tựa như có một dòng nước ngầm khẽ trào dâng lên, anh không hề phủ nhận lời cô, chỉ nhẹ gật đầu một cái: “Là em câu dẫn anh trước.”

Kiều Nhân: “...”

Người này khi nghiêm túc thì giọng nói khi bình tĩnh ôn hòa cũng không khác gì ngữ khí khi bàn chuyện công việc là bao.

Nhưng Kiều Nhân đã nhạy cảm “đánh hơi” ra thâm ý trong câu nói của anh, cô nhăn mũi, cả người cũng dịch sát vào cửa xe: “Em không có mà.”

-Em có.

-Thật sự em không có mà.

“Cũng được.” Kỷ Hàn Thanh lui về phía sau, khoảng cách hai người được dãn ra, Kiều Nhân vừa mới lấy hơi thì ngay sau đó một nụ hôn đã rơi xuống.

Kỷ Hàn Thanh hôn rất sâu, không để cho cô cơ hội được thở hay giãy dụa, Kiều Nhân chỉ cảm thấy một trận choáng đầu hoa mắt, trong miệng giống như được rót đầy mật ngọt, mãi tới lúc Kiều Nhân phản ứng lại được, anh đã nghiêng đầu, cắn cắn vành tai cô.

Giọng nói anh nhẹ nhàng, mang theo hơi thở dịu dàng: “Vậy thì anh câu dẫn em.”

Kiều Nhân: “...”

Cuối cùng cô cũng hiểu Kỷ Hàn Thanh nói hai chữ “Cũng được” là có ý gì.

Cảm giác ngày hôm nay dù cô có câu dẫn anh hay không thì chuyện này vẫn là ván đã đóng thuyền, không thể tránh né.

Kiều Nhân khẽ nhếch miệng, khuôn mặt ửng đỏ, phủ một lớp mồ hôi mỏng, cô khẽ hít sâu một hơi, giọng nói còn run rẩy: “Em có thể đi về không?”

Người đàn ông trả lời vô cùng dứt khoát: “Không thể.”

-Kỷ Hàn Thanh ——

-Ừ?

Giọng nói không lớn, tự như là truyền ra từ cổ họng, mang theo vô vàn sự ái muội cùng đùa giỡn, tiếng nói vừa vang lên, người đàn ông lại phut xuống đôi môi cô lần nữa.

Cổ Kiều Nhân chợt lạnh, ngay sau đó được phủ một tầng nhiệt.

Cô đưa tay nắm lấy cổ áo, vội kéo lên: “Anh muốn làm gì?”

-Em cảm thấy anh muốn làm gì?

Người đàn ông giương mắt nhìn cô, mịt mù nơi đáy mắt càng sâu thêm.

Kiều Nhân và anh hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Kỷ Hàn Thanh vẫn mang theo sự hung hăng cáo già, cô thu lại tầm mắt, người đàn ông ghé vào tai cô, nói ra hai chữ: “Làm em.”

“...”

Kiều Nhân chưa từng nghĩ tới câu trả lời của anh sẽ như thế này, sửng sốt mấy giây mới phản ứng được, hai bên tai cô càng đỏ hơn, nước mắt đong đầy, hốc mắt cũng đỏ lên, nhấc chân phải đá anh: “Anh còn không biết xấu hổ.”

Chân cô không tiện lắm, không thể nâng cao nên nhanh chóng bị Kỷ Hàn Thanh đè xuống.

Anh nhắc nhở,như cười như không: “Bác sĩ nói không nên để em vận động kịch liệt...”

-Không để cho em vận động kịch liệt mà anh còn muốn làm, làm, làm...

-Làm gì?

Kiều Nhân không nói, khóe miệng xụ xuống, hướng sang chỗ khác tỏ vẻ hờn dỗi mấy giây, sau đó đưa tay đẩy khẽ anh: “Anh đứng dậy đi.”

Kỷ Hàn Thanh chỉ khẽ cười, không cười cợt cô nữa, khi đứng dậy ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn vào cổ Kiều Nhân.

Cô gái nhỏ mang làn da trắng, trên chiếc cổ trắng nõn cũng có thể thấy mạch máu, mà bây giờ, dọc theo xương quai xanh đều xuất hiện rất nhiều những ấn ký đỏ hồng nhỏ li ti.

Ánh mắt Kỷ Hàn Thanh tối sầm, yết hầu bỗng dưng nặng trĩu trong cổ họng, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Kiều Nhân, em không muốn ra à?”

Toàn bộ máu trong người Kiều Nhân giờ đây chỉ dồn lên khuôn mặt, tựa như là cô bị cho vào lò hấp, cả người nóng ran, nhẹ nhàng cắn răng: “Không muốn.”

Gần như cô phải nghiến răng nghiến lợi mới nói ra được hai chữ này, vừa nghiến răng vừa suy nghĩ, nếu như khi nãy Kỷ Hàn Thanh kiên trì thêm chút nữa có khi cô đã gật đầu đồng ý rồi.

Kết quả đợi mấy giây, Kỷ Hàn Thanh chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Kiều Nhân: “...”

Cô có chút lo lắng đề phòng, vậy mà đến khi Kỷ Hàn Thanh buông ra chữ “Ừ”, cô lại có xúc cảm mất mát chưa bao giờ xuất hiện.

Giây tiếp theo, cô nghe thấy Kỷ Hàn Thanh nói: “Không liên quan, nhân viên trong bộ phận xã hội thường xuyên phải làm thêm giờ.”

Kiều Nhân: “...”

Người này sinh ra được trời ban cho khuôn mặt dễ nhìn, cà vạt nới lỏng, vào lúc này đã được anh kéo ra, ngay cả nút áo thứ ba trên áo anh cũng cởi, quay đầu nhìn cô, đôi mắt đào hoa vừa mang theo sự khó hiểu vừa mang theo chút ướt át diễm tình: “Đêm nay ngủ cùng anh.”

-Bác sĩ nói em không thể...

Khóe miệng Kỷ Hàn Thanh khẽ nhếch lên: “Chữ ngủ theo đúng nghĩa đen.”

“...”

Kiều Nhân đi bộ không tiện, cho nên cuối cùng vẫn là để Kỷ Hàn Thanh bế lên tầng.

Tâm trí cô phải chịu đựng căng thẳng cả tối nay giờ đã được thả lỏng, nằm trong lòng Kỷ Hàn Thanh nhẹ giọng hỏi: “Thời điểm ở bệnh viện có phóng viên hỏi vấn đề không nên hỏi sao?”

Anh dừng chân rồi “Ừ” một tiếng.

Giây tiếp theo: “Mở cửa ra đi.”

Kiều Nhân đổi chủ đề: “Chìa khóa anh đâu?”

-Trong túi.

Vì vậy Kiều Nhân đưa tay tới mò mẫm, túi quần bên trái không có, tiếp tục đổi hướng sang lục túi quần bên phải, tay còn chưa làm gì, khi cúi đầu còn nghe thấy tiếng anh khẽ nuốt nước miếng: “Em sờ chỗ nào đấy?”

“...”

Kiều Nhân không dám sờ xuống phía dưới, dời khỏi túi quần mà đi lên túi áo, lần này thì đúng đường rồi, tìm một lúc đã thấy chìa khóa, cô nghiêng nửa người về phía trước, nhanh chóng cắm chìa vào ổ khóa.

Sau đó cửa mở ra, cô không vồn vã đưa tay mở đèn.

Một khách ở tầng một là một mảnh tăm tối, chỉ có ánh đèn ngoài sân hắt vào, Kiều Nhân nhắm mắt, giang tay ôm chặt lấy Kỷ Hàn Thanh: “Có phải phóng viên đó hỏi chị gái là thời điểm ngồi trên xe taxi có từng nghĩ đến việc tình phẫu thuật bị cướp đi thì bố mình sẽ không được phẫu thuật kịp thời đúng không?”

Người đàn ông không đáp lời.

Kiều Nhân liền tự nhiên nói tiếp: “Em cũng từng bị hỏi qua vấn đề này.”

Tâm trạng của cô trong ngày hôm nay sở dĩ lại tệ như vậy, ngoài sự cảm thông dành cho chị Trần như bao người thì nguyên do lớn nhất là xuất phát từ chính cô.

Tình huống xảy ra với chị Trần, rất nhiều năm trước cô cũng từng trải qua chuyện y như vậy.

Ngày đó Kiều Uyên bị tai nạn giao thông phải cấp cứu ở bệnh viện, Kiều Nhân cũng trơ trọi như vậy, ngồi một mình ở hành lang.

Cô khi ấy chưa lớn lắm, nhưng những đạo lý gì nên hiểu thì đều đã thấu, khi nhìn thấy người bác sĩ thở dài, cô cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Mà khi ấy, sự khác biệt duy nhất giữa Kiều Nhân và chị Trần chính là cô phản ứng vô cùng bình tĩnh, không khóc cũng không gây khó dễ cho người khác, tĩnh lặng tựa như một người qua đường đứng ngoài nhìn.

Dù sao chăng nữa, Kiều Uyên cũng là phóng viên điều tra nổi tiếng, sự việc bị truyền ra, trong chốc lát, hành lang bệnh viện bị một đám phóng viên vây quanh chật cứng.

Bệnh viện có ba tầng thì hành lang cả ba tầng đều kín người, chật như nêm.

Kiều Nhân khi ấy, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn người ta, không nói lời nào chỉ ngồi trên ghế, trong đám người ồn ào đó, không biết ai đã hỏi ra một câu.

Một câu hỏi giống y như đúc với câu hỏi mà chị Trần phải nghe.

Mẹ nó, làm gì có ai đang yên đang lành lại nghĩ tới vấn đề cha mẹ mình chết chứ?

Đến khi ấy Kiều Nhân rốt cuộc cũng có phản ứng, ánh mắt cô nhếch lên, mặt không đổi sắc nói: “Cút.”

Đó là một nữ phóng viên trẻ tuổi, bị cô mắng thì sửng sờ, ngay sau đó vẻ mặt biến đổi thành biểu cảm vô cùng phấn khích: “Chị là đang quan tâm hỏi thăm em, sao em lại nói như thế chứ?”

Kiều Nhân không muốn nhiều lời nữa.

Nữ phóng viên kia lải nhải hai phút. Trong hai phút đó phun ra những từ ngữ gì Kiều Nhân không rõ nữa, sau đó Hứa Thần Phong chạy tới, che chắn cho cô khỏi máy ảnh cùng micro đang chĩa vào.

Hành lang bệnh viện vừa rồi vô cùng ồn ào, trong nháy mắt đã an tĩnh. Hứa Thần Phong cũng không nói lời nào, chỉ kéo cô đi đến chỗ không người.

Các phóng viên vẫn đang xì xào bàn tán với nhau, chỉ là không ai bước tới hỏi cô vấn đề này nữa.

Câu hỏi kia có ấn tượng sâu đậm trong lòng Kiều Nhân, sâu tới mức dù đã vài năm sau, ngày hôm nay một lần nữa nghe thấy câu hỏi đấy mà lồng ngực nhói đau, dù đã hít sâu để bình tĩnh lại thì vẫn cảm thấy đau đến nhói lòng.

Đôi mắt cô vẫn nhắm, chỉ có dòng lệ chảy ra từ khóe mắt, từ từ chảy xuống gò má, khi mở miệng nói vẫn còn mang nặng giọng mũi: “Chú nhỏ.”

Kỷ Hàn Thanh đáp một tiếng.

Vì lời đáp này mà nước mắt Kiều Nhân càng tuôn ra ướt đẫm, giọng mũi nặng hơn: “Em thật sự thích anh.”

Anh không giống Hứa Thần Phong, nói gì làm gì đều có thể ung dung thản nhiên mà chạm tới tâm khảm nơi cô.

Khóe miệng Kiều Nhân khẽ giương lên, giây tiếp theo, cô được đặt xuống trên salon trong phòng khách, chốc lát ánh đèn chiếu xuống đỉnh đầu cô.

Cô mở mắt, vừa mới thích ứng được với ánh sáng, người đàn ông nhẹ nhàng đưa tay lên đôi mắt cô lau đi dòng nước mắt: “Vẫn còn sức để khóc nữa à?”

Kiều Nhân lặp lại những từ anh vừa nói, lẩm bẩm trong miệng mấy lần, vẻ mặt mê man hỏi: “Anh có ý gì?”

-Chúng ta làm chuyện khác.

Có thể coi rằng cô hiểu rõ cái người tên Kỷ Hàn Thanh này đi.

Thời điểm nghiêm túc thì đứng đắn hơn ai hết, nhưng khi không nghiêm túc thì sẽ không biết được anh có thể không đứng đắn đến nhường nào.

Kiều Nhân không tin chữ “khác” trong lời của anh mang nghĩa tốt, lần này đã cự tuyệt dứt khoát: “Không làm.”

-Không phải vừa nói thích anh sao?

-Thích cũng không làm.

Vừa mới dứt lời, Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng nhíu mày lại.

Biểu cảm trên mặt anh không tốt lắm, ít nhiều gì thì vẫn nhìn ra được sự bất mãn.

Kiều Nhân khó khăn tiến lên phía trước nửa bước, hai tay cầm cổ áo anh, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà cắn một cái lên xương quai xanh của người đàn ông.

Yết hầu Kỷ Hàn Thanh khẽ động đậy, lửa nóng trong người không hẹn mà cùng tăng vọt, anh buồn bực hừ một tiếng, nắm lấy cằm Kiều Nhân kéo cô ra khỏi người mình, cũng không nhìn cô lấy một lần, đứng dậy----

Đi vào phòng tắm.

Những thời khắc Kiều Nhân lớn mặt lớn gan quả thực không nhiều.

Thật vất vả mới có được một lần như hôm nay, sau khi làm xong chuyện xấu lại cảm thấy run sợ, nhân lúc Kỷ Hàn Thanh vẫn đang ở trong phòng tắm chưa đi ra, Kiều Nhân tùy tiện tìm một phòng, nhanh chóng vọt vào phòng tắm sau đó chui vào chăn ấm, ngay lập tức cơn buồn ngủ gõ cửa.

Mục tiêu của Kiều Nhân không cao, cứ ngủ trước khi Kỷ Hàn Thanh tìm được phòng cô nằm là được rồi.

Năm phút sau, Kiều Nhân vẫn chưa hoàn thành ý định của mình thì nghe thấy tiếng mở cửa, ngay sau đó cửa đóng lại, tiếng bước chân ngày một gần hơn.

Kiều Nhân nhắm mắt lại không dám lộn xộn, ổn định hô hấp vểnh tai nghe, kết quả một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.

Cũng không biết là qua bao lâu, điện thoại của anh vang lên, bởi vì Kiều Nhân có tật giật mình, khi nghe thấy tiếng chuông thiếu chút nữa bị dọa sợ đến mức nhảy bắn ra khỏi giường.

ĐIện thoại rất nhanh được kết thông, giọng nói của anh rất bé: “A lô.”

Chỉ nói một chữ như vậy, sau đó anh vén chăn bên người Kiều Nhân lên, gió bên ngoài thổi lướt qua mấy giây, ngay sau đó được anh đắp lại.

Kiều Nhân cảm nhận được rõ ràng trên giường đã có nhiều hơn một người, ngay cả đệm giường cũng nhẹ nhàng lún xuống một ít.

Người đàn ông đưa tay tới, đầu ngón tay anh gõ nhẹ lần eo của cô.

Kiều Nhân nắm chặt ga giường, không dám lộn xộn.

Giọng nói ở đầu điện thoại bên kia vẫn không ngừng nghỉ, nói xong tình huống với tốc độ rất nhanh.

Vậy mà Kỷ Hàn Thanh ở đầu bên này lại chỉ nói một chữ “Ừ” từ đầu đến cuối, anh yên lặng hoàn toàn, thậm chí cảm giác như anh không hề lắng nghe người kia nói chuyện, đặc biệt là cái tay hiện giờ như có như không di chuyển trên eo cô.

Giây tiếp theo, quần áo của Kiều Nhân đã trở nên xộc xệch.

Người đàn ông vô cùng nhẹ nhàng, ngón tay dọc một đường di chuyển lên xương quai xanh của cô, chiếm rất nhiều tiện nghi, sau đó ngay tại thời điểm Kiều Nhân không chịu nổi nữa muốn mở mắt ra, Kỷ Hàn Thanh lại “Ừ” một tiếng, tắt điện thoại.

Kiều Nhân mở chỉ hơi động đậy mi mắt ngay lập tức nhắm nghiền.

Kỷ Hàn Thanh tròn mắt nhìn cô, bên tai Kiều Nhân đã đỏ ửng, phần da thịt dưới cổ đều ửng hồng, anh cười giễu, giơ tay ra tắt đèn.

Kiều Nhân cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Vừa muốn làm dáng ngủ xấu vừa lăn lội qua lại để tạo khoảng cách với anh một chút thì bàn tay anh đã đặt ngang hông cô, anh hơi dùng sức ôm Kiều Nhân vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên tai cô: “Càng giả vờ nữa thì anh càng tiếp tục.”

Kiều Nhân: “...”

Ngón tay anh gõ nhẹ, vừa muốn di chuyển một lần nữa thì Kiều Nhân luồn tay qua áo bắt lấy cổ tay anh: “Ai...Điện thoại ai gọi thế?”

Nụ cười trên khóe môi Kỷ Hàn Thanh càng rạng rỡ hơn: “Ngày mai tiếp máy.”

Nếu mà nghe cuộc gọi đêm nay, Kiều Nhân đừng hòng ngủ được.

Còn nếu nghe điện thoại vào ngày mai, kết quả là đến sáng hôm sau, cái gì Kiều Nhân cũng quên tiệt.

Cô ngủ khá ngoan, ngoại trừ trong lúc ngủ còn lăn hai vòng bên Kỷ Hàn Thanh ra thì không có làm chuyện gì khác người.

Kiều Nhân nằm ngủ vô cùng yên ổn trong lòng Kỷ Hàn Thanh, đến ngày hôm sau tự nhiên thức giấc, mắt vẫn chưa mở ra đã nghe thấy âm báo tin nhắn vang lên.

Liếc mắt một cái, cô đã nhìn thấy điện thoại hiện lên hơn chục cuộc gọi nhỡ của Kỷ Niệm.

Thậm chí tin nhắn WeChat Kỷ Niệm gửi qua còn nhiều hơn.

Lúc này Kiều Nhân mới nhớ tới tối hôm qua cô không nói với Kỷ Niệm rằng không về nhà, đầu óc cô nảy lên suy nghĩ những điều sắp xảy ra, kết quả mở WeChat đều là tin nhắn Kỷ Niệm thét gào:【Mẹ nó, Tiểu Kiều sao cậu lại phải chạy tới nhà anh trai tớ! 】

【Hôm qua dì Tống gọi điện cho tớ hỏi thăm cậu, tớ nghĩ rằng cậu về nhà thì dì nói rằng cậu không có ở nhà】

Kiều Nhân choáng váng vì một loạt tin nhắn hiện ra.

Cô tùy tiện gõ mấy chữ trả lời Kỷ Niệm:【Ngày hôm qua muộn quá, sợ quấy rầy giấc ngủ của cậu nên không về.】

【Cậu nói láo!】

Kỷ Niệm:【Cậu đã ngủ với anh tớ chưa?】

Kiều Nhân:【...】

【Nữ thí chủ hãy trả lời câu hỏi của tôi.】

Kiều Nhân không nói lời nào, định giả bộ như chưa đọc tin nhắn rồi thoát khỏi cuộc trò truyện, kết quả một bàn tay từ phía sau đưa tới, cầm lấy điện thoại của cô nhắn hai chữ:【Ngủ rồi.】

Lần này đến lượt Kỷ Niệm không nói lời nào.

Kiều Nhân nhìn chằm chằm hai chữ kia mà mặt đỏ tới tận mang tai, vừa muốn giải thích cho Kỷ Niệm mấy câu thì nghe thấy Kỷ Hàn Thanh cười khẽ, giương mắt qua nhìn anh, khóe miệng anh cong lên vô cùng đẹp mắt: “Đêm hôm qua ngủ với anh sao không thấy em đỏ mặt?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.