Xung quanh khắp nơi đều là người, khung cảnh có thể dùng 1 từ “loạn” để hình dung. Quần áo và tóc tai người đi đường đều bị gió lớn thổi tán loạn, hàng cây liễu hai bên đường ngả nghiêng, cành cây liên tục đập vào nhau như thể sắp sửa bật gốc tới nơi vậy.
Tiếng thét chói tai thi nhau vang lên, còn có một cô gái đội túi nylon lên đầu rồi chạy lên taxi.
Khung cảnh này hoàn toàn có thể so sánh với hiện trường tai nạn liên hoàn. Người đàn ông phía sau mới vừa rồi còn hờ hững ậm ừ vài tiếng, sau khi bị cô đụng phải liền im lặng.
Kiều Nhân tựa vào người anh ta, phía trước gió lớn vẫn đang thổi loạn, nhưng sau lưng lại ấm áp như thể trận gió này hoàn toàn không thổi tới. Cô vốn không thấp, ít nhất cũng được 1m65, nhưng vẫn thấp hơn Kỷ Hàn Thanh một cái đầu.
Địch không động, ta cũng không động.
Hai người cứ như vậy giằng co mất mấy giây, bởi vì tựa vào quá gần, Kiều Nhân nghe thấy giọng nói nghi hoặc vang lên từ đầu dây bên kia: “Hàn Thanh?”
Sau đó trên đỉnh đầu cuối cùng cũng có âm thanh trầm thấp vang lên: “Ừ”
Kiều Nhân cũng không dám cùng anh dây dưa, vội bước về phía trước 1 bước.
Cũng không rõ là có phải hôm nay gió quá lớn rồi không, cô vốn cho rằng mình cũng không gầy gò ốm yếu, vậy mà mới chỉ tiến lên chưa tới 10cm đã bị gió thổi lùi lại. Kiều Nhân lảo đảo ngã về sau lại lần nữa tiếp xúc với cơ thể ấm áp kia, cổ tay cô cũng bị kéo lại.
Một giây tiếp theo, Kiều Nhân vừa kịp phản ứng lại thì đã bị kéo tới sau lưng Kỷ Hàn Thanh, cơn gió lớn cũng được cản đi một nửa.
Trước mặt cô, người kia cúp điện thoại: “Giờ tôi đi bệnh viện, tới đó rồi nói”
Kiều Nhân cuối cùng cũng đứng vững trở lại, mới vừa định rời đi thì cổ tay lại bị kéo về. Bàn tay đàn ông dùng lực không lớn, tiếp tục nắm lấy cổ tay cô, cũng không có ý định buông ra.
-Biết điều thì đứng im.
Thời tiết xấu thế này, người qua đường xem náo nhiệt cũng đã tản đi rất nhiều, chỉ còn lại vài người đứng kế bên tấm bảng quảng cáo bị rơi xuống.
Kiều Nhân dứt khoát thò đầu ra xem xét tình hình.
Người hồi nãy bị tấm bảng đập phải vẫn nằm im không nhúc nhích trên mặt đất, từ vai lên tới đầu đều là máu. Mấy người đứng bên cạnh, cũng không biết sợ là cái gì mà tới gần xem xét.
Kiều Nhân liếc nhìn màn hình khóa điện thoại liền biết cô muộn giờ hẹn rồi. Tiếng gió quá lớn, cô cũng đành gắng nói to hơn:
-Tôi còn chưa kịp chụp hình......
Cô vừa nói vừa kéo tay áo anh:
-Chú nhỏ, chúng ta tới gần nhìn một chút đi
Kỷ Hàn Thanh nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Kiều Nhân hoàn toàn không chú ý, tầm mắt cô vẫn còn đang đặt trên người bị thương kia:
-Là do đầu bị thương nên không ai dám tới gần giúp anh ta sao?
Kiều Nhân không học y, nhưng trước kia cũng đã từng đọc qua một vụ, hình như là một ông lão 70 tuổi lúc đang tập thể dục thì ngã xuống. Sau đó người đi đường cõng ông lão tới bệnh viện, kết quả do lúc cõng lắc lư nên đã tổn thương đến não của ông lão.
Vốn đều là xuất phát từ ý tốt, kết cục lại thành ra hại người thêm. Người nọ hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì. Kiều Nhân còn đang định tự mình ra tay, người kia đã kéo cô về phía trước.
Bên cạnh vẫn còn vài người đang bàn tán:
-Sao xe cứu thương vẫn chưa tới nhỉ?
-Thật là... Cái thời tiết quỷ quái này, tóc tôi đều bị thổi dựng tới lộ cả chân tóc rồi!
-Chúng ta có nên đi qua nhìn một chút không?
-Đừng, bạn trai tôi là bác sĩ, anh ấy nói không thể tùy tiện động vào đầu bệnh nhân đâu
Kiều Nhân bị gió thổi có chút nhức đầu, đợi tới khi xe cứu thương đến nơi thì cô đã lạnh tới mức chẳng phân biệt nổi phương hướng rồi.
Điện thoại liên tục reo, mãi tới khi xe cứu thương đi mất, Kiều Nhân mới nghe máy:
-A lô?
-Chị, chị không tới à?
-Đến chứ...
Kiều Nhân ngẩng đầu nhìn Kỷ Hàn Thanh một chút
-Chị có việc bận nên sẽ tới muộn một chút.
-Khi nào thì chị tới?
-Nửa tiếng nữa đi
Nơi này cách chỗ hẹn không xa, chỉ tầm mười mấy phút là tới.
Kiều Nhân phân vân vài giây giữa đi bộ và bắt xe, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cành cây đại thụ bị gió quật gãy, liền quyết định tới ven đường đón taxi.
Kỷ Hàn Thanh cũng đang gọi điện thoại, Kiều Nhân hướng về phía anh ta dùng khẩu hình nói vài câu rồi chạy đi bắt xe. Kết quả vừa đóng cửa xe thì có bàn tay gõ lên cửa kính xe.
Người đàn ông đứng bên ngoài ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
Bác tài nhấn còi:
-Cãi nhau với bạn trai à?
Kiều Nhân: “....”
Kiều Nhân cũng không giải thích gì thêm, liền rời khỏi xe taxi, quay người lại đi về phía chiếc xe đằng sau.
Bên trong xe cách âm vô cùng tốt, tuyệt đối không có một chút tạp âm nào lọt vào bên trong.
Ngụy Dịch Liên gửi cho cô một tin nhắn, nhắc cô đi đường chú ý an toàn.
Kiều Nhân thiếu chút nữa bật ngửa, đã biết hôm nay ra đường không an toàn mà còn bắt cô đi làm gì cơ chứ. Cô mở tin nhắn ra, rep lại một dấu “.”
Xe nhanh chóng khởi động, Kỷ Hàn Thanh nhìn cô một cái:
-Đi đâu?
Kiều Nhân nói ra địa chỉ, sau đó lại giật mình hỏi:
-Không phải chú định đi bệnh viện à?
Nhìn anh ta như vậy, cũng không giống như có người nhà bị bệnh.... Kiều Nhân quan sát từ trên xuống dưới người này một lượt, sắc mặt không tệ, mới vừa nãy còn kéo cô ra phía sau chắn gió, nhìn thế nào cũng không giống bị ốm.
Kiều Nhân quả thực không đoán ra được nguyên do:
-Chú đi bệnh viện làm gì?
-Đi theo người vừa nãy bị bảng quảng cáo rơi xuống người.
Nửa năm gần đây Kiều Nhân đều chạy theo đưa tin trong giới giải trí, cơ bản cứ vài ngày lại đi theo các minh tinh để chụp ảnh, cơ hồ đều núp ở những nơi vắng vẻ để chụp lén chứ rất ít khi quang minh chính đại như vậy.
Suốt thời kì thực tập cô cũng chẳng dùng tới thẻ phóng viên mấy.
Đây là lần đầu tiên Kiều Nhân nghe nói tới việc đi theo người bị thương để lấy tin, mắt cô sáng lên:
-Chúng ta sẽ theo họ kiểu gì?
Kỷ Hàn Thanh lúc này đã dừng xe ở cửa bệnh viện:
-Em nói xem?
Trừ bác sĩ chữa trị và nhân viên bệnh viện ra, người ngoài như họ sẽ đi theo lấy tin như thế nào đây?
Kỷ Hàn Thanh rời mắt khỏi Kiều Nhân, môi khẽ nhếch.
Dáng vẻ bừng bừng hứng thú này... Không phải cô lại định đi theo đưa thẻ phòng đấy chứ?
Anh mỉm cười một cái, đưa tay rút chìa khóa xe.
Kiều Nhân lúc này mới phản ứng lại được, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ:
-Tôi không định đi bệnh viện
-Không phải em tò mò muốn biết làm sao để lấy tin tức à?
Kiều Nhân cúi đầu liếc nhìn giờ trên điện thoại. Còn có 20 phút nữa là tới giờ hẹn, cô nhỏ giọng:
-Đại khái sẽ mất bao lâu?
-Vài phút
Vài phút mới là lạ đấy. Nghe thì tương đối nhanh, nhưng dù sao ở trong bệnh viện thì chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.
Thời tiết hôm nay không tốt, lại có thêm vài vụ tai nạn xe cộ nữa, lái xe tông vào hàng rào phân cách.
Bệnh viện thành phố đông nghịt toàn người là người.
Kiều Nhân vừa bước vào đã sợ hết hồn, cô vốn không phân biệt được phương hướng, mấy năm nay lăn lộn mới miễn cưỡng gọi là quen với đường xá phương Bắc.
Người người chen chúc kín bệnh viện, Kiều Nhân sợ mình sẽ lạc nên luôn đi theo Kỷ Hàn Thanh, nửa bước cũng không dám rời.
Kỷ Hàn Thanh tới phòng cấp cứu, cô liền đi theo tới phòng cấp cứu.
Kỷ Hàn Thanh đi tới phòng chẩn đoán, cô cũng theo chân tới phòng chẩn đoán.
Sau khi đi hơn nửa vòng bệnh viện, cuối cùng Kỷ Hàn Thanh cũng dừng lại. Kiều Nhân cúi đầu trả lời tin nhắn đối phó với Ngụy Dịch Liên, cũng không để ý tình huống phía trước.
Phía trước có giọng nam vang lên, thanh âm thấp mà nhẹ nhàng:
-Đây là ai thế này, định tới đây làm chuyện xấu gì vậy?
Kiều Nhân vốn không cho rằng người kia đang ám chỉ mình, kết quả anh ta đưa tay kéo cô:
-Cô gái này, đi theo anh Kỷ của chúng tôi làm gì thế?
Kiều Nhân: “.....”
Kỷ Hàn Thanh cau mày liếc anh ta một cái:
-Buông tay cô ấy ra, nói đúng trọng tâm đi.
Người nọ thấp thoáng ý cười:
-Người vừa rồi đưa vào kia, kết quả chụp phim cho thấy não chấn động nhẹ, ngoài ra có khả năng là máu tích tụ bên trong.
Kiều Nhân giương mắt nhìn anh ta, cũng không thấy mặc áo blouse của bác sĩ, cho nên cũng không rõ liệu anh ta có phải bác sĩ hay không.
-Đừng nhìn nữa.
Kỷ Hàn Thanh hất cằm về phía Phó Yến
-Cậu ta là Phó Yến
Phó Yến hôm nay tới bệnh viện là để bàn chuyện vụ kiện cùng thân chủ, kết quả vừa bàn xong thì bị Kỷ Hàn Thanh cứng rắn bắt ở lại bệnh viện đợi người.
Anh còn tưởng sẽ gặp được cô nương mà Hàn Thanh thầm mến, ai ngờ lúc cáng được đẩy tới lại là một người đàn ông cao lớn thô kệch.
Ánh mắt Phó Yến rơi trên người Kiều Nhân:
-Thực tập sinh của tòa soạn các cậu à?
Anh ta hoàn toàn chẳng có chút ấn tượng nào với Kiều Nhân.
-Tôi nhớ cậu không đem theo thực tập sinh khi đi lấy tin mà.
-Gặp trên đường.
Kỷ Hàn Thanh cũng lười nói nhiều, đưa tay lên nhìn giờ. Đã quá 15 phút so với cái hẹn “nửa tiếng” của Kiều Nhân rồi.
Anh đút điện thoại vào túi, hỏi cô:
-Muộn rồi à?
Kiều Nhân gật đầu.
Đầu bên kia Ngụy Dịch Liên đã bắt đầu gọi điện thoại liên tục như muốn đòi mạng, Kiều Nhân gật đầu với hai người kia rồi đi về phía cửa bệnh viện nghe máy: “Chị tới ngay đây...”
“Chị, xe của chị có vấn đề gì vậy?”
Kỷ Hàn Thanh đã tới gần, Kiều Nhân đi mấy bước tới cổng bệnh viện mới dừng lại.
Hôm nay gió lớn, cửa kính bệnh viện đều được đóng kín.
Cô đổi điện thoại sang bên tai khác: “Liên Liên à, không thì hôm nay chị....”
Mấy chữ “không đi” còn chưa kịp nói ra, người đàn ông sau lưng đã vươn tay qua vai cô đẩy cửa kính.
Ngay lúc đó, đầu dây bên kia nóng nảy cắt đứt lời cô:
“Chị, tuyệt đối không được! Hôm nay chị nhất định phải tới!”
Phía bên Ngụy Dịch Liên rất ồn ào, cậu chàng cũng gào rất to:
“Không phải chị Niệm nói chị thích người có nốt ruồi ở mắt sao? Em mang bạn học tới giới thiệu bạn trai cho chị đây!”