Con Tôm Nhỏ Vượt Long Môn

Chương 10: Q.1 - Chương 10




Sắc mặt Cửu hoàng tử càng thêm tái nhợt, dường như là bị ai hù dọa, hắn cắn môi, từng bước một đi tới gần.

Ta ngơ ngác, ngượng ngập cúi đầu, chân tay luống cuống nhìn Cửu hoàng tử bước tới.

“Hạ Mật? Hạ Mật…”, hắn giống như là đang thở dài, không dám lớn tiếng, vươn bàn tay đến, chậm rãi vén tấm lụa che mặt.

Nguyễn Dương thấy động tác của Cửu hoàng tử, nhưng chỉ ngồi yên, lặng lẽ cầm tay ta, hơi ấm từ bàn tay hắn truyền tới lòng bàn tay ta, cảm giác lo lắng đến từng đầu ngón tay ngón chân được vỗ về, trái tim ta dần ổn định nhịp đập lại.

Sau khi tấm lụa được vén hẳn lên, ta thấy trên gương mặt tái nhợt của Cửu hoàng tử dần dần dấy lên một cảm xúc có thể gọi là thẹn quá hóa giận.

“Hạ Mật ư?! Ngươi không xứng!”, ánh mắt hắn dán chặt trên mặt ta, liên tục hừ lạnh hai ba lần, bàn tay lỗ mãng dùng sức, tấm lụa màu tím hệt như hồ điệp gãy cánh nhẹ nhàng rơi xuống.

Ta bỗng cảm thấy vô tội cực kỳ. Chưa bao giờ thấy hổ thẹn như thế, ta giật phắt mũ trùm đầu xuống, dùng tư thế kiêu ngạo ngẩng đầu lên, vỗ vỗ bộ ngực, từng chữ từng chữ thanh minh: “Tên ta chính là Hạ Mật, bộ cái tên Hạ Mật này cao quý lắm sao?”. Bàn tay Nguyễn Dương siết chặt, ngón cái không ngừng trấn an vuốt ve lòng bàn tay ta.

Ta không hề chớp mắt đối mặt với Cửu hoàng tử, quyết không lùi bước.

Cửu hoàng tử tức giận trừng mắt một cái đầy vẻ áp bức, ta nghĩ rằng hắn định làm gì ta, nhưng mà hắn chỉ đứng yên ở đó, lẳng lặng trừng mắt một lát, rồi không hề nói năng gì, lại lười nhác trở về ngôi báu thủy tinh, miễn cưỡng ngồi xuống.

“Nhạc!”, ta nghe thấy quản gia Rùa phía sau ra lệnh, cô vũ nữ lả lướt kia quay lại sân khấu, vung ống tay áo hồng tím sặc sỡ. Hương nồng che giấu mùi tanh nhàn nhạt, từng đợt từng đợt thổi tới, ta nghiến răng nghiến lợi chịu đựng.

Nguyễn Dương vẫn ngồi thẳng, lạnh lùng uống rượu, trên mặt nở nụ cười nhạt, thấy ta ngồi cúi đầu trên ghế bạch ngọc xoay tới xoay lui, không nhịn được mỉm cười, cúi xuống thì thầm với ta: “Nếu ngươi thấy chán, ta bảo tỳ nữ dẫn ngươi đi dạo xung quanh một chút nhé? Trong phủ Cửu hoàng tử có rất nhiều hoa cỏ quý hiếm, ngươi có thể đi ngắm một vòng”.

Hắn nhất định là có chuyện muốn nói riêng với Cửu hoàng tử, ta ngồi đây không tiện, chi bằng đi dạo xung quanh, đợi khi hắn làm xong việc, nhất định sẽ tới đón ta.

Ta gật gật đầu với hắn, leo xuống ghế bạch ngọc, chỉ vào khu tiểu viện xa xa phía sau bức vách ngăn rồi nhỏ giọng trả lời Nguyễn Dương: “Ta muốn sang bên đó đi dạo, không cần gọi tỳ nữ, ta chỉ đi gần gần đây thôi, khi nào hai người nói chuyện xong rồi thì tới tìm ta!”.

Nguyễn Dương ừ một tiếng, cũng không khuyên ta đội mũ, chỉ đứng lên nhẹ nhàng thay ta vén lọn tóc rối ra sau vành tai.

Ánh mắt Cửu hoàng tử tà tà liếc tới, thấy Nguyễn Dương thay ta vén tóc, nở nụ cười có vẻ trào phúng, nói: “Hoàng thúc, trước giờ ta không biết ngài là bậc cha anh từ ái như vậy!”.

Nguyễn Dương cũng không giận, vẫy tay ý bảo ta đi đi, rồi xoay người lại tao nhã ngồi xuống.

Ta thấy hắn vẫy tay, vội vàng đi về phía vườn hoa phủ kín san hô đỏ đằng sau bức vách ngăn, ta đây không thèm xem ca múa chung với tên Cửu hoàng tử mắc bệnh sạch sẽ kia đâu, chả có gì vui vẻ.

San hô đỏ, tiên diễm vô cùng, ta đứng chính giữa những khóm san hô, đột nhiên nhớ tới giấc mộng cũ, theo phản xạ có điều kiện ngồi thụp xuống, vươn tay muốn chạm thử khóm san hô nhỏ.

“Không thể đụng vào! San hô đỏ vạn lần không thể đụng vào!”.

Hử? Ta quay đầu lại, nhìn thấy một tiểu tỳ nữ mặt tròn lưng đeo vỏ sò màu xanh nhạt vội vàng hô to, thấy ta đã dừng tay, tựa hồ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô ấy bước tới, cẩn thận đánh giá ta, ta vừa ngẩng đầu, cô ấy dường như phát hoảng, a một tiếng rồi bước lùi.

“Sao dáng vẻ của cô cổ quái vậy!”. Ta im lặng không trả lời, lục lọi trong lòng moi ra một mảnh tảo đắp lên trên đỉnh đầu, rồi lấy dũng khí ngẩng đầu ngây ngô cười, tuy rằng Nguyễn Dương đã giúp ta chải tóc, nhưng mà mái tóc thưa thớt không thể nào che được cái đầu, mặc dù đang ở dưới biển sâu, ta vẫn thường xuyên có ảo giác như thể trên đỉnh đầu thường có gió lạnh thổi qua.

Tiểu tỳ nữ mặt tròn dừng mắt trên bộ váy của ta, nhìn thấy hoa văn rồng màu xanh nhạt trên váy, lập tức kinh ngạc hoảng sợ, trong lòng run sợ vội vàng xin lỗi: “Cô nương, nô tỳ, nô tỳ không biết giữ mồm giữ miệng, người đừng để ý lời nói của nô tỳ!”.

Ta lại nhìn cô ấy rồi nở nụ cười ngốc nghếch. Ta đâu có để ý gì đâu, diện mạo bản thân chính là quái lạ thế này, sự thật trước mắt che che giấu giấu làm chi.

“Cô nương, người, người cười lên càng cổ quái!”, tiểu tỳ nữ mặt tròn thành thật hồn nhiên, vừa thấy khuôn mặt tươi cười của ta, cái miệng lại không kiềm được.

Lời đánh giá thành thật này lập tức làm cho nụ cười trên mặt của ta cứng đơ, ta yên lặng ôm đầu, xoay lưng lại, dùng ngón tay chỉ vào phía sau lưng mình, nói với cô ấy: “Vậy cô đừng nhìn mặt ta, nói chuyện với cái lưng của ta là được rồi!”.

Chắc là nghe giọng điệu của ta không giận không nghiêm, lá gan của cô ấy lại to ra rất nhiều, lấy dũng khí nhắc nhở ta: “Cô nương, san hô nơi này, Cửu hoàng tử không cho phép người khác đến gần! Người là do Tĩnh Hải Vương điện hạ dẫn đến, hoàng tử tất nhiên sẽ không trách phạt, nhưng mà bọn tỷ muội trông coi nơi này đều sẽ bị phạt!”.

Ồ… Ta yên lặng lùi ra khỏi khóm san hô, lại ngơ ngác đứng giữa con đường nhỏ trong vườn hoa, tiểu tỳ nữ mặt tròn kia thấy ta ngoan ngoãn nghe lời, nhún mình làm lễ, cúi đầu chào rồi vội vàng đi ra ngoài.

Nơi này chỉ còn lại một mình ta, ta ngại ngùng nhìn quanh, vụng trộm đi ra cửa vườn hoa, muốn trở lại hậu hoa viên tìm Nguyễn Dương.

Đường đi đá sỏi gập ghềnh, ta bước đi một lát gan bàn chân nhói lên, gân cốt vừa mới tạo thành, đi lâu sẽ hơi hơi đau nhức.

Ta suy tư một hồi, thầm nghĩ trong lòng, oành một cái, hóa thành con tôm nhỏ, định lặng lẽ bơi về.

Không biết có phải do khiếm khuyết pháp lực hay không, hay là do ta quá nóng vội, lúc làm phép biến thân, cái đầu biến thế nào cũng không được, chỉ biến ra được thân tôm, và cái đuôi cong xoay tới xoay lui.

Ta suýt chút nữa lệ rơi hai hàng, thế này là thế nào, bên dưới cái đầu người to là một cái thân tôm nhỏ, nhìn thế nào cũng thấy đáng sợ.

Nhưng mà hiện tại ta cũng không thể làm gì hơn được nữa, đành ngẩng đầu người vung đuôi tôm bơi trở về.

Dọc đường đi có vài nhóm tỳ nữ, bị ta dọa tới mức thét chói tai, có người mạnh mẽ còn dùng khay đập lên đầu ta, cái đầu hói đáng thương của ta nhanh chóng nổi lên bốn năm cái cục u đo đỏ.

Ta khóc lớn, càng dùng sức vặn vẹo đuôi tôm, dọc đường tủi thân kêu to: “Nguyễn Dương, Nguyễn Dương, tới cứu ta!”.

Giống như một đứa trẻ bị bắt nạt mong được che chở, người đầu tiên ta nhớ tới chính là Nguyễn Dương, nhưng mà càng như vậy, ta càng hoảng hốt.

Cái thân tôm nhỏ nhắn vốn không đỡ nổi cái đầu to thế này, lắc lư yếu ớt bất lực.

Tiếng kêu sợ hãi của ta lại khiến cho bọn thị vệ hoảng sợ, người dẫn đầu chính là một trong hai tên thị vệ lỗ mũi hếch lên trời hồi trước, chắc là hai người bọn họ thay phiên trong phủ, một người luôn canh giữ bên cạnh Cửu hoàng tử, một người tuần tra chung quanh.

Hắn vừa thấy ta, hít một ngụm khí lạnh, trong lòng bàn tay bốc lên ngọn lửa chói lọi, vèo một cái bay sượt qua người ta.

Ngọn lửa sượt qua đuôi, ta sợ tới mức nhảy bắn lên tại chỗ.

“Yêu nghiệt phương nào, dám đến phủ Cửu hoàng tử tác loạn, bộ dạng xấu xí như thế, hẳn là tu hành cũng nông cạn!”, hắn dùng ánh mắt căm hận nhìn ta, đầu ngón tay lại bốc lên ngọn lửa thứ hai.

Ta sợ tới mức kêu cũng không dám kêu, đầu to nghiêng ngả tìm chỗ nấp.

Cái đầu to như thế, liên lụy cái thân tôm cũng đong đưa theo, lúc ngọn lửa thứ hai phóng tới, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa sắp bay thẳng đến mặt mình.

Chị đây chợt nhận ra, cái mặt này, hủy dung cũng có nghĩa là chỉnh dung!

Ta nhắm mắt, dứt khoát chờ ngọn lửa hừng hực đó thiêu luôn cái mặt của mình.

“Hạ Mật!”, là giọng Nguyễn Dương.

Ta vừa mở mắt, liền thấy hắn đạp nước lướt tới, tóc đen bay bay, vẻ mặt trầm xuống, toàn thân như một vị thần cao quý, xoay tròn ngón tay, ngọn lửa nổ đùng một cái tỏa sáng gấp đôi đột nhiên bay vòng ngược lại, đánh úp tới tên thị vệ kia.

Tên thị vệ rên lên một tiếng, thấy Nguyễn Dương đảo ánh mắt lạnh nhạt tới, bao nhiêu tiếng kêu la lập tức nuốt xuống.

“Nguyễn Dương, ta suýt chút nữa bị thiêu chết rồi!”, ta nước mắt một hàng, nước mũi một hàng xoay người nhào vào trong lòng hắn, đuôi tôm nho nhỏ quét qua quét lại trên khuỷu tay hắn, cái đầu cực to chôn trong lồng ngực hắn, tiếp tục nức nở.

Nguyễn Dương dở khóc dở cười ôm lưng ta, ngón tay lóe lên ánh sáng xanh, biến thân tôm của ta trở lại thành người, lúc này mới thở ra một hơi, gõ lên trán ta một cái, cười mắng: “Nghịch ngợm!”, lại nghiêm túc hỏi ta: “Sao lại nghịch vậy, còn biến thành yêu quái dọa người?”.

“Hả?”, ta ngẩng đôi mắt nước mắt lưng tròng, tỏ vẻ không hiểu.

Không lẽ bạn trẻ này nghĩ rằng ta đang làm trò giải trí mua vui cho mọi người à?

“Ngươi vừa biến hình, gân cốt còn chưa ổn, không được tùy tiện hiện ra nguyên hình!”, trong giọng nói ôn hòa của hắn rõ ràng có ý tứ chỉ trích.

Ta lại khóc thút thít nghẹn ngào, ngay cả hít thở cũng không xong.

Cửu hoàng tử miễn cưỡng đứng ở cửa hành lang, nhìn về phía hai người bọn ta, thấy cảnh ta từ thân tôm biến trở về, nhẹ nhàng cười phì ra, rồi lại nhanh chóng lâm vào kiểu cách trầm tư, đôi mắt lạnh lùng trong sáng vẫn nhìn chằm chằm ta không nhúc nhích.

Nguyễn Dương thấy ta khóc không kịp thở, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng ta, nhưng ta thế nào cũng không ngưng được nước mắt, bèn xoay người, nói với Cửu hoàng tử: “Mật Nhi bị kinh hãi, xem ra hôm nay phải về sớm thôi!”.

Cửu hoàng tử ừ một tiếng.

Nguyễn Dương vòng tay qua vai nhẹ nhàng ôm lấy ta rồi bước ra ngoài, lúc đi ngang qua Cửu hoàng tử, hắn đột nhiên giơ tay ngăn cản chúng ta.

Sau đó Cửu hoàng tử cực kì cẩn thận nhìn chằm chằm vào đôi mắt ta, giống như là muốn tìm ra cái gì đó.

“Về Thánh Thủy, ta sẽ giúp ngài hỏi xin từ Thất ca, nhưng mà, huynh ấy có cho hay không thì ta không thể cam đoan!”, Cửu hoàng tử mở miệng nói, ánh mắt vẫn thủy chung không rời khỏi mặt ta.

Ta lại theo phản xạ có điều kiện khóc thút thít, nước mắt không ngừng trào ra ngoài.

Cửu hoàng tử đang nhìn vào đôi mắt ta, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng mà, hoàng thúc, cái loại biến hình hạ đẳng như cô ta, chẳng phải là làm ô nhiễm thị giác của Thủy tộc chúng ta à!”.

Ta bị hắn khích bác, liền quên mất chuyện khóc lóc, nước mắt lập tức ngừng rơi, chỉ ngơ ngác trừng mắt nhìn Cửu hoàng tử.

“Ánh mắt như thế này, càng nhìn càng khiến cho người ta thấy phiền!”, Cửu hoàng tử đột nhiên tức giận, bực dọc xoay mặt sang một bên, vung tay áo, nhấc chân rời khỏi.

Ta ngây ngô quay sang nhìn Nguyễn Dương, nước mắt còn chưa khô, lại chảy xuống dưới: “Có phải ta thật sự không nên biến thành hình người không?”.

Nguyễn Dương ôn hòa lắc đầu, cánh tay bỗng ôm chặt bờ vai ta, ta bị hắn vừa ôm vừa kéo đi ra ngoài, vẫn không quên khóc lóc than vãn: “Nguyễn Dương, kỳ thực ta chỉ nên làm một con tôm thôi!”.

“Hửm?”, Nguyễn Dương vẫn dịu dàng đỡ ta, đưa tay vẽ kết giới.

“Ta chỉ nên làm một con tôm nhỏ, giao phối mỗi tháng, đẻ trứng mỗi tháng, như vậy, sẽ không ai cười nhạo ta nữa!”, ta lại ào ào nước mắt oán giận.

Một bên khóc một bên dùng tay áo Nguyễn Dương lau nước mũi.

Nguyễn Dương nghe thấy ta nói hai chữ “giao phối”, trên mặt ửng màu hồng đào nhàn nhạt, nhẹ ho một tiếng, vừa buồn cười vừa khó xử, vỗ vỗ đầu ta, nói: “Hạ Mật, ta nghĩ rằng trong lòng ngươi vẫn còn mạnh mẽ lắm!”.

Ta lau nước mắt, vừa khóc vừa oán: “Cho dù trong lòng mạnh mẽ, nhưng cứ liên tục bị người khác lôi ra làm trò cười, lòng dạ sắt đá cũng sẽ rơi lệ, huống chi ta biết ta rất xấu!”. Ta bẹt bẹt miệng, khóc thút thít oán giận một câu cuối cùng: “Nhìn ta thế này, sẽ không có ai thích ta! Có muốn sinh tôm con cũng là hi vọng xa vời!”.

Nguyễn Dương thở dài một hơi, nhưng lại không nói gì, chỉ kéo ta vào trong lòng, sau đó, trong lúc ta kinh ngạc, hắn chậm rãi cúi thấp lưng.

Ta nhìn thấy đôi môi hắn càng ngày càng gần, cảm thấy cứng họng.

“Hạ Mật, người thích ngươi, nhất định sẽ rất nhiều!”, hắn dịu dàng an ủi ta, rồi cứ như vậy, nhẹ nhàng, dè dặt, cẩn thận để lại dấu môi trên trán ta.

Đây là một nụ hôn ngập tràn ấm áp, không mang theo chút ái muội nào.

Ta được hắn hôn, nước mắt chậm rãi ngừng tuôn.

“Nếu như thật sự không có ai thích ngươi, vậy ngươi cứ ở lại bên cạnh ta, ta bảo vệ ngươi!”, hắn xoa xoa đầu ta, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, dùng hết khả năng trấn an.

Tim ta đập thình thịch, không biết sao lại thế này, mặt liền ửng đỏ.

Lúc trở về, một đường không ai nói gì, mãi cho tới khi vào phòng, ta vẫn còn bị vây trong trạng thái tự hoài nghi, kỳ thực, đối với một thiếu nữ từng trải mà nói, ngượng ngùng thì còn có thể, nhưng mà nếu muốn đỏ mặt, đó là kỹ thuật cực kỳ khó khăn.

Vậy mà người hiện đại như ta đây, không ngờ lại ngượng ngùng đỏ mặt!!

“Hạ Mật, được rồi, đi rửa mặt đi, trên mặt toàn là nước mắt!”, Nguyễn Dương xắn tay áo, giúp ta lấy nước, cho tay vào thử độ nóng, sau đó kéo ta tới, “Đợi cho đến khi lấy được Thánh Thủy, dung mạo của ngươi không thành vấn đề!”.

Ta ừm một tiếng, lấy tay vốc nước, cẩn thận lau mặt, nếp nhăn trên mặt hai ngày nay đã bằng phẳng hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn còn nhăn và đỏ, nhưng không còn mấy cái rãnh thâm trên mặt giống như lúc trước.

Ta soi vào chậu nước, lặng lẽ tự đánh giá khuôn mặt mình, vươn ngón tay kéo phẳng da mặt nhăn nheo, lúc ngón tay đụng vào da thịt, có hơi đau đớn, sau khi kéo ra, dường như có thể nhìn ra diện mạo nguyên bản của ta cũng không xấu, ta thấy trong chậu nước có một đôi mắt to tròn linh động, mặc dù bộ dạng hiện tại không ra gì, nhưng đôi mắt này là loại ngay thẳng minh bạch hiếm có.

“Ừm, đôi mắt Hạ Mật rất đẹp! Sau này sẽ là tiểu mỹ nữ!”, không biết từ lúc nào, Nguyễn Dương thong thả đi đến bên cạnh ta, nhìn thoáng qua ảnh chiếu trong chậu, hé miệng nở nụ cười nhạt.

Ta giật mình, run tay làm nghiêng chậu nước, thẹn quá hóa giận xoay đầu đi liều mạng dùng tay bóp bóp da mặt nhăn nheo của mình, rồi xoay lại làm mặt quỷ dọa hắn.

Nguyễn Dương sửng sốt một chút, cất tiếng cười to. Tĩnh Hải Vương ôn nhuận nho nhã là thế, lần đầu tiên cười sảng khoái trước mặt ta.

“Ngươi cười to như vậy nhìn hoàn toàn khác hẳn!”, ta thấy hắn cười thoải mái, có chút kinh ngạc, lúc hắn cười rộ lên, khóe mắt cong cong, tiếng cười có một loại cuốn hút, làm cho tâm tình người nghe cũng vui vẻ theo.

Hắn nghe vậy bỗng ngưng cười, khóe miệng cong cong, lắc lắc đầu, đôi mắt đen ấm áp liếc nhìn ta một cái, rồi im lặng bước ra ngoài, với tay thay ta đóng cửa phòng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.