Con Trai Của Bạch Tổng Muốn Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 19: Chương 19: Lo lắng cho tôi sao?




Trước kia Vương Kính phong độ ngời ngời, là một chàng trai rất được lòng phái nữ, bây giờ lại biến thành kẻ điên điên khùng khùng thế này sao?

Tình yêu có thể khiến một người bình thường trở nên tốt hơn, tràn đầy năng lượng tích cực, hoặc cũng có thể hủy hoại họ bằng sự tiêu cực!

Vương Kính thở hổn hển, đưa tay chậm rãi sờ vào gò má của Phương Tố Y. Hắn vuốt ve mặt cô rồi lại sờ đến môi cô thì hơi dừng lại. Khoảnh khắc này, cô chỉ muốn hắn lấy bàn tay dơ bẩn của hắn ra khỏi người cô nhưng không dám manh động, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

“Nếu em nghe lời, anh sẽ không làm hại em, được không?” Vương Kính mếu máo nói với cô.

Thần trí của hắn hiện tại bất ổn, là vì cú sốc từ việc cô đã chia tay hắn sao? Phương Tố Y cảm giác chuyện này thật vô lý, hắn phản bội cô trước mà!

Thấy cô im lặng chẳng thèm đáp lời, Vương Kính gằn giọng quát lên:

“Có nghe không? Có nghe lời anh không?”

Phương Tố Y giật nảy, vội vàng gật gật đầu.

Bởi vì uống nhiều rượu nên Vương Kính thấy đau đầu, hắn đã nhiều ngày chưa ngủ được một giấc yên ổn rồi. Mỗi đêm, hình ảnh Phương Tố Y lạnh lùng nói lời chia tay cứ liên tục xuất hiện, lặp đi lặp lại, chẳng khác gì đày đọa hắn!

Hắn sai, đúng vậy, hắn sai rồi! Hắn biết mình có tình nhân như vậy rất tồi tệ, nhưng chẳng phải hắn đã xin lỗi ư?

Phương Tố Y ngồi một chỗ trên giường không dám nhúc nhích bởi ánh mắt hung ác của hắn vẫn dừng trên người cô. Làm sao bây giờ?

“Em định chuyển nhà sao?” Vương Kính đột nhiên chỉ vào đống thùng giấy trên sàn, chúng chứa số quần áo Phương Tố Y vừa mới đóng gói lúc nãy. Hắn tức giận hỏi: “Em muốn rời bỏ anh đến thế ư?”

“Chỉ là nhà này đã cũ…” Phương Tố Y cẩn thận đáp.

Rầm.

Vương Kính đột nhiên tức giận đá vali của Phương Tố Y sang một bên, âm thanh cực lớn, chấn động đến nỗi người tầng dưới cũng nghe thấy. Hắn chẳng quan tâm nhiều, loạng choạng nhào về phía Phương Tố Y rồi đè mạnh cô xuống, miệng hét to:

“Vì tên đàn ông kia chứ gì? Em là loại phụ nữ tham phú phụ bần! Chó chết! Em muốn đi theo gã nhà giàu kia?”

Hắn vung tay nắm lấy áo Phương Tố Y, dùng lực rất mạnh, một phát đã kéo rách áo cô.

Cảm giác trên người chợt lạnh, Phương Tố Y sợ hãi túm chặt quần áo của mình, cầu xin:

“Dừng lại đi, Vương Kính, xin anh mau dừng lại! Anh đừng như thế, anh vốn không phải người như vậy mà!”

Thấy đôi mắt hắn đỏ ngầu không còn chút lý trí gì, Phương Tố Y huơ tay cầm lấy đồng hồ báo thức ngay bên đầu giường, dùng sức đập thật mạnh về phía trước.

“Aaaaa!” Phụt một tiếng, trên đầu Vương Kính bật máu, hắn đau đớn gào to rồi buông Phương Tố Y ra.

Cô nhân lúc hắn ôm lấy vết thương liền vung tay, bộc phát ra lực lượng hơn xa bình thường, cứ thế cầm đồng hồ đập vào mặt hắn thêm mấy lần nữa.

“A, khốn kiếp! Tố Y, mày…”

Bốp bốp.

Phương Tố Y không kịp nghĩ ngợi gì, mắt thấy Vương Kính ngã sang bên cạnh, cô nhanh nhẹn bật dậy chạy thẳng về phía cửa. Bên ngoài bất ngờ vang lên âm thanh cộc cộc, có người đến sao? Được cứu rồi!

Cửa bật mạnh ra, Bạch Dã nhanh nhẹn né được, suýt chút nữa bị đập trúng. Anh lùi lại vài bước, hơi giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Phương Tố Y.

Còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, phía sau có tiếng quát to của một người đàn ông:

“Con điếm! Mày đứng lại cho tao!”

Bạch Dã phản ứng cực mau, anh đưa tay kéo Phương Tố Y về phía mình, dùng một tay ôm lấy cô rồi vung chân lên.

Đúng lúc ấy, Vương Kính lảo đảo xông ra, giống như chủ động chạy vào dưới chân Bạch Dã cho anh đá vậy.

Rầm.

Người đàn ông xui xẻo không kịp phòng bị mà ngã lăn ra sàn nhà, Phương Tố Y lúc này hoảng loạn bám lấy góc áo của Bạch Dã, giọng run rẩy giải thích sự tình:

“Anh ta muốn cưỡng ép tôi!”

Sắc mặt Bạch Dã tối sầm lại, cảm nhận được Phương Tố Y sợ hãi tột độ, anh không có thời gian để ý tới người trong phòng mà quay sang nhìn cô trấn an:

“Đừng sợ.”

Hai chữ nhẹ nhàng thoát ra từ miệng anh như một loại thuốc an thần, giúp Phương Tố Y bình tĩnh hơn chút. Nếu vừa nãy không phải Bạch Dã ở sẵn bên ngoài, chắc tên điên kia đã bắt được cô rồi? Nghĩ tới vẻ mặt dâm tiện của hắn, Phương Tố Y thật muốn tát chính mình vài cái cho tỉnh ra. Trước kia sao cô có thể yêu loại người như vậy chứ?

Tiếng động ồn ào trong phòng đã khiến những người ở cùng khu chú ý, họ đều mở cửa ra quan sát, có kẻ thì bực bội chạy từ tầng dưới lên.

Bạch Dã để Phương Tố Y đứng sang bên cạnh rồi nói:

“Tôi vào xem hắn một lát.”

Từ lúc bị anh đá ngã đến giờ đã qua một lúc, tên kia vẫn nằm im chẳng nhúc nhích, chỉ sợ xảy ra án mạng thì sẽ rắc rối. Bạch Dã vừa cất bước, tay bị người ta kéo lại, là Phương Tố Y ngăn không cho anh đi. Cô nói:

“Chúng ta gọi cảnh sát trước, lại gần nguy hiểm lắm.”

“Không sao, tôi sẽ cẩn thận.”

Trên mặt Phương Tố Y viết rõ mấy chữ không đồng ý, thế nhưng Bạch Dã lại nhìn chăm chú vào cô rồi nở nụ cười:

“Cô lo lắng cho tôi đến vậy sao?”

“Không, không phải…”

Gò má cô hơi đỏ lên, vội vàng buông tay anh ra. Cô chỉ nghi ngờ tên Vương Kính kia giả vờ ngất nên mới phản ứng theo bản năng, ai biết anh hiểu lầm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.