Trong mắt mọi người thì Phương Tố Y và người đàn ông kia đang ôm nhau nồng thắm, có trời mới biết cằm cô bị người nọ đụng một cú đau điếng, may mà cô còn kịp thời ôm lấy Bạch Thiên để thằng bé không bị thương! Nếu hôm nay cô làm con trai của ông chủ lớn có mệnh hệ gì thì cô cũng phải chịu phạt đấy, dù cũng chưa rõ Bạch Dã sẽ trừ lương hay đuổi cô ra khỏi nhà.
Khó khăn đứng vững lại, Phương Tố Y ngước mắt nhìn người vừa tới. Mặt mày tràn ngập ánh hào quang xán lạn, trên đầu không có nhiều tóc lắm, hắn để đầu đinh, chân mày thì rậm, là kiểu người thật thà chất phác.
Phương Tố Y không nhớ mình từng quen ai trông như thế này…
“Xin lỗi, lúc nãy tôi bị trượt chân, cô không sao chứ?” Người đàn ông vội vàng nói với cô: “Là tôi, Lưu Tinh Hà nè, trước đây chúng ta từng học chung lớp tiểu học.”
Đầu Phương Tố Y lập tức phình to, ai vậy trời? Bạn từ thời tiểu học sao biết cô hay quá vậy? Cô còn chẳng nhớ nổi mình từng biết người tên Lưu Tinh Hà!
Bạch Thiên đưa đôi mắt to tròn tò mò nhìn người nọ, hai tay ôm chặt cổ Phương Tố Y, vô cùng cảnh giác như sợ bị ai cướp mất đồ của mình.
“Chắc cô không nhớ tôi đâu nhỉ? Học xong trung học là tôi chuyển nhà, mãi khi tốt nghiệp xong mới quay về đây ở đó. Tôi tìm được mấy người bạn cũ, họ có cho tôi xem ảnh của cô.” Chàng trai kia vui mừng giải thích.
“Xin lỗi…” Phương Tố Y chịu thua, trong ký ức của cô thật sự không có người nào như hắn hết!
Hắn nhiệt tình một cách kỳ quặc mà nắm vai cô:
“Không sao không sao, chúng ta từ từ ôn lại chuyện cũ là được. Tôi nghe nói cô làm giáo viên mà, bây giờ làm ở đây hả?”
“À, tôi tới gặp một người thôi.” Phương Tố Y không tiếng động lui về sau hai bước, tách khỏi cánh tay của Lưu Tinh Hà rồi mỉm cười gượng gạo.
Đám dân chúng hóng chuyện bát quái đã bùng nổ hết cả rồi, không ngừng ở trong nhóm chat của công ty gào thét.
“Aaaa, sếp ở đâu, sếp ơi, mau tới mau tới! Có người cướp vợ của sếp!”
“Tên này là nhân viên của phòng ban nào? Sao có thể không biết điều như thế?”
“Tôi cá năm trăm đồng lát nữa anh ta sẽ bị đá khỏi công ty!”
“Thằng kia, mày có biết xấu hổ không hả? Đem năm trăm đồng đó về chùi đít đi, còn chẳng đủ mua một cái kẹo nữa!”1
Cũng không thể trách huynh đài đó, vừa nãy cậu ta tham gia cá cược, bởi vì nhất thời ngu ngốc mà chọn về phe Lã Thanh Vân, cho nên bây giờ chỉ còn đúng năm trăm đồng rách nát.
Bọn họ ầm ĩ như vậy, Bạch Dã cho dù không muốn quan tâm cũng bị đả động. Trợ lý tốt bụng nhắn tin hỏi thăm anh:
“Sếp ơi, vợ và con trai sếp sắp bị người ta trộm mất rồi, tôi có nên ra mặt không?”
Lúc này, Lưu Tinh Hà đang lải nhải về chuyện cũ với Phương Tố Y, nói đến mức cô cũng bắt đầu tin bọn họ thật sự quen biết. Hình như cũng có cảm giác quen quen!
Bạch Thiên không vui ôm siết cổ Phương Tố Y, trừng mắt về phía Lưu Tinh Hà. Hắn cảm giác được bé con ghét bỏ mình thì sờ sờ cái đầu đinh, ngại ngùng hỏi:
“Đứa nhỏ này là ai vậy? Có vẻ nó không thích tôi lắm.”
Còn chưa chờ Phương Tố Y trả lời, Bạch Thiên đã nũng nịu gọi:
“Mẹ.”
Ba đâu rồi? Ba chậm quá đi mất, lát nữa mẹ đi với người khác thì đừng trách nhóc vô dụng không biết giữ vợ cho ba nhé!1
Bạch Thiên phụng phịu phồng má lên, vẻ mặt kia có chút buồn cười mà cũng có chút đáng yêu.
Sờ sờ gò má mềm mại của thằng bé, Phương Tố Y xấu hổ nói với Lưu Tinh Hà:
“Cậu nghe rồi đó.”
“Gì? Cậu chưa kết hôn mà! Sao con trai lớn vậy rồi?” Lưu Tinh Hà ngạc nhiên, có vẻ hắn biết được không ít về mấy người bạn học cũ.
Như nhận ra bản thân nói vậy hơi kỳ cục, Lưu Tinh Hà hắng giọng rồi đổi chủ đề:
“Lát nữa tôi tan làm sớm, cô có muốn ăn gì không? Tôi mời.”
“À, cũng không bận.” Phương Tố Y đáp.
Dáng vẻ này của cô làm bé con Bạch Thiên gấp gáp, thằng bé níu cổ áo cô, đáng thương nói:
“Con cũng có tiền! Con sẽ mua đồ ăn ngon cho mẹ!”
Cho nên đừng đi với người khác! Bạch Thiên nóng nảy đến độ muốn khóc, đúng lúc ấy, thằng bé có cảm ứng mà ngẩng đầu nhìn về phía thang máy.
Người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm, chân dài sải bước nhanh về phía này, trên mặt không có biểu tình gì.
Bạch Dã xuất hiện làm mấy nhân viên kích động nắm tay nhau mà lắc lắc, chuẩn bị xem một màn kịch hay. Đáng tiếc họ đã xem phim truyền hình quá nhiều rồi, không có cảnh hai nam tranh một nữ như kịch bản bình thường, Bạch Dã trực tiếp mà đơn giản đưa tay khoác nhẹ lên vai Phương Tố Y.
Cô ngơ ngác nâng mắt lên:
“Sao vậy? Sao anh lại xuống đây rồi?”
“Anh đột nhiên nhớ ra hôm nay không bận lắm, để anh đưa hai mẹ con em về rồi quay lại công ty cũng được.”
Lưu Tinh Hà ở một bên cười cười, vẫn bình thản chào hỏi:
“Chào sếp.”
Ánh mắt Bạch Dã gắt gao đánh giá con người Lưu Tinh Hà, trông rất thành thật nhưng hành động thì không thành thật chút nào đâu.
Bạch Dã ừm khẽ, bàn tay đặt trên vai Phương Tố Y hơi dùng sức kéo cô về phía mình.
Đồ ngốc Lưu Tinh Hà không hề biết nhìn sắc mặt người khác, còn cố chấp mà nói:
“Sếp luôn là người bề bộn nhiều việc mà, sao có thể không bận được? Để tôi đưa cô ấy về cho. Yên tâm đi, từ nhỏ tôi đã để ý cô ấy rồi, tôi không phải người xấu.”
Anh chàng trung thực đến độ làm người ta há hốc mồm, cũng dễ chọc điên người khác.