“Thiếu gia, người thật sự nghiêm túc?” Nguyên Bảo quấn chặt người lại, ánh mắt cảnh giác, “Ta không phải là đoạn tụ.”
Hà Ngọc liếc hắn, “ Ta không có hứng thú với cơ thể ngươi, cho ngươi cởi là có dụng ý khác, nhanh lên.”
Nguyên Bảo vẫn không tin, “Thiếu gia, ta thật sự không phải đoạn tụ mà.”
“Kêu ngươi cởi thì cởi đi, nói nhiều như vậy làm gì?” Hắn nghĩ lại chuyện này, bèn từ bỏ.
Vạn nhất Nguyên Bảo không phải nữ tử, chẳng phải khiến hắn bị đau mắt sao?
“Nếu ngươi không chịu cởi y phục cũng được, nói cho ta biết cái gì đang phát triển ở nửa người dưới của ngươi?” Hà Ngọc mắt sáng như đuốt nhìn chằm chằm.
“Thiếu gia.” Nguyên Bảo lùi về sau từng bước, “ Người còn nói người không phải là đoạn tụ nửa đi!”
“Đã lớn chưa?” Hà Ngọc hỏi lại, vẻ mặt nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
Nguyên Bảo bị khí thế của hắn áp chế mà rùng mình một cái, “Không... không có phát triển.”
Hắn là nữ hài tử?
Mẫu thân không thể nào hồ đồ, cho hắn một tên hầu hạ là nam hài được. Nếu là nữ vậy sau lúc trước bà lại không đồng ý Nguyên Bảo đi theo mình?
Chẳng lẽ để Nguyên Bảo cải trang thành nam hầu hạ hắn sao? Nguyên Bảo cũng là người thông minh, nhãn lực đầy mình, mấy vị quan to chỉ nhìn qua đã nhận ra, lại còn biết chuyện thầm kín của người khác, chỉ sợ vô tình rước họa.
Định mệnh thật đáng tiếc.
Đại khái mẫu thân cũng không biết Nguyên Bảo là nữ nhi đi.
Nguyên Bảo che dấu tốt như vậy, ngay cả hắn cũng không chú ý đến. Giọng nói lẫn nét mặt ở độ tuổi này cũng không khác mấy nam hài tử, ấn tượng lần đầu gặp cũng còn đọng mãi đến tận bây giờ.
Một cậu bé đang cuộn tròn trước cửa phòng mình, mặc một chiếc áo đơn bạc mỏng manh, trong cổ tay áo chứa nhiều bánh điểm tâm đã đông cứng, hắn rót trà với đôi tay tê cóng và nứt nẻ.
Bọn hạ nhân thương quá, cho hắn về nghỉ ngơi, đừng đợi ở cửa nữa, đừng tranh giành công việc nữa, nhưng Nguyên Bảo không chịu.
Hắn so với ai khác biết rất rõ, trong phủ không nuôi người rảnh rổi, mặc dù nễ tình nương nó trước đây hầu hạ tận tâm, cũng cho ăn cho uống, nhưng không thể hơn được.
Hắn muốn càng nhiều hơn, mùa đông không thể chịu lạnh và cái nóng của mùa hè, muốn được mặc, muốn được chọn lựa, hắn muốn mua những gì mình thích.
Cho nên vẫn phải hèn mọn mà nổ lực.
Lúc vừa gặp Hà Ngọc, Hà Ngọc tuy rằng chưa từng chấp nhận hắn, nhưng không cự tuyệt hắn đi theo.
Thái độ của hắn rất thản nhiên, trong nhà ta có vô số hạ nhân, không thiếu ngươi, ngươi có cũng được không cũng không sao. Theo kịp thì có thể theo, nhưng không theo kịp thì chỉ có nghĩa là chúng ta không có duyên.
Nguyên Bảo lựa chọn đi theo.
Nhận công việc này, tự nhiên sau này sẽ có tiền công, đây là lần đầu tiên Nguyên Bảo nhận được tiền trợ cấp hàng tháng, mấy ngày đêm phấn khích không ngủ được.
Sau này Nguyên Bảo ngày càng thông minh hơn, tiền công ngày càng nhiều, cuối cùng được An thị và Hà Ngọc chấp nhận. Có lần Hà Ngọc bị trúng độc, từ lần đó hắn giúp Thiếu gia thử trước đồ ăn.
Chủ mẫu An thị cũng không bao giờ...phản đối hắn đi theo Hà Ngọc, Hà Ngọc cũng thích bên người có một thư đồng thông minh.
Hà Ngọc có một số việc không cần phân phó, Nguyên Bảo sẽ biết tự mình làm, thỉnh thoảng làm quá mức, không khỏi chạy lại xin cầu cứu.
Đứa trẻ này đầy bụng ý nghĩ xấu, nếu không phải vì việc riêng của mình, Hà Ngọc không thể ngờ rằng nó là nữ hài đấy.
“Được rồi.” Hà Ngọc xua tay, “Ngươi có thể đi ra ngoài.”
Nguyên Bảo không thể giải thích được cái tính tình này.
Hắn cau mày, mới đi được hai bước Hà Ngọc đã gọi lại.
“Ở lại bên trong đi.”Trong xe ngựa đốt than, rượi nóng rất ấm áp, Nguyên Bảo cũng nên làm ấm thân mình.
Nguyên Bảo nghiên đầu nhìn, có chút khó hiểu.
“Quên đi, ngươi vẫn là đi ra ngoài.”
Nguyên Bảo từ nhỏ đã bộc phát tính tình, ham sống sợ chết, thích bắt nạt và ngại gian khổ, nếu đối tốt với hắn ta vài ngày thì hắn sẽ nở mũi mà kiêu ngạo, thế nên hắn không thể quá tốt với Nguyên Bảo.
Coi như không biết đi.
Hơn nửa không nhất định là nó vẫn chưa phát triển, có lẽ là ngượng ngùng nói ra, hơn nửa Nguyên Bảo điểm nào giống nữ hài tử?
Hà Ngọc gạt bỏ ý định trong đầu, nằm trên ghế dựa, xe ngựa lắc lư tiến vào hoàng cung.
Có khẩu dụ của Hoàng hậu, không ai dám ngăn cản.
Hoàng hậu sống ở Phượng Tú cung, Hà Ngọc vừa xuống xe liền thấy thái y cầm hồm thuốc từ trong phòng đi ra.
Hà Ngọc thuận tay giữ chặt, “ Tỷ tỷ ta thế nào?”
Thái y đầu tiên là sửng sốt, sau phản ứng lại, “Hoàng hậu nương nương tính mạng đã được bảo vệ, chỉ là thân thể suy nhược, cần phải điều dưỡng.”
“Nguyên nhân do đâu?”
Thái y lắc đầu, “ Tạm thời vẫn chưa rõ, lão phu muốn đi sắp xếp những món ăn gần đây nương nương dùng qua.”
Hà Ngọc gật đầu, “ Làm phiền thái y.”
Thái y chấp tay, “ Vì nương nương phân ưu, đây là vinh sủng của ta, công tử không cần lo lắng, lão phu chỉ làm hết sức.”
Hà Ngọc lộ ra nụ cười hài lòng, “Có những lời này của thái y ta yên tâm rồi.”
Hắn tự mình tiễn thái y ra ngoài, nói vài lời khách sáo, bí mật nhét vài tấm ngân phiếu, mới vào phòng.
Sớm đã được hạ nhân bẫm báo, tỷ tỷ hắn nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, ngày thường diễm lệ vô song nay tiều tụy không một chút huyết sắc.
“Tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Vẫn phải tiến hành các bước nên làm.
Hoàng hậu cho vẫy lui những người không liên qua ra ngoài, giờ trong phòng chỉ còn Hà Ngọc, Hoàng hậu và mama hầu hạ.
“Đệ đệ, lần này ngươi nhất định phải giúp ta.” Nàng nắm tay hắn với sức lực như thể muốn bẻ gãy tay hắn.
“Phụ thân không giúp ta, ngươi nếu không giúp ta, ta sẽ rơi vào đường cùng.”
“Tỷ tỷ” Hà Ngọc nhắc nhở nàng, “Phụ thân không phải không muốn giúp, chính là giúp không được.”
Thừa tướng là mệnh quan triều đình, không thể nhúng tay vào hậu cung, tương đương với hậu cung xen vào chuyện triều đình, đây là vượt quá giới hạn, điều này sẽ làm người phẫn nộ, không giải quyết được thì không nói làm gì, mà nó có thể hại cả toàn bộ gia tộc.
Hà Dung ánh mắt ảm đạm, “Ta biết, nhưng ta có thể làm gì bây giờ, hai tiện nhân Chu thị và Hứa thị cùng hợp lực, thổi gió bên tay Hoàng thượng, lấy đi ưu thế của ta. Hy vọng duy nhất bây giờ là cái thai trong bụng, nhưng bây giờ nó...”
Hai hàng lệ chảy xuống trên gương mặt trắng nõn, Hà Dung nhắm mắt, “Ta hiện tại không mong sẽ vẫn hồi được tâm Hoàng thượng, nhưng ta vẫn phải báo thù cho mối hận này.”
Khi Hoàng đế phong Hoàng quý phi, lúc này nàng đang mang thai đứa nhỏ, Hoàng thượng muốn nàng đem Phượng ấn giao ra, nàng không muốn vì tâm phiền làm hại đứa nhỏ, cố gắng bảo vệ đến tháng thứ tám, sinh hạ ra lại là thai chết.
Không bệnh không tai họa, đứa bé lại chết, nàng thật sự không cam lòng.
Hà Ngọc trấn an nàng, “Tỷ tỷ an tâm một chút, chờ ta đi điều tra việc này.”
“Làm sao điều tra được?” Hà Dung tức giận ném gối, “ Ngoài hai tiện nhân khốn khiếp kia, còn ai dám làm chuyện này?”
Hà Ngọc ngồi bên giường ôm lấy cơ thể đang mất kiểm soát của Hà Dung, “ Tỷ tỷ bình tĩnh trước đi. Ít nhất phải biết đứa bé chết như thế nào, nếu bắt được hung thủ, đứa nhỏ chết cũng không uổng đâu.”
Nhắc tới con, Hà Dung cuối cùng bình tĩnh lại, “ Ngươi nói rồi đó, ta không thể làm đứa bé chết uổng mạng vậy được. Đệ đệ.”
Nàng lại bắt lấy cổ tay Hà Ngọc, “Ngươi nhất định phải giúp ta, tỷ tỷ cũng chỉ có ngươi thôi.”
Hoàng hậu mất con, cảm xúc thập phần không ổn, Hà Ngọc phất tay ý bảo mama đi xuống chuẩn bị thuốc an thần.
Mama hiểu được, cúi người thi lễ rồi đi ra ngoài, lưu lại Hà Ngọc an ủi tỷ tỷ, lại khuyên bảo rồi cam đoan, cuối cùng chờ tỷ tỷ từ từ bình phục.
Thuốc an thần được đem tới, Hoàng hậu đã muốn ngủ.
Hà Ngọc thả nhẹ bước chân đưa người thả ở trên giường, lại cẩn thận đắp chân, mới cùng mama đi ra ngoài.
“Vẫn là Thiếu gia có biện pháp tốt.” mama từ phủ Thừa tướng đi theo dựa theo lúc trước trong phủ gọi hắn, “Hoàng hậu đã hai ngày không nhắm mắt, hiện tại cuối cùng người có thể nghỉ ngơi.”
Từ lúc lâm bồn đến khi khó sanh mất hai ngày, Hoàng hậu yếu ớt phải mất nhiều công sức mới đưa cái thai ra ngoài được.
“Đừng cao hứng quá sớm.” Hà Ngọc thở phào một hơi, “Trừ phi tỷ tỷ lại có thai, nếu không... khi nàng tỉnh lại vẫn là tính tình đó.”
Hà Dung là Đại tỷ, con thứ nhất, so với Hà Ngọc hơn bảy tám tuổi, ở giữa còn có Nhị tỷ Tam tỷ, đều đã xuất giá, Hà Ngọc là lão Tứ.
“Vãn Hà, ngươi có bản đồ hoàng cung không?” Hắn đột nhiên chuyển đề tài.
Vãn Hà thiếu chút nữa không phản ứng kịp, “Có, làm sao vậy?”
“Cho ta một bản, ta cần dùng gấp.” Hà Ngọc phân phó, “Tốt nhất là đánh dấu nơi nào và thời gian tuần tra.”
Ở hoàng cùng vẫn là Hoàng hậu quen thuộc hơn, bản đồ đương nhiên có.
“Thiếu gia, chờ chút ta sẽ sớm trở lại.”
Vãn Hà vội vàng rời đi, rất nhanh quay lại, trên tay cầm một tấm bản đồ màu vàng.
“Thiếu gia, người dùng làm...”
Hà Ngọc xua tay ngăn cản, “Nếu tỷ tỷ tỉnh lại, ngươi nói với nàng ta sẽ giúp nàng tìm một nhi tử.
Tại sao phải có nhi tử?
Vì khi có nhi tử nàng sẽ được Hoàng đế đến thăm nhiều hơn, nếu hắn được làm Hoàng đế sau này nàng sẽ làm Thái hậu, địa vị sẽ cao hơn Hoàng đế.
Cho nên đứa con này rất quan trọng, có quan hệ với cả đời này của nàng.
Tìm nhi tử?
Mama khiếp sợ.
Đi nơi nào tìm?
Hà Ngọc cũng không muốn nhiều lời, nhìn lướt qua bản đồ rồi nhét vào trong ngực, mang theo Nguyên Bảo rời đi.
Bản đồ này ghi đầy đủ thời gian và địa điểm tuần tra của thị vệ, Hà Ngọc nhiễu loạn đường đi dễ dàng đến được nơi cần tìm.
Cảnh Nam cung, cũng chính lãnh cung trong truyền thuyết, trong hoàng cung này lãnh cung không đến một trăm cũng có tám mươi cái. Nghe nói nơi đây nhốt vô số nữ tử trẻ tuổi, cả đời cách biệt với bên ngoài, chôn thanh xuân tươi đẹp trong cô đơn tủi nhục, cuối cùng oán niệm mà chết.
Cố Yến Sinh cũng bị nhốt bên trong.