Con trai là nam phụ - Chương 14 (1)
Tác giả: Hà Lam
Editor: Lạc Tiếu - 05/03/2019
Đường Táo ngẩng đầu, tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới Đường Dĩ Tố sẽ dùng ngón tay chọt chọt nó, càng không đoán được cô sẽ nói như vậy, thằng bé chỉ biết trừng lớn đôi mắt.
Đường Dĩ Tố chỉ cảm thấy khuôn mặt đứa nhỏ này vừa tròn tròn nộn nộn còn tràn ngập co dãn, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu. Nhịn không được lại nhẹ nhàng chọt vài cái, vừa chọt chọt vừa nói: “Về sau khi má mi có thời gian rảnh, thì sẽ đón đưa con đi học lẫn tan trường, nhưng nếu có việc gấp, có lẽ không cách nào bảo đảm. Dù sao má mi cũng sẽ tận lực, được không, Tiểu Táo?”
Thấy thằng bé ngốc ngốc, Đường Dĩ Tố lại nói: “Con thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, thì phải nói. Để sau má mi còn biết, nấu nhiều hơn cho con. Ốm nhom nhỏ xíu như vầy, ăn nhiều một chút mới mau lớn. Sau này con lớn lên phải cao ơi là cao luôn, cao hơn má mi luôn đó nha ~”
Miệng nói, Đường Dĩ Tố còn quơ tay múa chân diễn tả về Đường Táo sau này.
Tiểu thuyết chỉ nói Đường Táo anh tuấn phi phàm, gia tài bạc triệu, cụ thể cao bao nhiêu lại không kể ra. Rốt cuộc thằng bé cũng chỉ sắm vai ác, sao có thể lãng phí nhiều nét bút vì chi tiết nhỏ như vậy được.
Hiện tại các bạn nhỏ dinh dưỡng càng ngày càng tốt, thân hình cũng cao hơn thế hệ trước rất nhiều. Đường Táo nhà cô cũng không thể thua thiệt, tốt nhất có thể được 1 mét 8 trở lên, lại phối hợp với gương mặt đầy soái khí của thằng bé, nhất định là không chê vào đâu được ~
Nghĩ nghĩ, Đường Dĩ Tố bất giác lại lộ ra nét mẹ già mong con tươi cười một mình.
Đường Táo rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, nó vươn đôi tay ngắn ngủn che mặt mình lại, sau đó nhìn Đường Dĩ Tố vung tay vung chân, cuối cùng đứa nhỏ nào đó nhấp nhấp miệng, nghiêm túc gật gật đầu với mẹ nó.
“Thật ngoan.” Thấy Đường Táo che mặt, Đường Dĩ Tố cũng không chọt nó nữa, đổi thành sờ soạng đầu thằng bé một chút.
Tóc trẻ con vừa tinh tế vừa mềm mại, lại xoăn tròn tự nhiên, Đường Dĩ Tố sờ đã rồi, nói, “Được rồi, vậy con đi chơi đi, má mi bắt đầu rửa chén đây!”
Nói xong, Đường Dĩ Tố lập tức bắt đầu thu dọn chén đũa.
Mùa hè nóng bức, cơm thừa canh cặn đầy bàn này phải nhanh chóng nhân lúc còn sớm mà rửa sạch, nếu không, để thời gian càng dài thì càng dầu mỡ.
Đường Táo từ trên chỗ ngồi đứng lên, lại không hề rời đi. Nó chỉ đứng bên cạnh bàn ăn, nhìn Đường Dĩ Tố bận trước bận sau. Cô cầm tất cả tô chén bỏ vào trong bồn rửa, sau đó dùng vòi nước súc sơ qua một lần.
Thừa dịp Đường Dĩ Tố còn đang ở phòng bếp không chú ý tới, Đường Táo liền vươn tay, lấy đôi đũa cùng cái muỗng dơ còn trên bàn mà Đường Dĩ Tố không kịp lấy đi, đặt gọn gàng ngay ngắn, xếp lại cùng nhau.
Thằng bé chỉ là trẻ con, tay chân không quá linh hoạt, sau khi xếp xong đồ dơ xong, tay nó cũng dơ nốt, cũng may quần áo vẫn sạch sẽ. Đường Táo nắm chặt bàn tay ướt đẫm dầu mỡ, nhanh chóng chạy đến toilet chà rửa.
Đường Dĩ Tố sau khi rửa sạch tô chén, ra tới bàn lại thấy đôi đũa cùng cái muỗng đã xếp chung, dường như chỉ chờ cô đem đi. Lại nghĩ đến trước khi tới giờ cơm, lúc cô bước ra dọn bàn, đồ đạc trên bàn, đũa cùng muỗng cũng được bày biện chỉnh tề như vậy. Mà cái nhà này trừ cô ra chỉ còn có Đường Táo, những việc này dĩ nhiên chính là thằng bé làm.
“Thực sự rất ngoan mà, không nghe lời chỗ nào chứ.” Nhìn thoáng qua toilet, nơi có thân hình bé nhỏ đang loay hoay ở bồn rửa tay vặn vòi nước, chân thì dẫm lên ghế mini đứng một cách cẩn thận ngoan ngoãn rửa tay, lại nghĩ đến nguyên thân ở nhật ký mắng chửi Tiểu Táo, Đường Dĩ Tố nhịn không được nhỏ giọng phản bác, sau đó cười tủm tỉm cầm đũa muỗng đem ra sau bếp, cùng những thứ linh tinh ở bàn ăn đều thu dọn sạch sẽ.
Đường Dĩ Tố có thói ở sạch, sau khi rửa chén xong, lại nhịn không được quét dọn lại nhà cửa một lần, chờ đến khi cô chịu dừng lại thì cũng đã hơn 7 giờ gần 8 giờ.
Sau khi nhìn qua di động, cô nhìn thấy có hai cuộc gọi nhỡ của Tần Hoa, cũng may là chỉ mới mười phút trước, cũng không quá lâu, Đường Dĩ Tố nhanh chóng gọi lại cho bà.
Điện thoại mới vừa gọi tới, Tần Hoa đã bắt máy, thanh âm đầu bên kia truyền tới: “Chuyện của cô cùng Tống Thần Hạo rốt cuộc là sao?”
Đường Dĩ Tố tức khắc minh bạch, sự việc buổi chiều của mình và tên khốn kia sau khi trải qua nhiều tiếng đồng hồ, rốt cuộc đã bắt đầu truyền ra.
Chỉ là Đường Dĩ Tố không nghĩ tới, người đầu tiên gọi điện thoại cho cô hỏi chuyện này vậy mà lại là Tần Hoa.
Chuyện này cũng không có gì phải dấu diếm, Đường Dĩ Tố lập tức ăn ngay nói thật, kể lại toàn bộ sự tình xảy ra ngay lúc đó, một năm một mười cho Tần Hoa.
“Những ảnh chụp kia, còn ở trong tay cô sao?” Tần Hoa nghe xong, lập tức bắt lấy mấu chốt, hỏi.
“Em tạm thời tìm không thấy......” Đường Dĩ Tố nói, tuy rằng trong mật mã trong máy tính đưa cho chuyên gia phá mật khẩu mà nói thì cũng không khó. Nhưng ai biết được trong máy tính nguyên thân rốt cuộc có tồn tại thứ đồ vật mình muốn hay không, lỡ như mạo hiểm...
Chuyện năm đó diễn viên X lộ chuyện nhạy cảm gây khiếp sợ giới giải trí, sau đó, mọi nghệ sĩ đối với máy tính, di động, hay những thiết bị riêng tư khác, đều vô cùng coi trọng, Đường Dĩ Tố cũng tuyệt đối không dám mạo hiểm.