Con Trai Là Nam Phụ

Chương 46: Chương 46: Chương 27




Con trai là nam phụ - Chương 27 (1)

Tác giả: Hà Lam

Editor: Lạc Tiếu - 23/05/2019

Gần đây có nhiều người save truyện này vào album riêng có tên là NP, ta chỉ đính chính rằng đây là truyện 1 - 1..

P.s: Cám ơn mọi người đã thông cảm

- --

Mẹ của Trần Tử Hào nghe Đường Dĩ Tố nói, tức khắc sửng sốt, mạnh miệng đáp trả: “Tử Hào nhà chúng tôi nói chính là sự thật, nếu không phải một người mẹ như cô không biết phụ trách, cũng sẽ không có những lời đồn đãi kia. Giờ có bị nói gì cũng là xứng đáng, hơn nữa, mắng chửi người thì sao, còn đỡ hơn là đánh người khác như con của ai kia!”

Đường Dĩ Tố nhướn mày: “Ai nói với cô nhất định là Đường Táo động thủ đánh người trước? Bộ đã tận mắt nhìn thấy rồi sao?”

Vừa dứt câu, cô quay đầu nhìn về phía Chu Phương.

Cô giáo Chu giật mình một cái, vội vàng xua tay: “Sự tình phát sinh quá đột ngột, lúc ấy tôi đang chùi mông cho một bạn nhỏ khác, không kịp nhìn thấy mọi chuyện diễn ra ra sao. Chờ đến khi tôi cùng bảo mẫu khác phát hiện ra, hai đứa nhỏ đã ôm nhau đánh thành một đoàn, máu mũi Trần Tử Hào dính đầy mặt, nhưng Đường Táo lại bị Trần Tử Hào đè ở trên mặt đất.”

Đường Dĩ Tố nói: “Hai đứa nhỏ đánh nhau, rốt cuộc đứa nào bị nặng hơn còn chưa biết, nếu chỉ vì bạn nhỏ kia bị thương ở trên mặt, Đường Táo lại bị thương ở chỗ người khác nhìn không thấy thì con tôi xứng đáng bị người lớn chọc dí vào trán, mạnh đến nỗi rách da chảy máu hay sao?! Các người là bốn người lớn, vậy mà lại đi vây quanh một đứa trẻ khi dễ. Nếu không phải tôi tới đúng lúc, cái tát kia ắt đã ở trên mặt con trai tôi rồi. Đây là gia phong của các người đó sao, đây là cách các người dạy dỗ trẻ nhỏ à?!”

Đường Dĩ Tố cực lực nén giận, tuy rằng từ đầu tới đuôi cô không hề động thủ, nhưng cả người đang ở bờ vực bùng nổ. Hiện tại ánh mắt cô sắc bén như kiếm, ngạnh sinh ép khí thế mẹ của Trần Tử Hào xuống một đoạn.

Người đối diện không biết vì sao lại có chút sợ hãi, liền hung hăng chọc eo ba Trần: “Anh đứng ra đi.”

Ba của Trần Tử Hào bước tới phía trước một bước, dáng người cường tráng, hơi có chút mập. Đường Dĩ Tố tuy rằng cao gầy, nhưng dù sao cũng là diễn viên, cần phải bảo trì dáng vóc thanh mảnh. Hai người mặt đối mặt, đứng đối lập, ba của Trần Tử Hào cơ hồ to gấp đôi, cảm giác áp bách hình thể cực lớn.

Hắn ta từ trên cao nhìn xuống Đường Dĩ Tố, nói: “Tôi cũng không phải người không nói đạo lý. Trần Tử Hào cũng không phải là đứa trẻ duy nhất nói ra, đây cũng là do bảo mật của nhà trẻ không tốt. Ở trường này toàn bộ bạn nhỏ cùng ban đều biết chuyện, không tin cô có thể hỏi thử.”

Đường Dĩ Tố lạnh lùng nhìn Chu Phương một cái, cô giáo lập tức lộ vẻ xấu hổ.

Ba của Trần Tử Hào tiếp tục nói: “Sau đó thì sao, mặc kệ cô nói gì, con trai nhà tôi mặt cũng đầy máu, cô nhìn con trai cô đi, không rên một tiếng. Trẻ con tâm tư đơn thuần sẽ không che dấu cảm xúc, làm gì có chuyện bị thương mà không khóc.””

“”Hừ, nhìn Tử Hào xem, giờ nó còn đang đau đến mức ở bên trong gào khóc kìa, đây là sự thật chỉ cần người có mắt đều thấy được, dù sao chúng tôi cũng phải giành lại công đạo cho con trai mình. Cô nói phải làm sao?”

Đường Dĩ Tố hơi ngẩng đầu nhìn ba của Trần Tử Hào, hoàn toàn không vì bọn họ người nhiều hay người cao mà có bất cứ lùi bước hay sợ hãi nào: “Tiền thuốc men con trai nhà các người, mặc kệ là đến bệnh viện nào kiểm tra, chỉ cần là thương tích có liên quan tới lần đánh nhau này, tôi trả hết, bao gồm cả phí bù đắp tinh thần, đồ bổ hằng ngày.”

Ba của Trần Tử Hào sửng sốt, bà mẹ thì thần sắc biến đổi, cúi đầu vô thức cân nhắc lên, mẹ của Đường Táo chẳng lẽ là kẻ có tiền?

Nhìn diện mạo cùng khí chất kia, đừng nói là mẹ một con, cho dù Đường Dĩ Tố nói mình là sinh viên cũng có người tin. Phụ nữ đã có con rồi đa số đều không thể tránh nét già cả. Người này có thể bảo dưỡng tốt như vậy, trong nhà nhất định là có tiền.

Ở ngay lúc này, tiếng khóc trẻ con vọng ra từ phòng y tế đột nhiên ngừng.

Bà của Trần Tử Hào cao hứng đi ra, nói: “Hai đứa, Hào Hào không khóc nữa, nhưng mà không chịu rửa sạch máu trên mặt, mau tiến vào khuyên nhủ nó đi.”

Ba mẹ Trần Tử Hào nghe vậy, lập tức bước nhanh đi vào.

Đường Dĩ Tố nắm tay Đường Táo, nói với Chu Phương: “Cô giáo, chúng ta cũng vào xem tình huống đi.”

Tuy là giáo viên của Đường Táo, nhưng Chu Phương rất ít gặp qua Đường Dĩ Tố, trong thâm tâm cảm nhận cô là một người mẹ tắc trách.

Lần trước gặp mặt, bộ dáng Đường Dĩ Tố nhiệt tình lại thấp thỏm, làm Chu Phương đoán rằng, có khả năng trong khoảng thời gian này Đường Dĩ Tố bị tai tiếng ảnh hưởng, hoàn toàn thay đổi, rốt cuộc nguyện ý quan tâm đến con mình.

Không ngờ, hôm nay vừa gặp lại, Đường Dĩ Tố lại cùng dĩ vãng hoàn toàn bất đồng.

Trước đó, bất luận Đường Dĩ Tố là một người mẹ tắc trách, hay là người nhiệt tình, chân tay luống cuống, thì trừ có ngoại hình xinh đẹp ra, cũng chỉ như người bình thường khác. Còn hôm nay, nhất cử nhất động đều làm Chu Phương không dám thở mạnh, cô luôn cảm thấy, Đường Dĩ Tố nhất định sẽ không bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.