Con Trai Là Nam Phụ

Chương 82: Chương 82: Chương 46




Editor: Lạc Tiếu - 31/01/2019

Thấy vẻ mặt Trần Trường An và Ninh Duy ngây ngốc vì kinh ngạc, trong lòng Đồng Trân cười thầm.

Ý đồ của việc này là gì, ngay từ đầu cô cũng nhìn không thấu, hiện tại xem như cũng minh bạch.

Giữa hai việc, một là trực tiếp bị nhà đầu tư dẫn mối nhét vào, một là dựa vào thực lực của mình để tham gia đoàn phim, tuyệt đối không giống nhau.

Đường Dĩ Tố có thực lực, người sau màn kia cũng thiệt tình vì cô suy xét, không muốn dùng cách điểm mặt chỉ tên giúp cô được chọn, bởi vì phương thức này làm xấu đi thanh danh Đường Dĩ Tố.

Nếu không phải hiện tại đoàn phim《 Khu không người 》 có chuyện khó giải quyết, Đồng Trân cũng không có khả năng nói ra chân tướng cho Trần Trường An cùng Ninh Duy.

Chờ bọn họ thoáng phục hồi tinh thần lại, ngay sau đó, Đồng Trân lại ném ra tin tức lớn: “Ý Thành có ý đầu tư cho《 Khu không người 》, không biết ý hai người ra sao.”

Nói xong, cô còn lấy ra một tấm danh thiếp, đặt ở trên bàn.

Trần Trường An cùng Ninh Duy cúi đầu nhìn, trong danh thiếp có hai chữ: Lý Chí.

***

Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người đúng giờ đi vào đoàn phim, lại phát hiện người từ trước đến nay đều đi sớm về muộn Trần Trường An, vậy mà lại đến trễ một cách hiếm thấy.



Tổng đạo diễn không ở đây, phó đạo diễn bắt đầu chỉ định công việc cho nhân viên.

Có kinh nghiệm trước đó - ròng rã suốt năm ngày quay còn chưa quay xong cảnh bị lừa bán, mọi người trong đoàn phim ai cũng biết rằng, chắc chắn là cảnh quay hôm qua do ảnh hậu Đồng Trân, Đường Dĩ Tố cùng Hàn Thu Nhã ba người hợp tác vẫn chưa quay thành công, công việc hôm nay khẳng định là tiếp tục tiến hành quay lại.

Nhưng mà khi mọi người đã chuẩn bị tốt, tùy thời chuẩn bị bắt đầu quay, Trần Trường An rốt cuộc có mặt. Sau đó lập tức mở họp với các phó diễn. Tiếp đến, khi bắt đầu quay, hắn chỉ kêu Đường Dĩ Tố cùng Đồng Trân, còn Hàn Thu Nhã thì được sắp xếp nghỉ ngơi ở bên cạnh.

Lúc đầu thì mọi người cũng không nghĩ nhiều, đạo diễn nói như thế nào thì làm như thế đó.

Nhưng mà mắt thấy một ngày quay sắp kết thúc, Hàn Thu Nhã cứ vậy mà ngồi chơi xơi nước cả một ngày, một cảnh cũng chưa quay, nhân viên trong đoàn phim ai cũng lão làng, lập tức nhận thấy có điều gì đó, thần sắc của mọi người đều trở nên quái dị.

Hàn Thu Nhã ngay từ đầu cũng không phát hiện dị thường.

Cô ta đã vào đoàn phim nhiều ngày như vậy, là người duy nhất trong đây bị mắng từ đuôi đến ngọn. Hiện tại thật vất vả mới có thời gian thở dốc, Hàn Thu Nhã vội vã nghỉ ngơi còn không kịp, nào có công phu suy nghĩ nhiều như vậy.

Cho đến tận hôm sau, Trần Trường An cùng nhóm biên tập, phó đạo diễn suốt đêm chỉnh sửa bản thảo, đem kịch bản tiến hành thay đổi một chút lại một chút, gia tăng suất diễn của Đường Dĩ Tố cùng Đồng Trân, lại xóa giảm bớt cảnh của nữ phụ Dương Như Yến.

Mắt thấy kịch bản mới được Đường Dĩ Tố cùng Đồng Trân cầm trong tay, Hàn Thu Nhã tức khắc đứng ngồi không yên.

Đại khái cũng biết tình huống của mình hiện tại không nên đi tìm Trần Trường An, cho nên, vào thời điểm ăn cơm trưa, Hàn Thu Nhã cùng nhân viên công tác đoàn phim ngồi cùng nhau, cô ta cố tình trước mặt mọi người, nghe một cuộc điện thoại.

Điện thoại là do Bành Hiểu Vũ gọi đến, tỏ vẻ giai đoạn chuẩn bị trước ở Nam Mộc thôn đã kết thúc, chỉ còn chờ tổ nhân viên công tác của Trần Trường An lại đây, bởi vì tổ quay của Trần đạo bị trễ mấy ngày so với dự kiến, mọi người nhàn rỗi nên muốn hội hợp mấy ngày này.

Không chỉ có Bành Hiểu Vũ, còn có một nhân vật phi thường trọng yếu trong bộ phim này - diễn viên nhí đóng vai con gái của Chu Tinh - Trình Du cũng sẽ lại đây một chuyến.

Hàn Thu Nhã cố ý nghe điện thoại trước mặt mọi người, cho nên sau khi cô nói chuyện xong, chỉ cần là người nghe được thanh âm trò chuyện, đều biết Bành Hiểu Vũ sắp tới, trên mặt không ít người đều lộ ra vẻ hưng phấn.

Danh khí của Đồng Trân tuy lớn, nhưng ảnh hậu cao không với tới, mọi người nói chuyện với cô cũng không dám quá lỗ mãng, nên luôn có một loại ngăn cách vô hình. Nhưng Bành Hiểu Vũ thì không như vậy.

Hàn Thu Nhã có thể nổi tiếng như vậy, đều là do Bành Hiểu Vũ hỗ trợ. Tuy rằng Bành Hiểu Vũ xuất thân từ phim truyền hình, đóng phim cũng không tốt bằng nam diễn viên luôn đóng điện ảnh, nhưng dù sao người xem phim truyền hình cũng rất đông, không ít người qua đường đều là fan của hắn.

Giờ phút này nghe cuộc trò chuyện của Hàn Thu Nhã cùng Bành Hiểu Vũ, rất nhiều nhân viên trong đoàn phim ánh mắt sáng lên, không ít người tràn ngập hâm mộ nhìn Hàn Thu Nhã.

Hàn Thu Nhã cảm thụ được ánh mắt của mọi người, ngọt ngào cười nói: “Hi. Hai ngày nay không đóng phim, vốn tôi còn lo lắng sẽ có chuyện gì, kết quả thì ra Hiểu Vũ ca dự định sẽ trở lại, nên tôi mới được nghỉ ngơi cho tốt.”

Tuy rằng chỉ là một cuộc điện thoại, một câu nói ngắn gọn, nhưng Hàn Thu Nhã lại hoàn mỹ đập tan những đồn đãi vớ vẩn, sự khoan dung của Trần Trường An mấy ngày nay với cô ta cũng có một lời giải đáp.

Mọi người một mặt hâm mộ sau lưng Hàn Thu Nhã có Bành Hiểu Vũ làm chỗ dựa, một mặt lại vội vàng cảnh giác chính mình, đừng bởi vì gần đây Hàn Thu Nhã biểu hiện kém, liên lụy người khác mà không cho cô ta sắc mặt tốt.

Giới giải trí nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, Hàn Thu Nhã dù sao cũng là nghệ sĩ, nhân mạch so với nhân viên công tác như bọn họ rộng hơn nhiều, đắc tội sẽ mất nhiều hơn được.

Từ sau khi Hàn Thu Nhã liên lụy tiến độ của đoàn phim, đãi ngộ cũng dần bị hạ xuống không ít. Hôm nay lại lần nữa được mọi người vây quanh, Hàn Thu Nhã cơ hồ có cảm giác sống lại.

Thấy Đường Dĩ Tố ngồi ở một bên không nói không rằng, Hàn Thu Nhã nhịn không được nói: “Dĩ Tố, bọn người Hiểu Vũ ca buổi tối mới đến, sau khi kết thúc công việc mọi người dự định cùng nhau ăn khuya, cô đi không?”

“Tôi không đi.” Cô bình thản nói.

Mỗi đêm sau khi kết thúc công việc Đường Dĩ Tố đều lập tức trở lại khách sạn, cũng không tham gia hoạt động ban đêm nào khác, đây là chuyện mọi người đều biết, ai cũng dáng vẻ thấy nhiều không trách.

Không ngờ hôm nay Hàn Thu Nhã phá lệ nhiệt tình chủ động, tiếp tục nói: “Không chỉ có Hiểu Vũ ca lại đây, còn có rất nhiều diễn viên quan trọng khác, cô dù sao cũng là nữ chính, cùng nhau gặp mặt một lần đi.”

Nhân viên công tác vừa nghe, cũng phụ họa: “Đúng vậy Dĩ Tố, Trình Du cũng có tới, cô bé này sau này đóng vai con gái của cô, cũng nên đi gặp đó nha.”

“Nghe nói Trình Du là bé gái nông thôn do đạo diễn một thân chạy tới Viện phúc lợi trấn trên tìm tới, thân thế rất đáng thương.”

“Nhỏ như vậy mà có thể đóng phim, cũng rất không dễ dàng.”

“Nghe nói còn rất xinh đẹp.”

Đường Dĩ Tố nghe thấy có liên quan tới công tác, thoáng có chút chần chờ.

Trẻ con cùng người lớn không giống nhau, Đường Dĩ Tố muốn đóng vai mẹ của Trình Du, tốt nhất nên quen thuộc với cô bé một chút, sau này phối hợp mới dễ có độ ăn ý với nhau.

Hàn Thu Nhã thấy cô động tâm, nhìn Đường Dĩ Tố ý vị thâm trường, cười nói: “Tôi biết, mỗi tối cô đều có chuyện rất quan trọng phải làm, còn phải gọi video trên điện thoại thật lâu. Bất quá hôm nay người đại diện nhà đầu tư cũng có tới à nha. Lâu lâu về trễ một lần, chắc chắn là có giá trị, nếu trò chuyện thật tốt, không chừng về sau gọi cũng không cần gọi video luôn.”



Lời nói này của Hàn Thu Nhã nghe thật ái muội, ở đây người nào mà không phải người trong nghề, dĩ nhiên cũng đều hiểu được ý ngầm trong đó.

Đường Dĩ Tố nhìn nét tươi cười trên mặt cô ta, điểm chần chờ trong lòng lập tức biến mất, nói thẳng: “Không cần, bữa tiệc quan trọng bữa tiệc như vậy, vẫn là chính cô tự đi tranh thủ đi.”

Nói xong, Đường Dĩ Tố ném hộp cơm đã ăn xong vào sọt rác, xoay người cầm kịch bản tìm một góc tranh thủ học tập.

Hàn Thu Nhã nhìn bóng dáng của cô, cũng không tức giận, tiếp tục cười khanh khách nói chuyện với nhân viên công tác về chuyện của Bành Hiểu Vũ cùng nhà đầu tư. Ngụ ý tựa hồ đều vì chống lưng cho cô ta mà Bành Hiểu Vũ cùng bên công ty đầu tư mới xuất hiện ở đây.

Thời gian đóng phim trôi qua rất nhanh, có khi Trần Trường An đang quay, lại có thêm linh cảm mới, đều cùng mọi người thảo luận một phen, sau đó lại tiếp tục quay, bất tri bất giác đã qua 10 giờ tối.

Bình thường giờ này, Đường Dĩ Tố đã thu xếp xong chuẩn bị về khách sạn. Giờ lại thấy thời gian hẹn gọi video với Đường Táo càng ngày càng gần, mà đoàn phim hoàn toàn không có dự định kết thúc công việc, Đường Dĩ Tố liền tranh thủ tìm góc kín nào đó, gọi điện thoại cho thằng bé.

Điện thoại vừa bấm gọi, tiếng “Rèee...” chờ chuông thường thấy cũng chưa vang lên, mà cuộc gọi đã bắt đầu.

“Alo?” Đường Dĩ Tố lập tức nói, “Đường Táo, con nghe được tiếng của má mi không?”

Đường Táo “Dạ” một tiếng.

Đường Dĩ Tố không biết khi nào Trần Trường An sẽ gọi cô qua tiếp tục đóng phim, vội vàng nói: “Tiểu Táo, đêm nay má mi có cảnh quay đêm, không có cách nào tranh thủ thời gian gọi video với con. Chờ hôm nào rảnh, chúng ta lại nói chuyện với nhau nha.”

Bên kia điện thoại, Đường Táo trầm mặc thật lâu không có trả lời.

Ngày thường Đường Dĩ Tố gọi điện, đôi khi thằng bé cũng trả lời tương đối chậm, nhưng người trên màn ảnh nhúc nhích, Đường Dĩ Tố biết nó vẫn nghe được đến tiếng nói của mình, cô liền kiên nhẫn chờ đợi.

Nhưng giờ phút này không gọi video, nên không thấy được mặt Đường Táo, tâm trí Đường Dĩ Tố lại căng thẳng vì chuyện công việc, sợ không kịp nói chuyện với thằng bé, đành phải truy hỏi: “Alo? Con nghe được tiếng của má mi không?”

“Con có nghe.” Thanh âm Đường Táo lại một lần nữa truyền đến, nhưng sau khi nói xong câu đó, lại một lần nữa yên lặng.

Đường Dĩ Tố cảm giác trong điện thoại là một mảnh an tĩnh, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không vội vàng trở lại phim trường chờ Trần Trường An nữa, chỉ cầm di động đứng tại chỗ, Đường Táo không nói lời nào, Đường Dĩ Tố cũng không nói gì thêm.

Ngày thường, tuy Đường Táo ít nói, nhưng ngẫu nhiên sẽ mở miệng nói vài câu, đều vô cùng phối hợp với Đường Dĩ Tố. Nhưng không biết từ bao giờ, giữa cô cùng Đường Táo vô hình trung phảng phất nhiều hơn một tầng ngăn cách.

Đường Dĩ Tố cẩn thận hồi tưởng một chút, làm sao cũng nhớ không nổi rốt cuộc là vấn đề xuất phát từ đâu. Giờ phút này lại một lần nữa lâm vào bối rối, cô đang do dự, vừa định nói thêm gì đó, lại đột nhiên ở nơi xa có người kêu lên: “Đường Dĩ Tố!”

“Đây! Tới liền!” Cô lớn tiếng đáp, sau đó lại một lần nữa cầm di động, nói với Đường Táo, “Má mi phải tiếp tục đi công tác, con ngủ sớm một chút nha, ngủ ngon Tiểu Táo.”

“Má mi..” Nháy mắt Đường Dĩ Tố chuẩn bị tắt điện thoại, bỗng nhiên, Đường Táo gấp gáp gọi.

“Hả?” Đường Dĩ Tố ngẩn ra, vội vàng đáp.

Đường Táo nhỏ giọng nói: “Đã trễ như vậy, người còn muốn đóng phim... Kia, muỗi bên kia.. có phải vẫn luôn cắn má mi hay không.”

“A?” Đường Dĩ Tố ngẩn ra, một hồi lâu mới nhớ tới, mấy ngày hôm trước khi cô đóng phim bị trầy xước đầy người, khi gọi video bị Đường Táo thấy được, lúc đó vì để Đường Táo đừng lo lắng, Đường Dĩ Tố còn lừa nó nói là vết thương do muỗi cắn.

Giờ phút này, nghe Đường Táo đột nhiên nhắc tới, làm cô cũng kinh ngạc thật lâu, trong lòng lại có vài phần khác thường, nhưng hiện tại Đường Dĩ Tố còn phải vội vàng công việc, không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể trả lời con trai: “Không có đâu, con yên tâm đi.”

Đường Táo nghe vậy, hỏi lại: “Thật sự?”

Cảnh quay quằn quại kia tuy rằng chưa quay xong, nhưng có Đồng Trân ảnh hậu ở đây, cảnh kế tiếp sẽ quay ở Nam Mộc thôn, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không quay lại cảnh đó nữa.

Nghĩ xong, Đường Dĩ Tố nhanh chóng trả lời một cách chắc chắn: “Thật đó, một chút sẹo cũng không có, không tin khi nào về má mi gọi video cho con xem nha.”

Đường Táo tựa hồ yên tâm không ít, chỉ thấy nó trầm mặc một chút, nói: “Con đây tin tưởng người.”

Đường Dĩ Tố nghe thấy năm chữ này, trong lòng chấn động, một ý niệm nhanh chóng vụt qua, nhưng không đợi cô kịp bắt lấy, Trần Trường An lại kêu một tiếng: “Đường Dĩ Tố? Đường Dĩ Tố đâu?”

“Đây đây, tới liền tới liền.” Vội vàng trả lời, Đường Dĩ Tố đành phải nói với đứa nhỏ trong điện thoại, “Vậy con đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon, moah moah ~”

“Má mi ngủ ngon.” Đường Táo nói, trước khi tắt còn không quên bổ sung một câu, “Ngày mai con không đi học, tí nữa về nhà, nhớ gọi video với con đó.”

“Nếu trễ quá thì không đâu, nhưng má mi sẽ nhắn tin báo an toàn, sáng mai con dậy sớm xem là được, ngoan nha.” Đường Dĩ Tố nói.

Đường Táo trầm mặc một chút, cuối cùng “Dạ” một tiếng, mới cúp điện thoại.



Đường Dĩ Tố một bên cất điện thoại, một bên chạy tới bên cạnh Trần Trường An.

Hắn ta cau mày trừng mắt: “Chạy đi đâu vậy, kêu nửa ngày cũng không thấy mặt.”

Đường Dĩ Tố cười gượng một chút, cũng không giải thích: “Đạo diễn, giờ chúng ta tiếp tục quay tiếp sao?”

“Không quay, người bên Nam Mộc thôn đã xuống máy bay, đang trên đường tới đây, tí nữa mọi người cùng nhau đi ăn, cô đi cùng tôi.” Trần Trường An nói.

Đường Dĩ Tố sửng sốt, nghĩ đến chuyện vừa rồi Hàn Thu Nhã nói, hiểu rõ đêm nay Bành Hiểu Vũ cùng người đại diện nhà đầu tư và các diễn viên khác sẽ tới đây, cô đối với chuyện này thật sự là không có hứng thú.

Hơn nữa, nguyên bản cho rằng đêm nay phải thức đêm đóng phim, kết quả hiện tại đã kết thúc công việc, cô còn có thể về khách sạn nói chuyện với con trai một phen, nghĩ đến đây, Đường Dĩ Tố càng không muốn đi.

Biểu cảm trên mặt Đường Dĩ Tố thật sự quá rõ ràng, cô vừa mới dự định mở miệng cự tuyệt, Trần Trường An lập tức nói trước một bước: “Bữa cơm này rất quan trọng, bắt buộc phải đi.”

Nói xong, dường như Trần Trường An còn sợ Đường Dĩ Tố hiểu lầm, bổ sung nói: “Không phải làm mấy chuyện bồi rượu lung tung kia đâu. Cô mau đi chuẩn bị một chút, tôi và Ninh Duy chờ ở cửa.”

Không chờ Đường Dĩ Tố đáp lại, Trần Trường An lập tức xoay người đi mất. Đường Dĩ Tố nhìn bóng dáng của hắn, muốn gọi lại cũng không còn kịp rồi.

Đóng phim nhiều ngày như vậy, trừ khi đóng phim, ngoài ra Trần đạo cũng chưa từng yêu cầu Đường Dĩ Tố cái gì. Hôm nay hiếm khi hắn mở miệng muốn cô đi ăn một bữa cơm, Đường Dĩ Tố nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn xách đồ đi theo Trần Trường An.

Cũng may trước đó cô đã nói chuyện với Đường Táo rồi, hy vọng có thể về sớm một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.