Con Trai Là Nam Phụ

Chương 94: Chương 94: Chương 52




Editor: Lạc Tiếu - 17/03/2020

Tuy Đường Dĩ Tố vẫn mắc kẹt ở cảnh quay chia ly với Trình Du, nhưng cảnh quay của các vai phụ vẫn vô cùng thuận lợi.

Khi Chu Tinh ngồi trên xe cảnh sát, Dương Như Yến cũng thu thập hành lý, trộm rời đi.

Dương Như Yến đã có thai, mấy ngày nay Lý Hưng Xương vẫn luôn rất chú ý đến hành động của cô, vì vậy rất nhanh đã phát hiện ý đồ của Dương Như Yến.

Trong mắt của Lý Hưng Xương, tuy Dương Như Yến bị lừa bán, nhưng sở dĩ ở bên cạnh mình là vì lưỡng tình tương duyệt, là yêu nhau. Trước sự chất vấn của Lý Hưng Xương, Dương Như Yến chỉ đáp lại hắn bằng một nụ cười lạnh.

“Quỷ mới thèm ở lại cái địa phương chim không thèm ỉa này. Chọn anh chẳng qua là vì cả cái thôn này chỉ có một mình anh có thể ăn tạm. Còn bên ngoài, đàn ông tốt nghiệp sơ trung có thiếu gì, người đẹp trai hơn anh cũng có một đống. Tôi có tiền, lại có kiến thức, ai nói muốn ở lại trong thôn này chịu khổ qua ngày chứ?”

Dương Như Yến nói xong, còn “xì” một tiếng khinh miệt, “Thời điểm anh lựa chọn giúp Chu Tinh, thì phải chuẩn bị tốt việc sẽ mất đi vợ, hết thảy đều do anh lựa chọn, là anh xứng đáng!”

“Con của tôi...” Sắc mặt Lý Hưng Xương trắng bệch nhìn Dương Như Yến.

“Tôi sẽ xoá sạch, anh tìm người phụ nữ khác sinh cho anh đi.” Dương Như Yến nói xong, thừa dịp Lý Hưng Xương không chú ý, leo lên xe cảnh sát. Mắt thấy xe cảnh sát chở người rời đi, Lý Hưng Xương muốn đuổi theo, bước nhanh vài bước rồi lại dừng lại.

Ở bên cạnh hắn chính là lão già mua Chu Tinh, lão rống giận mang theo toàn bộ nam nhân của thôn đuổi theo. Hình ảnh xe cảnh sát cùng nông dân cầm nông cụ đuổi theo, càng chạy càng xa, cuối cùng biến mất trong sương mù thanh sơn.

“Cắt!” Tiếng hét hưng phấn của phó đạo diễn vang lên, thần thái Bành Hiểu Vũ dần dần thả lỏng, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tất cả diễn viên đều tụ tập lại ở đây để quay cảnh này, vì nhập diễn, cảm xúc ai nấy đều bị bầu không khí trầm trọng ảnh hưởng. Giờ phút này, mọi người nhìn nhau, có rất nhiều người còn chưa thể thoát ra khỏi nhân vật.

Mọi người, một mặt cảm thụ được tâm trạng nặng nề của nhân vật trong phim, một mặt vui vẻ, cuối cùng đã hoàn thành xong bộ phận gian nan nhất của bộ điện ảnh này.

Tâm tình mỗi người đều phức tạp, bất quá, qua một lúc sau, mọi người dần dần cảm thấy tốt hơn, khôi phục lại sức chiến đấu trước đó. Một vài nhân vật chủ yếu của màn ảnh lần này được đạo diễn gọi riêng ra để nói chuyện.

Toàn bộ hành trình, Đường Dĩ Tố chỉ đứng ở một bên, trầm mặc nhìn, mãi cho đến khi có người đi đến sau lưng cô: “Cảm giác sao rồi?”

Đường Dĩ Tố nghe giọng nói quen thuộc, kinh ngạc quay đầu, lọt vào mắt quả nhiên là bản mặt mọc đầy râu xồm của Trần Trường An.

“Trần đạo? Sao anh lại đến đây?” Đường Dĩ Tố cả kinh.

Trần Trường An nhìn cô một cái: “Hửm? Chỉ mình cô được ở đây đứng xem, còn tôi thì không được sao?”

Nói xong, Trần Trường An nhìn các diễn viên đứng xa xa, nói: “Lục tổng tìm cớ lôi tôi đi, giờ cũng đã chiều rồi, dù sao cũng phải thả người về. Mấy ngày nay trạng thái của cô không tốt, sao không ở khách sạn nghỉ ngơi cho khỏe đi, còn chạy tới phim trường làm gì? Đã nghĩ kỹ cảnh quay ngày mai chưa?”

Tuy Đường Dĩ Tố khá tò mò chuyện Lục Châu kéo Trần Trường An ra ngoài làm gì, bất quá nói đến công việc, Đường Dĩ Tố rất nhanh đã vứt bỏ mấy suy nghĩ linh tinh sau đầu.

Nhìn cảnh đồng ruộng bát ngát của Nam Mộc thôn, lại nghĩ đến cốt truyện bộ điện ảnh này, Đường Dĩ Tố không vội trả lời Trần Trường An, ngược lại nhẹ giọng hỏi: “Đạo diễn, tôi đang suy nghĩ, Lý Hưng Xương này, rốt cuộc làm đúng, hay là sai?”

Trần Trường An nghe được lời của cô, hơi nhướn mày một chút.

Nhân vật Lý Hưng Xương này từ nhỏ lớn lên ở Nam Mộc thôn. Bởi vì hoàn cảnh khác hoàn toàn với các thanh niên trẻ tuổi trong thành thị khác, ở bên ngoài khịt mũi coi thường bằng sơ trung, nhưng ở Nam Mộc thôn, Lý Hưng Xương lại là người trẻ tuổi có bằng cấp cao nhất.

Có lẽ là vì vậy, ban đầu, hắn không đi trên con đường mua vợ.

Người xem phim đều biết, Dương Như Yến là vì thoát khỏi sinh hoạt hiện tại mà thông đồng với Lý Hưng Xương. Đối với hiện tượng mua vợ trong thôn, Lý Hưng Xương lựa chọn trầm mặc. Đối với cành ôliu Dương Như Yến ném tới, Lý Hưng Xương giữ lấy.

Điện ảnh không nói rõ, mặc dù là lừa mình dối người, hắn hẳn cũng thuyết phục bản thân, hắn bằng tuổi với Dương Như Yến, cả hai coi như tự do yêu đương. Hắn tuy rằng có sự ngu muội của thôn dân Nam Mộc thôn, nhưng đồng dạng, hắn cũng có một mặt thiện lương của mình.

Chu Tinh có thể thoát đi cái khu không người này, Lý Hưng Xương có tác dụng rất lớn, nhưng châm chọc nhất chính là, giải thoát Chu Tinh, hắn cũng mất đi vợ và con của mình.

Kết cục như vậy, không khỏi làm người ngoài cuộc như Đường Dĩ Tố cảm thấy có chút thổn thức.

“Bộ điện ảnh này tên là 《 Khu không người 》. Nam Mộc thôn có đầy thôn dân, nhưng bởi vì ngu muội, chưa khai hoá, không có nhân tính, cho nên, bọn họ không thể tính là “người“.”

Đường Dĩ Tố nói, nhìn về phía Trần Trường An: “Đây là suy nghĩ của tôi về tên của bộ phim, nếu như đúng là vậy, Lý Hưng Xương đứng ở cửa thôn, cũng không gọi là người sao?”

Trần Trường An nhìn cô, chậm rãi nói: “Hắn có phải người hay không, không phải do chúng ta đánh giá, phải xem lựa chọn kế tiếp của hắn là gì.”

“Suất diễn Lý Hưng Xương còn chưa hoàn thành ư?” Đường Dĩ Tố có chút kinh ngạc.

Cảnh quay ở Nam Mộc thôn đã sắp kết thúc, đoàn phim đã bắt đầu chọn lựa ngày lành để đóng máy, Đường Dĩ Tố cho rằng cảnh quay chiều nay cũng đã là kết cục của phim, thì ra là không phải sao?

Đối mặt với nghi vấn của cô, Trần Trường An cười thần bí, lại không nói thêm gì.

Lý Hưng Xương dù sao cũng là nhân vật tương đối quan trọng, nhưng lại không có quan hệ chặt chẽ với Chu Tinh, Đường Dĩ Tố không biết rõ tình hình cũng bình thường. Nhưng, bên trong bộ điện ảnh này, trừ Lý Hưng Xương ra, còn có một nhân vật bị lưu lại trong thế giới “Khu không người“.

“Tôi nghĩ, tôi hiểu vì sao cảnh quay kia mình không thể nào thành công rồi.” Đường Dĩ Tố nói, kỳ thật trong nội tâm có chút thấp thỏm.

Cô còn nhớ rõ, lúc trước khi thử vai 《 Khu không người 》, Trần Trường An đã rõ ràng cho thấy, hắn ta không thích diễn viên quá có ý tưởng.

Đổi lại là người biết thức thời khác, dưới tình huống biết rõ tính tình đạo diễn, sẽ tuyệt đối không vô duyên vô cớ mở miệng nhắc tới đề tài tương tự, bởi vì rất dễ bị coi là khiêu khích.

Dù sao thì chức trách của diễn viên là thể hiện ra nội dung trong đầu đạo diễn, từ góc độ nào đó mà nói, diễn viên chính là thú bông trong tay đạo diễn, một thú bông thì không nên có quá nhiều ý thức.

Đây cũng là lý do, mỗi khi bắt đầu quay, khẩu hiệu thường thấy của đạo diễn đều là “Action”, mà không phải “Start” hay “Begin“.

Đường Dĩ Tố nhập diễn, trải qua thời gian dài quay phim, Chu Tinh sớm đã trở thành một bộ phận linh hồn của cô, mỗi lần quay cảnh chia ly với Trình Du, Đường Dĩ Tố lại cảm thấy không cách nào tiếp tục quay, bởi vì trong sinh hoạt của cô, trong nhà đồng dạng cũng có một đứa trẻ xấp xỉ tuổi với Trình Du là Đường Táo.

Tuy rằng chưa từng sinh con, nhưng bất luận là trong phim hay ngoài đời, Đường Dĩ Tố đều là mẹ người ta.

“Chu Tinh quyết định rời đi Nam Mộc thôn, không chịu mang theo con mình, là bởi vì, đối với đứa nhỏ này, cô ấy ái hận đan chéo. Đau khổ giãy giụa nhiều năm như vậy, chỉ vì thoát khỏi nơi này, nếu đem theo con ra ngoài, chỉ cần vừa nhìn thấy đến mặt con bé, cô ấy lại nhớ tới ngày tháng từng ở Nam Mộc thôn. Chu Tinh cảm thấy, cứ như vậy, mình vĩnh viễn không có cách nào thoát ra khỏi bóng ma của Nam Mộc thôn, nghênh đón tân sinh.”

Đường Dĩ Tố lắc đầu nói: “Nhưng mà, cho dù là yêu nhiều hơn hay hận nhiều hơn, cô ấy đều có cảm tình với con mình. Ở Nam Mộc thôn thời gian càng lâu, nội tâm Chu Tinh càng rõ ràng, lớn lên ở một nơi như vậy, đối với con gái mà nói, quả thực chính là ác mộng đáng sợ.”

“Trong những cảnh tôi đã quay, Chu Tinh từng rất rất nhiều lần giãy giụa, tôi không cách nào chấp nhận được, rằng cuối cùng cô ấy lại nhẫn tâm bỏ lại con mình ở nơi này. Cho dù chỉ đưa con bé ra ngoài mà không tự tay nuôi dưỡng, cũng tốt hơn là bỏ lại...”

Đối với rối rắm của Đường Dĩ Tố, Trần Trường An nghe xong, lại thập phần bình tĩnh: “Ngọn núi lớn này nhìn như có người, kỳ thật không người, nếu cô nhớ rõ mình từng quay cảnh Chu Tinh giãy giụa ra sao, hẳn là cũng nhớ rõ, đứa nhỏ này cũng giống Chu Tinh, có tâm tư tỉ mỉ mẫn cảm.”

“Nỗi thống khổ của Chu Tinh, con bé đều thấy hết. Khi con bé mở miệng, dựa vào tình cảm mà trói chặt Chu Tinh, muốn giữ cô ấy lại, thì con bé cũng không khác biệt so với đám thôn dân.”

Đường Dĩ Tố nghe vậy, đột nhiên quay đầu nhìn Trần Trường An: “Trong phim, đứa trẻ này chỉ mới ba bốn tuổi. Ở cái tuổi này, đúng là thời điểm trẻ con ỷ lại mẹ nhất, vì vậy, con bé bức thiết muốn Chu Tinh ở lại, tôi cảm thấy có thể lý giải. Đứa trẻ nhỏ như vậy, còn chưa nhận biết được đúng sai, nếu vì nguyên nhân này mà gắn cho con bé cái mác ngu muội vô cảm, không khỏi quá mức qua loa.”

Đường Dĩ Tố có chút kích động, so với cô, ánh mắt Trần Trường An thoạt nhìn phá lệ hờ hững: “Đường Dĩ Tố, đứa trẻ này là do người phụ nữ bị xâm phạm mà sinh ra, vô cùng không tự nguyện. Con bé không phải dựa vào tình yêu mà đến với thế giới này, sự tồn tại của con bé, chính là một cái chứng cứ phạm tội.”

“Ở Hoa Quốc, có rất nhiều thôn xóm như Nam Mộc thôn, càng bần cùng lại càng khát vọng sinh sản cùng dâm dục. Cái gì có thể làm nhiều người bị lừa bán liên miên không dứt, tự cổ chí kim, trước sau như một như vậy? Chính là vì trẻ con nhiều thế hệ sinh ra, kéo dài tội ác của tổ tông, mới làm cho nhiều phụ nữ chịu khổ, chịu nhọc.”

Đường Dĩ Tố không ngờ, Trần Trường An lại có thể nói được những lời nói theo góc độ của nữ giới.

Cô không muốn giúp bọn người buôn lậu tẩy trắng, chỉ là, dưới vấn đề trẻ em, hiển nhiên cô cùng Trần Trường An có hai loại giải thích hoàn toàn tương phản nhau.

Đây mới là nguyên nhân căn bản khiến cô không cách nào quay phân cảnh chia ly thành công.

Nếu là trước đây, trong lòng Đường Dĩ Tố nhất định vô cùng đồng ý với Trần Trường An, đau đớn của người phụ nữ sau khi bị lừa bán, mặc dù Đường Dĩ Tố chưa từng trải qua, thân là nữ giới, một khi nghĩ đến chuyện này, cảm thấy thấp thỏm lo âu, hận không thể thiên đao vạn quả bọn buôn người kia.

Đứa trẻ được sinh ra cũng là kết quả của tội ác, thân là một người người bị hại, dựa vào cái gì phải phụ trách với đứa trẻ ấy?

Chỉ là, khi nghĩ vậy, trong đầu Đường Dĩ Tố lại hiện ra gương mặt non nớt của Đường Táo.

Một cái là đứa trẻ trong núi lớn, sinh ra đã mang theo “tội danh”, một cái còn lại là đứa trẻ đã được biết trước vận mệnh, tương lai sẽ trở thành một con người nhẫn tâm, một “vai ác” đúng nghĩa.

Hai đứa nhỏ, trên người đều mang theo “Tội ác”, một cái đại biểu quá khứ, một cái đại biểu cho tương lai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.