Editor: Lạc Tiếu - 12/04/2020
Vẫn là câu nói cũ: Chương có [X] tức chương chưa full, sẽ cập nhật, nếu mọi người thấy đã có chương mới nhưng đọc không hiểu, hãy xem lại chương cũ nhé ♥ Không chỉ định với những bạn đọc ở chỗ khác ngoài wattpad của tôi, cám ơn.
Hai ngày sau, nhà trẻ Thiên Quỳnh khai giảng, Đường Dĩ Tố chống gậy cùng Đường Táo đi đến trường xử lý thủ tục.
Đơn xin lúc trước Đường Dĩ Tố nộp lên đã được Lục Châu và hội đồng quản trị xét duyệt, từ đó về sau, điều kiện xin nhập học của nhà trẻ Thiên Quỳnh xóa đi mục “từ chối gia đình đơn thân“.
Trừ cái đó ra, những yêu cầu khác không hề thay đổi.
Tuy rằng hoàn cảnh của gia đình đơn thân hoàn toàn đối lập với gia đình bình thường, rất khó có đủ tiền đóng tiền học, nhưng đây vẫn là một cơ hội cho bọn họ, vô hình trung, nhân số trúng tuyển năm nay của nhà trẻ Thiên Quỳnh nhiều hơn một chút so với mọi năm.
Ngoài đại sảnh, các phụ huynh xếp hàng theo thứ tự.
Hằng ngày, bởi vì vẻ xinh đẹp của mình, Đường Dĩ Tố đứng trong đám người, chỉ cần có người thoáng để ý, người đầu tiên bị chú ý chắc chắn là cô.
Huống chi hôm nay, cô bị thương chân, thật sự muốn không nhìn thấy cũng khó.
Bất quá phụ huynh ở đây phần lớn đều tố chất tương đối tốt, sau khi phát hiện chân của Đường Dĩ Tố có vấn đề, mọi người không chỉ không cảm thấy ngạc nhiên, một vài phụ huynh thần sắc như thường, còn các phụ huynh khác tuy không che dấu tốt cảm xúc cho lắm, nhưng bọn họ cũng không nhìn chằm chằm vào vết thương của cô, ngược lại còn cố tình dời đi ánh mắt, cố gắng không để cho cô có cảm giác khó chịu.
Lúc này, ở trước buồng cửa sổ làm thủ tục, một phụ huynh không biết xảy ra chuyện gì mà đã nói chuyện với nhân viên nhà trẻ Thiên Quỳnh suốt hai mươi phút còn chưa xong.
Các phụ huynh đứng chờ một hồi cũng cảm thấy có chút không kiên nhẫn.
Trong đại sảnh tuy có mở máy lạnh, bên cạnh cũng có phòng nghỉ, nhưng người ở đây có ai mà không phải người bận rộn, mắt thấy sắp có người sắp sửa tức giận, vị phụ huynh chậm chạp kia cuối cùng cũng giải quyết xong vấn đề, xoay người bước nhanh rời khỏi đại sảnh.
Nhân viên công tác gọi tên người tiếp theo, người được kêu tên nhìn nhìn về phía sau lưng, thấp giọng nói gì đó với nhân viên công tác, một lát sau, anh ta rời khỏi đội ngũ, đi đến trước mặt Đường Dĩ Tố, nói: “Tôi đã nói với nhà trẻ là muốn đổi vị trí với chị, chị đi trước đi.”
Đường Dĩ Tố sửng sốt, nhìn vị phụ huynh kia, xác định trước đó, mình căn bản không quen biết anh ta.
Đối phương nhìn bộ dáng ngốc ngốc của Đường Dĩ Tố, cười với cô: “Chân của chị không tiện cho lắm, đứng lâu sẽ mệt, sớm xử lý xong rồi về nhà nghỉ ngơi.”
Đường Dĩ Tố vội vàng nói: “Không đúng không đúng, chân tôi chỉ bị thương, nhưng không phải tàn tật, hơn nữa bên cạnh có phòng nghỉ, chỉ là tôi lười ngồi một chút rồi lại phải đi nên mới không qua đó, không cần đặc biệt quan tâm tôi đâu.”
Phụ huynh kia cười cười: “Tôi đã nói với bọn họ rồi, chị mau đi đi, đừng để con chị đợi lâu.”
Nói xong, anh ta lại nhìn Đường Táo.
Đường Táo nhanh chóng khoanh tay: “Cảm ơn thúc thúc.”
“Ha, không cần khách khí, đứa nhỏ này quá lễ phép.” Vị phụ huynh kia vừa nghe, lập tức cười cười.
Đã là như vậy, Đường Dĩ Tố đành phải liên tục nói lời cảm tạ, sau đó dẫn Đường Táo đi đến vị trí phía trước.
- -
Góc khảo sát: Mọi người nghĩ xem có nên đề tên chương không?