Chương 76. Cái chết của Yue (1)
Lưu Phi đau đớn rống lên, khuôn mặt triệt để vặn vẹo. Vũ khí bình thường căn bản không thể thương tổn tới hắn, xúc tua sau khi bị chặt đứt cũng sẽ tái sinh lại nhờ lực lượng linh hồn hắn cắn nuốt được. Nhưng vết thương bị thần khí vạch ra lại khác, nó trực tiếp tổn thương tới linh hồn, mất đi linh hồn chống đỡ hắn không thể khôi phục thân thể.
Lưu Phi triệt để bị chọc giận nhưng hắn biết Akito sẽ không để yên cho gắn giễu võ giương oai. Lưu Phi thở hổn hển, khoé miệng giương lên thị huyết tươi cười. Cảnh báo nguy hiểm trong lòng Akito mạnh mẽ rung lên, anh căn bản không nhìn rõ động tác của hắn, anh chỉ biết Lưu Phi tạo ra vô số xúc tua xé gió lao về phía mình. Akito theo bản năng mà nâng kiếm lên đỡ, thế nhưng khi nhìn ánh mắt chợt loé của Lưu Phi trái tim Akito giật thịch một cái; anh có cảm giác bản thân vừa sập một cái bẫy nguy hiểm vô cùng. Vô số xúc tua như quỷ mị không tổn thương mảy may tới Akito mà lao về phía sau anh.
Đồng tử Akito co rụt lại, bởi vì trong phút chốc ấy anh đã nhận ra ý đồ của Lưu Phi. Hắn đang lao về phía Yue phía sau anh, mà cô lúc này hoàn toàn không hề né tránh, cứ ngây ngốc ngồi đó như thể không nhìn ra được nguy hiểm tới gần.
Bởi vì khoảng cách quá xa, Akito không thể chạy lại gần ngăn Lưu Phi lại. Anh chỉ có thể trơ mát nhìn thấy Yue bị hắn bắt lấy, xúc tua không chút lưu tình hất văng dì Kikyou.
Yue!!!
Đám xúc tua của Lưu Phi đâm vào thân thể cô. Yue mở to mắt, ánh mắt xanh biếc ảm đạm dần cuối cùng triệt để mất đi ánh sáng. Lưu Phi há to miệng khùng khục cười quái dị, mà xúc tua của hắn cắm chặt vào thân thể Yue không có ý định tách ra.
Dì Kikyou, Kazuha, Eri và William sững người không kịp trở tay. Lưu Phi bắt đầu khống chế thân thể Yue chậm rì rì đứng trước mặt mọi người. Khoé miệng cô cứng ngắc hé ra, trong tay đột ngột xuất hiện một thanh kiếm. Kazuha trước đây đã từng thấy Yue dùng kiếm linh của mình, khi đó thanh kiếm của cô lóng lánh một màu lam bạc đẹp đẽ vô cùng; còn bây giờ quanh thân kiếm của Yue là một mảnh cuồng dại u ám, sát ý nồng đậm. Tiếng kiếm toát khỏi vỏ giống như tiếng hàng ngàn hàng vạn con ma tước rền rĩ réo vang nền trời. Yue tay phải cầm kiếm, xúc tua của Lưu Phi vũ động sau lưng cô, tóc đen ướt nhẹp dính sát vào da thịt trắng bệch. Lớp váy mỏng ôm gọn than thể gầy yếu tràn ngập dấu vết xanh tím loang lổ. Tay trái của Yue rũ xuống vô lực thoạt nhìn như một con búp bê vải bị phá nát vừa thê lương vừa đáng sợ.
Kazuha ngây người nhìn Yue vô thần trước mắt mình, thở mạnh cũng không dám. Sát ý quá lớn khiến cho thân thể cô cứng lại, Kazuha trừng mắt nhìn thanh kiếm đâm xuống, đại não đình chỉ hoạt động, đau đớn nhất thời xâm nhập toàn thân sau đó là một mảnh tối đen.
Kazuha!!!!!
Dì Kikyou hét lên một tiếng bất chấp đau đớn trên người chạy lại ôm lấy Kazuha vào lòng, căm hận nhìn Yue như đang nhìn một con quái vật.
Yue diện vô biểu tình rút kiếm ra khỏi bụng Kazuha, máu tươi nóng hổi bắn lên gương mặt trắng toát của cô thoạt nhìn yêu diễm quỷ dị cực điểm. Ở khoảnh khắc máu Kazuha bắn lên gương mặt cô, đáy mắt Yue chợt loé mà qua một tia xanh biếc nhưng rất nhanh bị sát ý ùn ùn che lấp. Thân thể Yue run rẩy kịch liệt, thanh kiếm trong tay cũng khanh khách rung động, cổ họng thấp giọng rít gào thành từng tiếng như dã thú bị vây khốn đáng sợ mà cũng đáng thương tới cực điểm. Dì Kikyou bịt chặt miệng vết thương của Kazuha lại không ngừng lo lắng cho Yue. Bà vươn tay nắm lấy bàn tay rũ xuống của cô không tiếng động cầu xin. Yue liếc mắt nhìn bà chỉ khẽ cười.
[Dì]
Từng mảng ký ức vụt qua trong đầu Yue , đôi mắt bị nhuộm thành màu máu đỏ. Lưu Phi thấy Yue chần chờ không xuống tay hắn hừ lạnh một tiếng, một chiếc xúc tua đâm xuyên bàn tay trái của Yue đâm thẳng vào mi tâm dì Kikyou.
[Không!!!!!!!!!]
Cô quỳ sụp xuống đất thấp giọng kêu gào, Lưu Phi cũng bị sự phản kháng từ trong tiềm thức cô tạo sức ép. Hắn nghiến răng, hai chiếc xúc tua đâm thẳng vào thái dương Yue. Cô bị ép ngẩng đầu lên không trung, Lưu Phi từ đôi mắt cô, hai thái dương tiến hành càng sâu xâm nhập. Eri và Akito muốn ngăn cản quá trình này nhưng không thể, họ đều bị đám người rối bám riết không tha. Akito chém giết đến đỏ cả mắt và không có ý định dừng lại. Anh mở một đường máu đi về phía Yue , mà cô lúc này gần như đã bị Lưu Phi hoà nhập một thể. Quỷ khí từ bốn phương tám hướng tụ tập về biệt thự hình thành gió lốc xoáy tung tất cả mọi thứ.
Yue đứng giữa trung tâm cơn lốc tựa như tu la , mỗi bước đi là một bước dẫm lên máu cùng thi thể. Không phân biệt địch ta, chỉ cần xuất hiện trước mắt cô, Yue liền huy kiếm chém giết. Cho tới khi cô đi tới trước mặt Eri và William. Eri vì bảo hộ chồng mình trên người không có nơi nào lành lặn, thân thủ của cô không tệ nhưng đối mặt với dám người rối thì không có phần thắng. Yue một cước đạp bay Eri, xúc tua phía sau lưng cô đâm xuyên bả vai Eri quăng cô ra giữa đám rối gỗ. Yue đứng trước mặt William, cúi người nâng mặt anh ta nhẹ nhàng mơn trớn đôi mắt đóng chặt.
[Đôi mắt của thiên thần....Ân. Dù huyết thống quá loãng nhưng thịt muỗi cũng là thịt.]
Nói rồi chặt đứt tứ chi của William, cô khẽ cười, tựa như thiên sứ mỉm cười thân thủ lại tàn nhẫn thọc tay vào mắt William mạnh mẽ lôi ra.
Phanh, phanh!
ERi đỏ mắt nâng lên súng điên cuồng mà bắn vào người Yue. Cô nhào tới đẩy ngã Yue trên nền đất run rẩy ôm lấy WIlliam vào ngực. Anh ta.....không còn thở nữa.
Ta phải giết ngươi. Giết chết ngươi Yue! Ngươi là ác quỷ.
Eri phát điên nhào tới bóp cổ Yue. Từng quyền, từng quyền đánh lên người cô. Akito bất chấp đám người rối bám trên người mình gặm cắn lao tới tách hai người ra, lại không để ý tới Lưu Phi nhân lúc này khống chế kiếm của Yue đâm thủng trái tim Eri. Cô ta ngay cả rên cũng không rên một tiếng trừng mắt ngã xuống.
[Khục, khục, ha ha ha]
Lưu Phi cười khùng khục quái dị, Yue cũng run rẩy cất tiếng cười khàn theo sự điều khiển của hắn. Akito giết hết đám người rối bám quanh anh lao vào quần chiến với Yue. Sức lực của cô không lớn thêm nữa bị Akito tàn phá suốt một đêm vốn dĩ đã không thể gây sóng gió gì. Nhưng cũng chính vì tu bổ linh hồn cho anh, toàn bộ linh lực để kìm hãm đôi mắt tử vong trong cơ thể Yue hoàn toàn biến mất. Sự cân bằng bị phá vỡ, Yue rơi vào bóng tối mà lúc này chính là lúc cô dễ dàng bị khống chế nhất. Ma tính của đôi mắt tử vong cùng với quỷ khí mà Lưu Phi truyền vào, cả hai khiến cho cô không thể phản kháng chỉ có thể lựa chọn giao ra quyền khống chế thân thể mình.
Lưu Phi chỉ có thể dùng lực lượng cắn nuốt từ linh hồn để bổ sung quỷ khí cho chính mình. Hắn lợi dụng Yue giết mọi người, cắn nuốt linh hồn họ, chiếm lấy đôi mắt thiên thần mà William sở hữu, lực lượng của chiến thần hộ vệ Kazuha mang theo thậm chí là huyết nhục nghịch thiên của Yue. Nhưng có vẻ như tính toán của hắn có điều sai lệch. Thân thể Yue từng bước khuất phục dưới sự điều khiển và xâm lấn của hắn nhưng hắn không tài nào cắn nuốt linh hồn cô được. Hắn chỉ có thể thành công khi nắm trọn lấy thân thể này thay thế cô sống trong đó. Hiện giờ hắn phát hiện ra trong cơ thể của Yue linh hồn cực độ hỗn loạn. Hắn không phân biệt được đâu mới là Yue chân chính, người thừa kế của vận mệnh. Một linh hồn cường đại cho dù bị cắn nuốt hay phá hủy chỉ còn lại một mảnh nhỏ cũng có thể tái sinh. Thân thể này nếu như không cắn nuốt triệt để , linh hồn Yue sẽ có một ngày quay ngược lại cắn nuốt hắn. Đó không phải là kết cục mà hắn muốn thấy. Vì thế cho nên......hắn sẽ lợi dụng Akito. Giết chết Yue!
Lưu Phi âm trầm suy tính, điều khiển thân thể Yue ra tay càng ác liệt.
*****************************
Yue một mình chạy trong đêm, nơi này thậm chí chẳng nhìn tới điểm tận cùng. Cô cảm thấy mệt mỏi quá. Dì Kikyou, Kazuha, Heiji , mẹ cùng cha, Eri và chồng cô ấy.... Từng gương mặt lướt qua bên người cô chạy về phía bóng tối mà cô tận lực đuổi theo họ nhưng không thể.
Thế rồi cô nhận ra....
Họ chỉ là ảo ảnh, chạm tới liền vỡ nát. Yue thống khổ ôm lấy trái tim mình, cô kiệt sức quỳ sụp xuống nghẹn ngào nhắc nhở bản thân rằng cô đã quen rồi. Quen với việc phải gặp gỡ và chia ly. Không một ai có thể sóng vai cùng cô đi tới hết cuộc đời, bởi vì thân thể này là huyết nhục của thần, linh hồn này chịu đựng nguyền rủa không thể phá vỡ. Ai bảo bất lão bất tử là mong ước của nhân loại? Họ có hiểu được nỗi đau đớn không thể xoá nhoà khi chứng kiến những người mình yêu quý ra đi vĩnh viễn không thể gặp lại không? Nếu đã có duyên gặp gỡ vì sao lại phải chịu nỗi đau chia cắt? Khoảng cách giữa mỗi người đều rất gần nhưng thực sự nó xa tới mức không thể chạm tay tới.
Yue ngẩng đầu lên nhìn không gian tối đen, âm dương cách biệt cô đã quá quen rồi, nhưng quen không có nghĩa là có thể thản nhiên đón nhận nó. Yue ước có một ngày mình sẽ ở trong vòng tay người mát cô yêu thương nhất nhắm mắt ra đi. Nhưng có lẽ điều ước nhỏ nhoi ấy mãi mãi là vọng tưởng mà thôi. Cho dù cô dùng mọi cách để ở bên Akito, nhưng thời gian không còn cho phép cô nữa.
Bỗng một bóng người quen thuộc lướt qua, Yue mừng rỡ chạy lại gần muốn gọi tên anh nhưng cổ họng nghẹn ứ lại, cơn đau xót từ trong lòng như tảng đá lớn đè nát cọng rơm rạ cứu mạng cuối cùng của Yue.
Akito....đang vong tình ôm hôn một người. Mà người kia không phải là cô.
Akito.....
Yue há miệng gọi lại phát hiện mình phun ra đều là bong bóng nước. Cô gái bên cạnh Akito dường như phát hiện ra cô chậm rãi quay đầu lại. Đồng tử Yue co rụt lại, cô không thể tin được trừng mắt nhìn.
Người phụ nữ kia.....là cô?! Là cô khi sở hữu đôi mắt tử vong?!
[Ngươi thấy không, Akito không thuộc về ngươi. Hắn ta thực sự yêu thích ngươi sao? Hắn ta trong lòng đều là ngươi ư? Dùng ngươi đổi lấy an toàn cho mọi người ngươi nghĩ Akito sẽ lựa chọn thế nào? Ngươi thực ngu xuẩn, Akito không phải là Bạch Hạo tại sao hắn phải bất chấp tất cả yêu ngươi? Bản thân ngươi bị nguyền rủa, cái ngươi đem lại chỉ là bi thương cùng khổ đau, ngươi có tư cách gì để yêu? Một Bạch Hạo còn chưa đủ ngươi còn muốn hại thêm người nào nữa?
Kikyou đã chết, bị ngươi giết chết.
Kazuha cũng tử vong, là bị ngươi một kiếm tước đi sinh mệnh.
William bị ngươi móc mắt giao cho quỷ linh. Ngươi có tư cách làm người thừa kế vận mệnh sao?
Ngươi có biết không Akito bởi vì ngươi giết chết Eri cho nên anh ta đang cùng ngươi giao chiến không chết không ngừng, đó là yêu mà anh ta nói với ngươi sao? Yue! Ngươi là đồ ngu. ]
Yue bịt tai cố gắng làm cho mình quên đi những âm thanh vang vọng nhưng là cô càng bịt tai, càng phớt lờ nó lại càng âm vang đâm vào tâm hồn cô.
[Yue đi mau.]
Đột nhiên, trước mắt một mảnh tối sầm chợt phá ra thành một lỗ hổng. Ánh sáng xuyên thấu qua lỗ hổng đó chiếu xuống người Yue. Gương mặt thần số mệnh trong ký ức Yue giờ đã tiều tụy đi rất nhiều, mong manh như có thể lập tức tiêu tán.
[Đi mau, con gái của ta.]
Lỗ hổng bị thần số mệnh xé rách càng lúc càng lớn, ánh sáng tràn ngập toàn bộ không gian xua tan hắc ám và ám ảnh bao vây Yue. Cuối cùng một trận chói loà ánh sáng tràn ngập thế giới.
[Con nhất định phải hạnh phúc....Yue. Xin lỗi con, ta yêu con. Mẹ....yêu con.]
Âm cuối mang theo mơ hồ tiếng nức nở, Yue không kịp bắt lấy bàn tay thần số mệnh Người đã tan biến như chưa từng tồn tại, rơi trên tay Yue một chút mỏng manh linh thể bạc.
Mẹ.........
Nước mắt từ trong hốc mắt cô giống như mất khống chế không ngừng chảy tuôn. Tại sao chứ?! Tại sao lại ở trong lúc này?
Yue mở choàng mắt, chỉ thấy bả vai đau xót đến tận tâm khảm. Đối diện cô, Akito cũng đang cắn răng chịu đựng cơn thấu xương do lưỡi kiếm găm vào cơ thể.
[Giết hắn.]
Lưu Phi không ngừng truyền xuống mệnh lệnh mà thân thể Yue hoàn toàn không chịu sự khống chế của cô. Lưỡi kiếm càng đâm sâu, máu tươi bắn lên tay cô, nóng bỏng.
Nước mắt từng giọt lăn xuống, thi thể của dì Kikyou, thi thể Eri cùng Wiiliam ghé vào cùng nhau, Kazuha không rõ sống chết, một tu la tràng đẫm máu không kém địa ngục.....tất cả đều là do một tay cô làm ra.
Đau đớn trên thân thể không thể so sánh với nỗi dằn vặt mà cô phải gánh chịu. Yue thậm chí còn rõ ràng bản thân đã rút kiếm ghim trên lồng ngực Akito thế nào rồi lại một lần nữa đâm xuống.
Không-------------
Tay trái bị Akito bẻ gãy vô lực vươn ra ngăn lại mũi kiếm của chính cô. Akito kinh hãi lại không thể thu hồi kiếm không gian trên tay. Yue cắn răng chặn đứng thanh kiếm ấy, ánh mắt xanh biếc mông lung phủ một tầng nước mắt.
Lưu Phi tức đến đỏ mắt, hắn xúc tua lại đâm vào thái dương cô: Yue thét lên một tiếng, trong mắt chợt loé một tia tàn khốc, cô nâng kiếm chém đứt tay trái của mình phảng phất như đang chém một khối đậu hũ. Mũi kiếm giơ lên nhằm vào trái tim Akito đâm tới.
Akito trừng mắt, kiếm không gian trong tay anh giãy ra chặn đứng một kích của Yue. Bởi vì lực chấn động quá lớn, hổ khẩu rách tung toé, cô không thể nắm chặt lấy kiếm của mình. Kiếm linh rời tay hoá thành từng vệt lam bạc tan vào hư vô. Yue không để tâm tới nó, cô thuận thế nương theo chiều tấn công của kiếm không gian cầm lưỡi kiếm trước ánh mắt kinh hoàng của Akito và sự chứng kiến của Lưu Phi đâm thẳng vào thân thể mình.
Yue!
Không vì tiếng thét khàn khàn kinh hãi của Akito mà ngừng lại, cô cười trong làn nước mắt, mượn lực từ tay Akito đâm kiếm vào càng sâu.
Lưu Phi không thể tin được, hắn vội vàng thoát ly khỏi thân thể cô. Nhưng Yue tuyệt nhiên không để cho hắn dễ dàng trốn đi như vậy.
Ngươi cho rằng thân thể ta muốn khống chế thì vào, muốn chạy liền thoát ra dễ dàng thế sao?
Xúc tua của Lưu Phi điên cuồng đâm thấu thân thể Yue ý đồ chạy trốn, nhưng từ thân thể Yue rất nhiều ánh sáng xanh biếc hoá thành những bàn tay nhỏ níu chặt lấy xúc tua hắn không chịu buông ra. Mũi kiếm không gian tỏa ra tận trời sát ý đâm thấu thân thể Yue đồng thời trực tiếp đâm xuyên linh thể của Lưu Phi phía sau lưng. Hắn rống lên một tiếng, quỷ khí trong kết giới hình thành một đạo lốc xoáy hút hết vào thân thể hắn. Yue nghiến răng, màu xanh biếc trong mắt giữa bóng tối tỏa ra bao trùm chặt chẽ quỷ khí. Kiếm không gian dường như chỉ chờ có vậy, từ trong thân thể Yue đâm vào càng sâu trực tiếp phá nát thân thể Lưu Phi. Hắn bị liệt hoả rừng rực thiêu đốt, xúc tua cháy rụi, Yue mất đi điểm tựa ngã xuống.
Akari....
Akito bất chấp thương thế của mình vội vàng ôm lấy thân thể Yue. Có tổn thương do súng đạn Eri để lại, có vết thương tràn ngập quỷ khí do Lưu Phi khống chế, mà vết thương nặng nhất, vết thương trí mạng là do kiếm không gian tạo ra.
Yue thở dốc, run rẩy vươn tay xoa lên gương mặt Akito. Mắt cô đã không nhìn thấy gì nữa, Yue sâu sắc cảm nhận được sinh mệnh đang sói mòn. Cô âm thầm cười khổ, có lẽ cô không thể ở bên anh được nữa. Thời gian của cô đã sắp hết, cứ nghĩ có thể bên nhau cả đời lại phát hiện ra đó chỉ là ảo tưởng xa vời nắm bắt không tới. Cô không hối hận vì đã quyết định thế này, chỉ là....cô thấy hối tiếc.