Chương 53 Hung án kinh hoàng .
Chát!!!!
"Akari , Akari !"
Yue giật mình tỉnh dậy bởi tiếng gọi cùng bên má bỏng rát. Cô ngây ngẩn nhìn lên chỉ thấy Hattori Heizo trước mắt không giấu nổi lo lắng nhìn cô. Yue nhìn quanh căn phòng mới phát giác ra nơi này là cảnh cục mà người vừa đánh thức cô là cha .
"Cha?"
Hattori Heizo xoa đầu cô , ánh mắt tràn ngập thương xót .
"Xin lỗi, con không sao chứ Akari . Ta thấy con ngủ không thể nào an ổn , gọi con con cũng không chịu tỉnh dậy."
Có lẽ Hattori Heizo cũng không biết giọng nói của ông lúc này không còn mang theo vẻ lạnh lùng uy nghiêm thường ngày mà mang theo một chút cưng chiều mà ông chưa từng thể hiện ra trước hai đứa con trai của mình.
"Sao con lại ngủ ở đây? Akito không đưa con về nhà sao?"
Hattori Heizo nhíu mày có chút bất mãn với hành vi của con trai cả. Ông hiểu rõ sự có mặt của con trai mình có tác động tới Yue lớn cỡ nào. Bản thân ông mỗi khi nhìn thấy gương mặt tiều tụy của cô mỗi buổi sớm đều cảm thấy thương tiếc . Thương tiếc cho một sinh mệnh sắp chấm dứt, lại càng thương tiếc cho linh hồn tội nghiệp không một phút an bình của Yue . Mà con trai ông là người duy nhất giúp cô bé giải thoát . Vì thế , ông ngầm cho phép Yue và Akito vượt quá giới hạn của tình cảm gia đình bình thường ; mỗi ngày dù bận rộn vẫn để Akito cùng Yue có thời gian ở bên nhau . Ông cảm kích sự có mặt của cô bởi vì từ khi cô xuất hiện án oan tồn đọng đều không còn nữa. Dần dần, sự cảm kích đó cũng thay đổi theo thời gian ,hiện tại ông coi cô trở thành con đẻ mà yêu thương, mà chiều chuộng để bù đắp phần nào nỗi bất hạnh của Yue .
Vốn dĩ , ông tới văn phòng của Akito chỉ để tìm anh hỏi chi tiết về chuyện bang Yakuza của Okisawaga đột nhiên xuất động gây náo loạn trị an thành phố không ngờ con trai thì không thấy lại bắt gặp Yue ngủ không hề an ổn trên sô pha . Hattori Heizo biết rõ mỗi giấc mộng của Yue đại biểu cho cái gì. Sự chết chóc , sự nguy hiểm luôn tiềm ẩn trong đó khiến cho con bé không có một phút an ổn. Mà Akito, người duy nhất có thể cứu vớt con bé ra khỏi mộng cảnh lại chẳng có ở nơi này. Hattori Heizo thử đánh thức Yue nhưng không được , con bé vẫn không ngừng kêu cứu trong vô thức , gương mặt nhỏ nhắn không còn một tia huyết sắc nào. Hattori Heizo dù không đành lòng vẫn là giơ tay tát để cứu tỉnh cô.
Yue vẫn còn ngơ ngẩn dường như còn chưa hoàn hồn lại sau giấc mơ khi nãy. Hattori Heizo lắc đầu nhìn lướt qua túi đồ đặt ở dưới chân sô pha , trên miệng túi còn dính lại chút máu. Thấy thế , ông vươn tay cầm lấy nó nhấc lên. Yue hoàn hồn vội vàng giấu túi đồ nhưng đã không còn kịp nữa , cô cúi đầu trầm mặc chờ đợi ông lên tiếng.
Hattori Heizo nhìn bộ váy trắng còn dính vết máu thở dài. Ông có lẽ đã hiểu tại sao Akito không đưa Yue về nhà. Trả lại túi đồ vào chỗ cũ , ông nhẹ giọng hỏi
"Con có sao không?"
Yue lắc đầu, có sao cô cũng không dám nói ra. Không biết cha cùng mẹ đã đạt thành Hiệp nghị gì, Yue chỉ biết mỗi lần cô bị thương thì Akito hoặc là Heiji sẽ gặp phải rắc rối lớn. Điều này khiến cho cô vô cùng áy náy. Hattori heizo thấy cô lắc đầu cũng không ép cô nói thêm chỉ hỏi
"Akito đâu rồi? Ta vẫn chưa thấy nó báo cáo gì lên cho ta về việc bang Yakuza có biến động cả."
"Anh ấy lên núi Kongo cùng Yuu Ogasawara rồi ạ."
Yue thuật lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra trên núi cho Hattori Heizo nghe. Ông càng nghe càng nhíu mày , tới cuối cùng ông rút điện thoại trực tiếp ra lệnh cho Akito
"Dẫn đội đặc công cùng cảnh sát lên núi, phối hợp chặt chẽ với bang Yakuza bao vây toàn bộ khu vực núi Kongo . Không được phép để bất cứ con thỏ nào lọt xuống thành phố. Về phần khu nuôi nhốt , ta sẽ xin chỉ thị lập tức san bằng nơi đó."
Akito ở bên kia nghe vậy cũng không ngạc nhiên gì. Anh biết Akari đã nói chuyện với cha về tình hình trên núi rồi. Anh lập tức liên lạc về cảnh cục dẫn toàn bộ đội đặc công cùng toàn bộ thành viên thuộc quyền quản lý của anh lên núi.
Núi Kongo căn bản không hề có thỏ. Những con thỏ xuất hiện trên núi đều có nguồn gốc từ khu nuôi nhốt. Theo báo cáo từ cảnh cục gửi lên, lượng thỏ mà khu nuôi nhốt nhập về chỉ có khoảng 300 con . Thế nhưng, số lượng thỏ mà bang Yakuza cùng cảnh sát tiêu hủy đã lên tới con số 1000. Chỉ trong 2 tuần, số lượng thỏ đã tăng gần gấp 3 lần , đáng sợ nhất chính là chúng tấn công cả con người và ăn thịt tươi sống. Nếu để chúng xổng ra khỏi khu vực núi Kongo và đi vào thành phố không biết tình trạng sẽ tệ đến cỡ nào. Akito đột nhiên cảm thấy thật may mắn. Nếu hôm nay Akari không lên núi chụp ảnh , không phát hiện dị biến của lũ thỏ vậy thì khi đã tàn phá cả khu rừng này chúng sẽ tràn xuống phố. Dưới đó thức ăn đầy đủ, những con thỏ hung hãn tấn công con người . Anh có thể tưởng tượng ra sự hỗn loạn lúc đó. Nghĩ đến đã thấy đầu đau như búa bổ.
Lần này , Akito phải dùng tới cả chó nghiệp vụ để truy bắt lũ thỏ. Lăn qua lăn lại trên núi khiến Anh cảm thấy so với cầm súng truy quét tội phạm thì công việc giết thỏ này tốn sức hơn nhiều lắm. Những con thỏ to bằng con chó săn, chó nghiệp vụ thậm chí còn e sợ dè chừng chúng nó. Thân thể lũ thỏ đã biến dị to lớn, các giác quan lại như trước nhạy bén, chỉ cần chúng cảm thấy nguy hiểm liền tan tác mỗi con một ngả chạy tứ phía vào rừng . Thật sự rất phiền toái. Núi Kongo về đêm thật sự tối đen đến mức giơ tay không nhìn thấy năm ngón. Akito lại không thể huy động đèn chiếu sáng để chiếu khắp cả khu rừng vì sợ sẽ ảnh hưởng tới dư luận gây áp lực đối với toàn thành phố. Dưới tình hình đó, Akito không thể không dẫn toàn bộ nhóm đặc công đi xử lý đám thỏ. Bọn họ vốn là tinh anh trong tinh anh, dùng họ để diệt thỏ đúng là giết gà bằng dao mổ trâu. Nhưng hết cách rồi, lũ thỏ quá nguy hiểm, ai biết được trong móng vuốt của chúng có chứa độc tính hay không. Để cảnh viên bình thường ra tay có thể sẽ mất nhiều hơn được. Akito không thể mạo hiểm vì thế , dưới ánh mắt ai oán của hàng trăm đặc công Akito thực sự rất có xúc động đi cào tường.
**********^***************************
Đêm nay, Akito không về nhà. Yue sau khi ăn tối theo thói quen rẽ vào phòng của Akito , ngồi trên giường anh trầm mặc . Cô khẽ cười khổ, tay vuốt ve cành hoa trắng trong Bình thủy tinh. Căn phòng chỉ có hai màu đen trắng ; ấy vậy mà khi có Akito ở bên , cô vẫn thấy thực ấm áp. Hiện tại, sự ấm áp ấy đã không còn nữa, chỉ còn lại vô tận rét lạnh cùng cô đơn. Cô trầm luân, trầm mình trong sự dịu dàng ôn nhu của anh mà không thể nào thoát ra được nữa. Tựa như năm xưa ỷ lại dựa vào Bạch Hạo để rồi đổi lấy hối hận khôn nguôi. Cô đã quá quen với sự dịu dàng của Anh. Akito từng bước xâm nhập cuộc đời cô , từng bước đặt dấu ấn lên trái tim cô . Sự quen thuộc ấy khiến cho cô không muốn rời xa , sự ấm áp mà Akito mang lại khiến cho cô cảm thấy an bình mà cô không thể nào chống lại. Cặp mắt ấy giống như đã khoá chặt linh hồn cô, khiến cô không thể đào thoát. Mà hiện tại , không có Anh ở bên cạnh, sự trống rỗng ấy như thủy triều đổ ập tới khiến cho cô sợ hãi. Yue nằm lên giường anh , gối đầu lên gối của Akito , hít thở mùi hương nhàn nhạt quen thuộc , trong lòng vẫn cảm thấy trống rỗng. Cô sợ hãi, sợ hãi anh cũng giống Bạch Hạo, sẽ rời xa cô. Mỗi khi nghĩ tới việc này cô không có cách nào bình tĩnh được. Đau thương cùng cô độc như con tằm ăn rỗi , từng chút, từng chút gặm nhấm thần kinh cô, gặm nhấm trái tim cô.
Yue không biết mình thiếp đi từ bao giờ. Khi cô mở mắt liền thấy một khung cảnh quen thuộc. Vẫn là khu rừng đó, vẫn là những thảm thực vật đỏ tươi kỳ dị. Trái tim Beelzebub vẫn lủng lẳng treo trên phiến lá tía . Cành non uốn lượn bò ngổn ngang, chúng điên cuồng hút chất dinh dưỡng từ lòng đất khiến cho những loài cây khác héo úa rồi tàn lụi, chẳng mất chốc đã cuốn vào trong gió trở thành cát bụi. Cả mảnh rừng um tùm bày trở nên trơ trọi khô cằn. Ánh trăng vàng vọt trải dài trên từng lớp đất nứt nẻ. Khu rừng này đang dần đi vào sự tĩnh lặng vĩnh viễn , sự im lặng dường như đã phó mặc cả cho số phận an bài. Gió không còn thổi, chim chóc ngừng kêu, thú rừng ngừng than vãn . Chỉ còn thảm thực vật đỏ tươi kia là càng ngày càng tiên diễm cùng lũ thỏ hung tàn cắn phá mọi vật.
Những cành cây lạ đột nhiên đâm xuyên thân thể những con thỏ to lớn gần đó; máu tươi phun ra tưới lên lớp lá đỏ tía, dưới ánh trăng càng thêm lóng lánh đến quỷ dị . Con thỏ giãy giụa vài cái rồi nhanh chóng trở thành mồi cho đồng loại mình . Yue tận mắt nhìn thấy những con thỏ cái to lớn điên cuồng cắn nuốt máu thịt đồng loại , những vẫn chưa đủ, khi mà lượng thức ăn không đủ cung ứng nữa những con thỏ con còn chưa chào đời liền cắn thủng bụng mẹ nó tự mình chui ra ngoài.
Yue bịt chặt miệng ngã ngồi trên mặt đất, phía xa xa quả đỏ mọng như túi máu tươi rung rinh rung rinh theo nhịp điệu như thể đang cười nhạo bữa tiệc đẫm máu phía trước.
********************************
Nửa đêm.
Akito bị tiếng điện thoại chói tai làm tỉnh giấc. Giữa không gian núi rừng hoang vắng tối đen một mảnh, tiếng chuông dồn dập kéo dài như muốn kéo thủng màng nhĩ của người khác. Akito dù không thích loại âm thanh chói tai này nhưng vẫn cố tình dùng nó để báo các cuộc gọi khẩn cấp từ cảnh cục. Akito rất nhanh tiếp điện thoại , trong mắt không hề có một tia buồn ngủ . Dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai , Anh vội vàng giao lại núi Kongo cho nhóm đặc công , bản thân thì chạy về hiện trường án mạng bên trong thành phố.
Hiện trường vụ án là một quán ăn đêm nhỏ hẹp trong lòng thành phố. Osaka về đêm vô cùng náo nhiệt, cho dù đã là nửa đêm vẫn sẽ có những quán ăn mở cửa phục vụ những vị thực khách sống về đêm thế này. Hiện trường vụ án đã được cảnh sát phong tỏa . Bên ngoài chỉ có lác đác vài người hiếu kỳ cùng phần đông cảnh viên . Bởi vì hiện trường án mạng quá mức tàn khốc cho nên hầu hết mọi người đều đã tản ra bên ngoài , bên trong chỉ còn lại nhân viên pháp y xử lí thi thể và người của phòng pháp chứng thu thập hiện trường.
Yuu Ogasawara ngồi ngoài bậc thềm hút thuốc , vừa thấy Akito đã vội vàng phất tay ngăn cản anh tiến vào hiện trường. Akito không thể lý giải hành động khó hiểu của cậu ta nhướn mày . Yuu Ogasawara bóp trán nhắc nhở .
"Đừng vào vội, đợi tổ pháp y dọn dẹp xong hiện trường đã."
Akito nhíu mày hỏi lại
"Tại sao?"
Yuu Ogasawara nhìn Akito một thân cảnh phục còn dính bùn đất hiển nhiên đoán ra anh cả ngày lăn đi lăn lại trên núi Kongo chưa về nhà , có lẽ ngay cả bữa tối cũng chưa ăn liền trêu chọc
"Bữa tối chưa tiêu hoá thì đừng nên vào trong. Nếu không mấy tay biến thái của đội pháp y sẽ lột da cậu."
Akito lườm Anh ta , toàn thân phóng ra hàn khí đủ để đông chết người
"Đừng có lằng nhằng Yuu. Tôi còn chưa tính sổ vụ cậu chạy trốn giao bang Yakuza của cậu cho tôi quản lúc chiều đâu."
Yuu Ogasawara sờ mũi , có vẻ rất là uất ức
"Là có việc khẩn cấp a Akito, hơn nữa có thêm tôi cũng chưa chắc đã làm gì được . Vì vụ lũ thỏ giờ tôi vẫn còn bủn rủn chân tay đây. Cả con đường xuống núi đâu đâu cũng là xác thỏ , giờ lại phải thấy cái hiện trường ghê tởm này."
Akito cười lạnh , đạp cho Yuu Ogasawara một cước
"Trọng điểm ở đâu?"
Yuu Ogasawara giống như tiểu tức phụ bị người bắt nạt. Tròng mắt tràn ngập ai oán nhìn Akito lên án
"Cậu vào mà nhìn, sao lại đánh tôi chứ."
Akito xoa trán , ánh mắt như dao nhìn xuống Yuu Ogasawara đang giả vờ đáng thương
"Là cậu ngăn cản tôi ở ngoài này Yuu."
Yuu Ogasawara xua tay , bĩu môi
"Hừ, tôi chỉ muốn tốt cho cái dạ dày đáng thương của cậu thôi Akito."
Khi Akito đi vào bên trong hiện trường vụ án , anh rút cuộc cũng hiểu vì sao Yuu Ogasawara lại ngăn cản anh ở bên ngoài và lảm nhảm nhiều đến thế. Cổ họng anh cũng vô thức rung lên khi nhìn thấy hiện trường thảm khốc này. Trong quán ăn nhỏ hẹp tràn ngập mùi dầu mỡ , dưới sàn nhà, trên bàn, trên tường , trên kệ bếp đâu đâu cũng là vết máu. Dưới đất nằm ngổn ngang 2, 3 cỗ thi thể đã bắt đầu phân hủy bốc mùi tanh hôi nồng nặc. Bụng thi thể bị dao hay đúng hơn là một thứ gì đó bén ngót rạch ra, ruột Nội tạng vung vãi khắp nơi. Trên người các thi thể đều có dấu vết gặm cắn, nguyên nhân tử vong bước đầu được xác định là bởi mất máu quá nhiều mà chết. Nhưng theo mà sắc của tử thi pháp y kết luận bọn họ là sau khi bị rạch bụng mới từ từ chết đi, là đau đớn chí tử . Phần xương bả vai bị lực lớn bóp nát, cánh tay và bàn tay đều đã biến mất không thấy. Trên kệ bếp còn xót lại vài mẩu xương trắng còn dính vụn thịt, tổ pháp chứng đã cho hết vào túi vật chứng đem về kiểm tra . Tuy chưa có kết luận cụ thể xong ai nấy đều hiểu rõ những khúc xương trắng đó thuộc về cái gì.
Akito có thể hiểu được vì sao Yuu Ogasawara phí tâm ngăn đo'n Anh ở bên ngoài chờ cảnh viên dọn dẹp hiện trường. Những gì đã diễn ra trong căn phòng này quả thực ghê tởm đến nỗi không có ai đành lòng nhìn thẳng . Nó quá thảm khốc cùng ghê tởm khiến cho ngay cả những cảnh viên dày dặn kinh nghiệm cũng có cảm giác nôn mửa khi bước chân vào đây.
Hai cỗ thi thể đầm đìa máu tươi đã bốc mùi hôi thối khó ngửi, tứ chi bị gặm cắn không ra hình dạng. Thịt vụn, xương trắng, nội tạng vung vãi khắp mặt đất. Đầu của nạn nhân bị một lực rất lớn đập xuống nền nhà, hộp sọ đã bị bóp méo một cách khó tin. Não gần như bị rút sạch , còn có một chút chảy xuống nền nhà cáu bẩn. Gương mặt cùng diện mạo thi thể bị gặm cắn tới biến dạng, hốc mắt hõm sâu tối đen chỉ còn lại hai hố đen ngòm tràn ngập tuyệt vọng cùng sợ hãi. Đôi mắt bị lấy đi , không ai dám nghĩ tiếp hiện tại chúng ở nơi nào. Thi thể bởi vì thời tiết nóng nực và ẩm thấp đã xuất hiện giòi bọ lúc nhúc giữa đống nội tạng vung vãi trông cực kỳ ghê tởm . Akito hít sâu một hơi đè nén cảm giác nôn mửa , Anh nhìn lên trần nhà , nơi đó đã phủ đầy mạng nhện hiển nhiên do lâu ngày không được quét dọn. Akito đột nhiên cảm thấy toàn thân đều kêu gào không tốt, khuôn mặt anh nhất thời xanh mét cả lại khiến cho mấy cảnh viên bên tổ pháp y đều nhìn anh bằng ánh mắt đồng tình. Akito vội vàng rời khỏi hiện trường án mạng , trên người nổi một tầng da gà vì ghê tởm. Đến tột cùng quán ăn đêm này đã bao nhiêu năm không được chăm sóc? Chỉ nghĩ đến đó thôi bệnh khiết phích nghiêm trọng của Akito đã được dịp phát ra rồi.
Ngoài cửa, Yuu Ogasawara tay cầm điếu thuốc lá cháy dở thoáng thấy sắc mặt trắng xanh của Akito , anh ta nhếch miệng cười
"Ôi chao, tôi đã cảnh báo cậu trước rồi mà cậu không chịu nghe. Giờ sắc mặt trông đủ thảm hại a."
Akito giật điếu thuốc trong tay Yuu Ogasawara ném xuống mặt đất nhíu mày.
"Tôi chán ghét Hương vị này, khó ngửi muốn chết cậu còn dám hút trước mặt tôi?"
Yuu Ogasawara nhún vai tỏ vẻ bản thân vô tội cực kỳ
"Đừng có trách tôi Akito. Cậu cũng thấy hiện trường ghê tởm thế này đã lâu lắm rồi tôi chưa chứng kiến mà. Bị doạ đến cũng là bình thường thôi."
Akito mặc kệ anh ta, cầm lấy báo cáo sơ bộ vừa được đưa tới đọc qua một lượt rồi ném trả lại Yuu Ogasawara .
"Cậu có kết luận gì?"
Yuu Ogasawara phủi quần đứng lên , tựa lưng vào cửa kính xe cảnh sát ngước nhìn cửa tiệm nơi phát hiện hung án , ánh mắt trở nên mơ hồ khó đoán
"Vụ án này....không giống như con người có thể làm ra."
Akito không phản bác chỉ cúi đầu rơi vào trầm tư.
Thi thể bị gặm cắn không ra hình dạng khiến cho anh không thể không liên tưởng tới lũ thỏ háu ăn trên núi. Liệu hai vụ án này có liên quan tới nhau chăng?