CHƯƠNG 12
Kuroba mở ra cửa phòng Shinichi: “Shinichi, ta muốn nói chuyện với em.”
“Tôi…… lát nữa tôi còn phải ra ngoài!” Nhìn biểu tình có chút nghiêm túc của Kuroba, Shinichi vẫn muốn chạy trốn.
“Sẽ không chậm trễ nhiều thời gian lắm đâu.” Kuroba kháng lại lời cự tuyệt của Shinichi, dắt tay cậu đến cùng ngồi bên giường.
Không biết là vì đã nhận ra bản thân thích Kuroba hay biết được sự thật rằng Kuroba cũng thích mình, mà bây giờ cùng Kuroba sóng vai ngồi với nhau như vậy, khiến vẻ mặt Shinichi không khống chế được mà hồng lên.
“Shinichi, ta không biết lời trước kia ta nói với em rằng thích em, em có tin hay không, nhưng là hiện tại, xin em nhất định phải tin từng câu từng chữ ta sắp nói với em.” Kuroba nhìn ánh mắt Shinichi, trong giọng nói mang theo khẩn cầu: “Ta là thật sự thích em, không, phải nói… ta yêu em!”
Oành — oành –
Là trái tim của ai… đập nhanh như vậy!
“Ta biết em cùng Ran Mori là thanh mai trúc mã, nhưng ta không thể khống chế được tình cảm của mình! Trong mỗi một lần chạm trán em, ta đều đã phát hiện tình yêu của mình đối với em ngày càng tăng trưởng, cho đến bây giờ, phần tình cảm này đã nhiều đến mức ngay cả tim của ta đều giấu không được nữa, không ngừng mà trào ra! Shinichi, ta…… ta không muốn đem em tặng cho bất luận kẻ nào. Còn nhớ rõ lần này ta đến, đã từng nói với em có một thứ ở trong mắt ta là vật báu vô giá trân quý nhất thế giới lại có ở chỗ của em không? Thì chính là em a! Ngay từ đầu ta chỉ biết, muốn đoạt lấy em từ trong tay Ran Mori không phải chuyện dễ dàng, ta cũng từng hỏi qua chính mình, nếu ta thua, liệu có thể chấp nhận được sự thật này không? Coi như em không có đáp án, hay nói đúng hơn là ta cự tuyệt tính đến khả năng này. Nhưng, điều này cũng không phải chuyện mà ta chỉ cần không nghĩ đến là có thể không cần đối mặt, hiện tại, ta rốt cục đã biết được đáp án — ta không thể nhận, ta không thể chấp nhận mất đi em!” Kuroba kích động đem Shinichi ôm chặt vào lòng.
Đối mặt với những lời thông báo liên tiếp của Kuroba, Shinichi còn chợt để ý, hình như chưa bao giờ thấy qua Kuroba nói nhiều như vậy, không biết hắn có khát hay không?![-_-||||]
“Shinichi?” Không thấy Shinichi có phản ứng, Kuroba nhẹ nhàng buông cậu ra. Cậu… dù sao cũng nên có chút cử động gì chứ, cự tuyệt cũng tốt, kinh ngạc cũng tốt, chán ghét cũng tốt, đương nhiên, nếu là chấp nhận lời thổ lộ của hắn thì càng tốt, thế nhưng…… không nên là không hề phản ứng a? Chẳng lẽ là…… bị dọa đến choáng váng rồi?!
Shinichi đỏ mặt lên, này…… bảo cậu nên nói cái gì đây? Chẳng lẽ nói cho hắn, cậu vừa mới nghĩ thông suốt rằng kỳ thật chính mình cũng thích hắn?! Cậu…… cậu như thế nào có thể nói ra miệng được!
“Shinichi?” Lúc Kuroba đi vào, cũng không có đóng cửa, Heiji liền từ ngoài đi đến trước mặt Shinichi ngồi xổm xuống, xoa hai má cậu: “Shinichi, như Kuroba đã thổ lộ, tớ cũng muốn nói với cậu điều tương tự, nhưng là, chúng tớ sẽ không bắt ép cậu, nếu…… nếu cậu thật sự không tiếp thụ được, chúng tớ sẽ rời đi, nếu cậu không bao giờ muốn gặp lại tớ nữa…… Tớ…… tớ có thể cam đoan với cậu, tuyệt không sẽ tái xuất hiện ở trước mặt cậu!”
Hai người này đã thương lượng trước với nhau rồi sao? Như thế nào tỏ tình đều cũng cùng nhau đến?! Shinichi ở trong lòng nghĩ.
Kuroba Heiji không nói nữa, chờ Shinichi tuyên án với bọn họ!
“Tôi……” Điều này bảo cậu phải nói sao đây! Kuroba trong mắt cực nóng, Heiji trong mắt lo âu, cậu đều nhìn thấy được, nhưng…… nhưng…… đúng là cậu đã nghĩ thông suốt bản thân mình thích bọn họ, nhưng…… cậu phân không ra mình thích ai nhiều hơn, hoặc là cả hai đều nhiều như nhau, nhưng…… như vậy là không đúng …… Bọn họ thương một mình cậu, vậy cậu sao có thể đồng thời thương cả hai người bọn hắn được?! Như vậy đối với bọn họ rất không công bằng a! Hơn nữa…… hơn nữa, còn có Ran…… cậu phải ăn nói như thế nào với cô…… còn phía cha mẹ…… trong mắt thế nhân…… Có rất nhiều rất nhiều vấn đề, bảo cậu làm sao trả lời bọn họ!
“Tôi muốn suy nghĩ!”
Cùng đang mang ánh mắt ảm đạm, Heiji miễn cưỡng tươi cười: “Được, chúng tớ sẽ chờ đáp án của cậu.” Ít nhất Shinichi không có trực tiếp cự tuyệt, chứng minh bọn họ vẫn còn có hi vọng …… đúng không?!
……………………………………………………….
Tiểu Bạch: bé cứ vơ tuốt đi, suy nghĩ nhiều làm gì =.,=
.