CHƯƠNG 1
Ban đêm, trên tầng thượng của tòa cao ốc lớn nhất.
“Ngươi là cố ý muốn đối nghịch với ta?” Chiếc áo choàng màu trắng phấp phới trong gió.
“Ta là thám tử, ngươi là đạo tặc, đương nhiên không đội trời chung.” Heiji Hatori nói.
“Ta không phải chỉ cái này.” Kaito Kuroba lộ ra nụ cười nửa miệng, hắn còn lâu mới thèm đi chơi trò rượt bắt với tên thám tử da đen kia!
Heiji sửng sốt, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, cũng cười nói: “Vậy càng không thể nhường cho ngươi.”
“Vậy sao? Chúng ta đây liền đấu thử xem, xem ai mới là người cướp được.” Kuroba dường như đã sớm biết trước được đáp án của hắn.
“Vậy chờ xem đi.” Hắn tuyệt không sẽ không để người kia cướp đi bảo bối của hắn!
Tuyệt đối không!
***
Cho tới nay, Kuroba và Heiji đều có mục đích giống nhau, dùng những phương thức bất đồng để tiếp cận và ở bên một người, bọn họ cũng đều biết đối phương muốn cái gì, nhưng tuyệt không để cho kẻ kia có cơ hội ra tay, rốt cục ở một đêm trước khi Conan biến trở về Shinichi, đem mọi chuyện nói rõ.
Haibara Ai cuối cùng cũng nghiên cứu chế ra được thuốc giải, cũng đã thí nghiệm ở chính trên cơ thể mình – vô cùng thành công.
Hai ngày trước, tiến sĩ Agasa lấy lý do cha mẹ Conan quyết định đón con trở lại nước ngoài, giúp Conan rời khỏi nhà của Ran, mà ngày mai, Conan sẽ ở trong chính nhà mình, uống thuốc giải, biến trở về thám tử trung học – Shinichi Kudo.
Heiji Hatori cũng đã từ Osaka tới Tokyo hai ngày trước, ở tại nhà của Shinichi.
“Heiji, cậu bỏ lại Kazuha, một mình chạy đến Tokyo, không tốt lắm đâu!” Khó được nghỉ hè, không phải hẳn là nên ở cùng bạn gái của mình sao? Shinichi một bên nghĩ một bên uống thuốc giải, vừa nói.
Bởi vì thân thể sẽ phát sinh biến hóa rất lớn, sau khi khôi phục nguyên trạng, cả người sẽ vô cùng suy yếu, cho nên tiến sĩ Agasa phải ở lại trong nhà chiếu cố Haibara Ai. Hiện tại bên cạnh Shinichi cũng chỉ có Heiji Hatori.
“Cô ấy đâu có biết chuyện của cậu, mang cô ấy đến không tiện.” Heiji tiếp nhận chén nước để lại trên bàn, hắn nhìn ra được Shinichi có chút khẩn trương, cho nên liền tìm đề tài để trò chuyện, lấy nó để phân tán lực chú ý: “Dù sao lần này tớ đến chủ yếu là để chăm sóc cậu, cho dù cô ấy theo tới, tớ cũng không có cách nào lo cho cô ấy.”
“Phiền cho cậu rồi.” Shinichi lộ ra vẻ mặt áy náy.
“Đứa ngốc, giữa chúng ta đâu cần nói những lời này!” Heiji an ủi nói. Đúng vậy, có thể như vậy canh giữ ở bên cạnh cậu ấy, chính mình không biết đã cảm thấy bao nhiêu cao hứng. Từ lần đầu tiên gặp được Shinichi, Heiji đã bị thuyết phục bởi nghị lực của cậu, chịu đựng sự thống khổ lớn trên thân thể chỉ vì muốn vạch mặt hung thủ thực sự trước pháp luật, kinh ngạc bởi thấy cậu quý trọng việc truy tìm chân tướng hơn cả chính bản thân mình, mỗi lần nhìn thấy bộ dáng liều mạng của cậu, đều khiến cho Heiji cảm thấy đau lòng, lúc đó mới kinh ngạc phát hiện, thì ra mình đã sớm ái mộ cậu ấy. Shinichi không biết trân trọng bản thân mình, vậy để cho hắn đến trân trọng đi.
Hắn biết Shinichi rất trì độn trên phương diện tình cảm, cũng biết Shinichi luôn đem Ran Mori để ở trong lòng, cho nên, hắn vốn không định tranh đoạt Shinichi, thầm nghĩ chỉ cần lấy thân phận bạn bè canh giữ ở bên cạnh cậu, nhìn cậu cười, cùng cậu cười, như vậy đủ rồi.
Nhưng là, không nghĩ tới quái đạo Kid cư nhiên cũng có tâm ý với Shinichi. Không, hắn tuyệt sẽ không để Kid đắc thủ! Nếu Shinichi có thể nằm ở trong lòng một người nam nhân, như vậy người này chỉ có thể là hắn!
Dược tính bắt đầu phát tác, Shinichi Kudo đau khổ cuộn thân thể. Nhìn người trên giường đau đến sắc mặt trắng bệch, Heiji vạn phần lo lắng, chỉ hy vọng chính mình có thể thay cậu chịu nỗi khổ này.
“Shinichi?” Heiji nhẹ giọng kêu.
Rốt cục khôi phục nguyên dạng, Shinichi Kudo bởi vì quá độ mệt nhọc, liền mê man ngủ qua.
Dùng khăn mặt giúp cậu lau mồ hôi trên người, thay cậu đổi một thân quần áo sạch sẽ, lại đắp chăn lên cho cậu, xác nhận hết thảy mọi chuyện đều đã làm xong, Heiji liền in lại một nụ hôn trên trán cậu, đến lúc này mới tắt đèn, trở lại phòng của mình.
***
“Ưm?” Cảm giác được có người đang ôm lấy chính mình, Shinichi Kudo từ từ mở mắt.
Trong phòng một mảnh hôn ám, một chút ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào làm cho không gian nhiễm lên một tầng mông lung.
Đã là buổi tối rồi sao? Shinichi nghĩ.
“Đánh thức em ?” Một thanh âm vang lên ở bên tai.
Shinichi giật mình, lúc này mới phát giác chính mình đang bị người nào đó từ phía sau ôm vào trong ngực. Là ai? Là ai ôm cậu chặt như vậy?
Nhìn vào đôi mắt mờ mịt, tinh thần vẫn chưa có khôi phục, hoàn toàn đã không có thần thái tinh tường của thường ngày, Kaito Kuroba khó tránh khỏi có chút đau lòng.
“Ngươi là……” Shinichi vẫn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh, người trước mắt có chút quen thuộc, lại nhớ không nổi đến tột cùng là ai!
Tuy rằng vẫn là một thân lễ phục màu trắng, nhưng mũ cùng kính phản quang đều đã lấy xuống, cũng khó trách Shinichi nhất thời không kịp phản ứng lại.
“Thám tử yêu quý của ta, em sẽ không biến đổi thân thể xong liền đã quên ta chứ! Thật sự là khiến cho người ta trái tim băng giá a!” Kaito Kuroba trêu chọc nói.
“Kid!” Giọng nói này, còn có ngữ khí này, đúng vậy, đúng là tên tội phạm thế kỉ mà cậu vẫn luôn truy đuổi! Shinichi đã hoàn toàn thanh tỉnh, lập tức ngồi dậy, lại bởi vì suy yếu choáng váng mà lại một lần nữa ngã vào trong lòng Kuroba.
“Bé cưng, ta chưa bao giờ biết thì ra em nhiệt tình như vậy, lại còn chủ động yêu thương nũng nịu ta!” Kuroba làm ra biểu tình kinh hỉ.
“Câm miệng!” Người này vẫn cứ luôn vô sỉ như vậy: “Ngươi tới đây là muốn làm gì? Ta cũng đâu có bảo thạch gì đáng giá.” Được rồi, xem ra hôm nay cậu là không có khí lực bắt được hắn, cho nên cậu buông tha cho sự giãy dụa vô nghĩa, chính là hắn ôm lấy cậu như vậy, hình như…… có điểm không thích hợp đi!
“Sao lại không có! Ở trong mắt ta, thứ báu vật vô giá trân quý nhất trên thế giới chính là em!” Kuroba ôn nhu nói.
Shinichi nhưng không có phát hiện ngữ khí của hắn có cái ẩn ý gì, lại còn cau mày tự hỏi chính mình có thực sự như vậy hay không. (bé đáng yêu quá XD)
Kuroba nở nụ cười. Hắn thích bộ dáng cậu nghiêm túc như vậy, giống như hết thảy đều bị cậu nắm ở trong tay, không có quỷ kế gì có thể thoát được ánh mắt của cậu.
“Shinichi.” Kuroba khẽ gọi.
“Ưm?” Shinichi thuận miệng trả lời.
“Ta gọi là Kaito Kuroba.”
“Nga.”
“Ta nhất định sẽ đem thứ trân bảo này mang đi !” Biết Shinichi vẫn là không có đem lực chú ý quay lại trên người mình, Kuroba cũng không để ý, lưu lại tuyên ngôn tình yêu cùng nụ hôn thâm tình trên mặt cậu, cũng giống như lúc xuất hiện, thần kỳ biến mất.
Mãi một lúc sau, Shinichi Kudo mới hồi phục tinh thần lại, chính là mày lại nhăn càng sâu –
Người này rốt cuộc nhắm trúng thứ đồ gì? Nụ hôn kia lại là muốn ám chỉ thông tin gợi ý gì sao?
……………………………………
Tiểu Bạch : đến chết vì sự ngây thơ của bé Shini XD