CHƯƠNG 7
“Shinichi? Shinichi?”
Trong quán cà phê, Shinichi Kudo cứ ngồi thừ người ra trước cái cốc, Ran Mori gọi cậu vài lần cũng không nghe lọt.
“Ku ── do ── Shin ── ichi!”
“A? Xảy ra chuyện gì, Ran?” Shinichi mờ mịt nhìn Ran Mori.
“Cậu đang nghĩ cái gì đó? Gọi cậu vài tiếng cũng không nghe được?” Ran Mori oán giận.
“Thực xin lỗi, tớ nghĩ chuyên tâm quá.” Shinichi cười cười tạ lỗi.
“Lại có vụ án mới sao?”
“Ừ.” Shinichi thuận miệng đáp, dù sao cũng không thể nói cho Ran rằng đầu óc cậu bây giờ đều đang tràn ngập hình ảnh của hai tên Heiji cùng Kuroba kia.
Hai người đó gần đây càng ngày càng thích dán lên người cậu chơi trò hôn môi, cậu dù có trì độn đến đâu đi chăng nữa cũng cảm giác được bọn họ có chút bất bình thường, nhưng là bọn họ rốt cuộc có cái mục đích gì? Cậu suy nghĩ đã lâu như vậy mà vẫn không rõ, lại ngại đem việc này ra hỏi người khác, trời ạ, nếu để cho người khác biết chính mình ít nhất bốn lần mỗi ngày đều bị kia hai tên kia hôn đến hô hấp gia tốc, chỉ muốn ngất đi……
Ran Mori nhìn Shinichi Kudo ngồi phía đối diện, nghĩ rằng nhất định cậu lại gặp phải vụ án nào đó khó giải quyết rồi, xem kìa, trán Shinichi đều sắp sung huyết.[?]
***
“Heiji.” Nhân lúc Kuroba đang đi tắm rửa, Shinichi vội kéo Heiji đến phòng mình. Mặc kệ nói sao, cậu cùng Heiji đều quen biết nhau lâu như thế, nếu hỏi Heiji, khả năng được đến đáp án tính ra lớn hơn so với hỏi Kuroba.
“Xảy ra chuyện gì, Shinichi?”
“Ách…… Heiji, cái kia……” Chuyện này bảo cậu làm sao mở miệng mới tốt đây!
“Hửm?” Heiji cũng không thúc giục cậu, ngồi trên ghế ngắm gương mặt có chút ửng đỏ của Shinichi. Thật đáng yêu!
“Cái kia…… Heiji, tớ hỏi cậu một cái vấn đề, cậu nhất định phải thành thành thật thật trả lời tớ.” Shinichi nghiêm túc nói.
“Được!”
“Cậu…… tại sao cậu lại muốn hôn tớ?” Shinichi mặt đỏ lên nói xong một hơi.
Heiji sửng sốt, hắn không nghĩ tới Shinichi sẽ hỏi câu đó. Điều này chứng tỏ Shinichi cuối cùng cũng cảm giác được cái gì rồi, bằng không lấy trình độ trì độn của cậu là sẽ không băn khoăn mấy vấn đề này. Vậy… cậu hỏi thế là chứng tỏ chấp nhận? Hay là sẽ cảm thấy ghê tởm?
Heiji đi đến trước mặt Shinichi, đem cậu ôm vào trong lòng, cẩn thận hỏi: “Vậy cậu thích tớ hôn cậu như vậy không?” Nói rồi lại khẽ hạ xuống một nụ hôn trên môi Shinichi.
“Ưm?…… Chưa nói tới thích, chính là cảm thấy là lạ, hình như giữa bạn bè sẽ không hôn môi như vậy đi!” Shinichi biểu đạt ra nghi hoặc của bản thân.
Heiji nhẹ nhàng thở ra, xem ra Shinichi không chán ghét hắn hôn môi, thế là cười cười nâng tay vuốt ve gương mặt cậu: “Đứa ngốc, giữa bạn bè đương nhiên sẽ không hôn môi như vậy!”
“Nga!” Bởi vì Heiji trả lời rất đương nhiên, Shinichi sửng sốt lăng không phản ứng kịp ── nếu giữa bạn bè không nên như thế, vậy bọn họ sao lại còn thường xuyên hôn cậu?!
Bất quá không cho Shinichi thời gian cẩn thận tự hỏi, đã thấy Kuroba buồn bực đứng ở cửa, trừng nhìn Heiji: “Đã muộn thế này rồi, ngươi còn chạy đến phòng Shinichi làm gì?”
Heiji lại đem Shinichi ôm sát chút, vênh mặt nói với Kuroba: “Đương nhiên là vì Shinichi mời ta mới đến, dù sao giữa hai người chúng ta có một số bí mật không thể để cho ngoại nhân biết!”
“Ngươi!” Kuroba tức đến nghẹn họng, hầm hầm đi đến trước mặt hai người, một tay kéo Shinichi ra khỏi ôm ấp của Heiji, chuyển tới dưới cánh chim của mình, lộ ra biểu tình thương tâm có chút khoa trương: “Honey, em cuối cùng muốn vứt bỏ ta sao? Chẳng lẽ là ta làm sai cái gì? Không, mặc kệ ta làm sai cái gì, ta đều sẽ chuộc lỗi, chỉ cầu em trăm ngàn không cần vứt bỏ ta, nhất là không thể theo tên kia!”
Rốt cuộc người này đang nói cái gì a! Shinichi nhíu mày nhìn Kuroba, cái gì vứt bỏ, rời đi? Cậu nói muốn theo Heiji lúc nào? Heiji cũng không phải thằng nhóc ba tuổi, chẳng lẽ còn cần cậu theo mỗi ngày, sợ hắn đi lạc?!
Heiji nhìn nhìn biểu tình rõ ràng là diễn trò của Kuroba, lại nhìn nhìn vẻ mặt mờ mịt của Shinichi, lắc lắc đầu: “Tôi về phòng trước.”
“Tặng cho ta?” Kuroba nhíu mày.
“Còn lâu!” Heiji khoát tay áo, không hồi đầu: “Đừng ở quá lâu, giấc ngủ của ‘Conan’ rất đúng giờ !”
“Xì!” Chờ Heiji rời đi sau, Kuroba mới lại quay đầu, đem Shinichi ôm vào trong ngực làm nũng: “Honey, tên Heiji kia vừa nói với em cái gì?”
“Không có gì.” Đối với cái tình trạng hai người này động một chút là thích ấp ấp ôm ôm cậu, Shinichi muốn không quen đều không được, sau vài lần kháng nghị không có hiệu quả, cũng đã lười đi sửa bọn họ. Nghĩ nghĩ, Shinichi vẫn là hỏi: “Kuroba, tại sao cậu luôn hôn tôi?”
“Đương nhiên là vì thích em a!” Kuroba không hề nghĩ ngợi đã nói ra lời thật lòng.
Xem đi, cậu chỉ biết sẽ là như vậy! Shinichi nhịn không được phiên cái xem thường ── cậu đánh chết cũng sẽ không tin lời của Kuroba là sự thật.
“Honey, em cuối cùng cũng cảm giác được tình yêu của ta đối với em sao?” Là Heiji đã nói cái gì với Shinichi? Tiểu tử kia nhịn không được thổ lộ với Shinichi rồi?
“Không cần náo loạn, Kuroba!” Shinichi rời khỏi ôm ấp của Kuroba: “Tôi muốn ngủ, cậu đi ra ngoài đi.”
Kuroba nhìn Shinichi đầy mặt tâm sự, chẳng buồn nói nữa. Đi đến bên giường, cúi đầu hôn trụ người đã nằm ở trên: “Ngủ ngon, Honey!”
………………………….
Tiểu Bạch: cuối cùng độ ngốc của em cũng có giới hạn (_ _!!)
.