[Conan Đồng Nhân Đam Mỹ] Trò Chơi Đuổi Bắt

Chương 39: Chương 39: Ảo tưởng




Vào thời điểm Shinichi thở hổn hển chạy vào trong quán cà phê, Miyano Shiho đã ở trong quán đợi suốt hai tiếng.

“Shiho, xin lỗi, lúc nãy bất ngờ xảy ra một vụ án...” Shinichi cảm thấy cực kỳ có lỗi, lúc từ trong nhà đi ra, chỉ còn hơn nửa tiếng nữa là đến nơi, không nghĩ tới trên đường lại gặp phải một vụ án giết người, cho nên Shinichi mới dừng lại điều tra cho xong.

“Tên ngốc thám tử, hai năm không gặp mà vẫn ưa náo động như vậy!” Mặt Miyano Shiho bị chiếu sáng, cô đưa tay xoay màn hình laptop về phía đối diện, tin tức du học sinh Nhật Bản hỗ trợ cảnh sát điều tra vụ án giết người đã leo lên trang báo đầu tiên, khuôn mặt của tên sinh viên đại học nào đó bị chụp lên rõ rành rành.

“Ách, báo chí......” Shinichi gãi gãi đầu, tốc độ truyền tin của internet thực sự là quá nhanh!

“Ngồi xuống đi, quý ngài cố vấn đặc biệt của FBI.” Miyano Shiho mở lời trêu ghẹo Kudo Shinichi, sau chuyện xảy ra ba năm về trước, Kudo Shinichi theo bố mẹ rời khỏi Nhật Bản, từ trường trung học phổ thông Teitan năm thứ hai chuyển đến một trường trung học phổ thông ở Mĩ, sau đó trực tiếp được tuyển chọn vào trường Đại học Harvard chuyên ngành tội phạm học, cho đến ngày hôm nay đã trở thành một tên thám tử rất có danh tiếng ở bang Massachusetts. Ba năm qua người của cô Jodie FBI thường thường sẽ mời Kudo đến hỗ trợ phá án, sau đó liền trực tiếp đề bạt Kudo làm cố vấn đặc biệt của FBI, nếu như không phải vì Kudo không muốn gia nhập vào FBI, thì việc trở thành một thám viên hoàn toàn không thành vấn đề.

“Shiho, tại sao cậu lại đến bang Massachusetts này làm gì?” Shinichi hiếu kỳ nói, hai năm trước Miyano Shiho chính thức gia nhập vào FBI trở thành thành viên trong tiểu đội của Akai Shuichi, sau đó Miyano Shiho liền theo Akai Shuichi bay tới bay lui khắp nơi trên thế giới, chớp mắt một cái liền đã hai năm không gặp rồi.

Khóe miệng Miyano Shiho xuất hiện một nét cong đầy ý cười cổ quái: “Bác gái nói cậu bệnh không nhẹ, hỏi tôi đến ghé thăm cậu một chút, thuận tiện đưa cho cậu một tấm thiệp mời.”

“Mẹ lại nói hươu nói vượn ở khắp nơi.” Shinichi bất đắc dĩ kéo kéo khóe miệng, mẹ một mực lo lắng cho cậu, mấy năm qua cũng không cùng bố đi hưởng tuần trăng mật, liền cứ ở lại bang Massachusetts bồi cậu đi học.

“Tôi cảm thấy bác gái nói không sai, cậu quả thực bệnh không nhẹ.” Miyano Shiho trừng mắt nhìn Shinichi một chút, thực sự là một tên gia hỏa đáng lo, không khác gì một tay của tên đàn ông đó, đều cùng một dạng muốn khiến cho thế giới rơi vào ngày tận thế!

“Cậu nhìn dáng vẻ tôi giống bệnh nhân như thế sao?” Kudo Shinichi bất đắc dĩ duỗi duỗi tay, có nhiều lần mẹ không hề giải thích cho cậu nghe gì cả liền lôi xềnh xệch cậu đến bác sĩ, nhận được giấy khám thấy cậu vô cùng khỏe mạnh, thế nhưng mẹ vẫn không tin kéo cậu đi tới bệnh viện khác.

“Kudo, FBI nhận được tin báo, mấy ngày gần đây BOSS Tổ chức Áo đen —— Gin sẽ về Nhật Bản.” Miyano Shiho đột nhiên nói như vây, trong con ngươi lộ ra ánh nhìn thâm thúy vô hạn, như một hồ nước sâu, sâu đến mức không thấy đáy.

Kudo Shinichi bị đề tài Miyano Shiho đột nhiên nói tới làm kinh ngạc, đáy lòng chậm rãi phun trào một cảm giác khác thường, cái tên này đã rất lâu không ai ở trước mặt cậu đề cập tới, mà bản thân cậu cũng không muốn nhớ tới, hay nói chính xác hơn là ép buộc chính mình không được nghĩ tới nữa, cậu của lúc trước và cậu của bây giờ đã chia làm hai đường, đoạn thời gian trước kia đã không còn quan hệ gì với cậu.

Cậu đã rời khỏi nơi mình sinh ra và lớn lên trong 17 năm, cùng bạn bè tuyệt giao liên hệ, phiêu bạt đến đất Mĩ cách hơn 10 ngàn km trên biển, ở đây bắt đầu một cuộc sống mới, kết giao bạn bè mới, trải qua sinh hoạt hoàn toàn khác biệt khi ở Nhật Bản.

Đương nhiên, điều tra phá án vẫn là trọng điểm sinh hoạt của cậu, mượn việc không ngừng điều tra phá án để khiến cho bản thân đừng mang suy nghĩ nhớ nhung nào.

Tuy nhiên những năm gần đây, cậu thật sự chưa từng nghĩ đến cái tên của người này dù chỉ một lần, như kiểu bọn họ vốn không hề có quan hệ, chỉ là người xa lạ mà thôi. Cho nên khi Shiho trực tiếp nhắc đến người này, Shinichi không hề chuẩn bị tâm lý phòng bị.

“Hành tung của Gin mấy năm qua vô cùng bí ẩn, ngay cả FBI cũng không có cách nào lần theo, vì lẽ đó tin báo nhận được lần này các sếp lớn vô cùng coi trọng, Gin lần này về Nhật Bản tất có hành động. Ngày mai tôi sẽ cùng Akai quay về Nhật Bản, cậu có dự định cùng tôi trở về không?” Trước mắt Miyano Shiho sượt qua cảnh tượng chia tay đầy đau thương của Shinichi cùng Gin, đáy lòng đủ loại mùi vị lẫn lộn, năm đó cô rốt cuộc lại trở thành một vật cản giữa hai người. Nếu Kudo yêu Gin như vậy, cô còn có thể làm được gì chứ? Chỉ có thể chấp nhận si niệm của Kudo, ủng hộ cậu ấy theo đuổi hạnh phúc cho riêng mình.

Khuôn mặt Kudo Shinichi vốn không hề có cảm xúc rốt cục cũng sượt qua một tia gợn sóng, hai bàn tay nắm thật chặt dưới bàn, cổ họng mang theo khàn khàn nói: “Chuyện của anh ta không liên quan đến tôi.”

“Thiếu chút nữa đã quên rồi, một tên ngốc thám tử nào đó đã chia tay với Gin.” Miyano Shiho độc miệng nói một câu, thẳng thắn dứt khoát xé toạc vết thương của Shinichi.

“......” Sau lưng Shinichi cứng đờ, Shiho vẫn luôn thẳng thắn như vậy!

“Kỳ thực ngày hôm nay tôi được một người giao gửi đưa cho cậu một tấm thiệp mời, một tên trộm nào đó gửi tới ‘ thư báo trước ’.” Miyano Shiho nói vòng vo một hồi rốt cục cũng nói ra mục đích hôm nay, cô lôi ra từ trong túi xách một tấm thiệp màu trắng đưa cho Shinichi.

Kudo Shinichi nhận lấy liếc mắt nhìn, bĩu môi nói: “Kid mà lại muốn đính hôn? Nakamori Aoko là ai?”

“Là bạn thanh mai trúc mã của Kid.” Shiho tức giận trừng mắt với Shinichi, “So với một tên đại thám tử bội bạc tình nghĩa nào đó, phẩm hạnh của Kid chí ít còn có thể xem vào mắt.”

“Này này, cậu ta dù sao cũng là tên đạo chích quốc tế đó.” Shinichi bất mãn chu mỏ, bắt cậu ngang hàng với tên đạo chích Kid kia, nhìn thế nào cũng thấy cậu ưu tú hơn chứ? Mặc dù ở vấn đề giải quyết tình cảm, cậu đúng là có lỗi với Ran...

“Thiệp mời là do Ran đưa tới, Kid phóng tới bên ngoài cửa sổ phòng nào đó.” Miyano Shiho có chút tiếc nuối mài sắt không nên kim nói, “Kudo, cậu không thể cứ mãi trốn tránh người kia mà triệt để thoát khỏi quá khứ của chính mình, thậm chí ngay cả Ran cũng không có cách liên lạc với cậu được.”

“Tôi có lỗi với Ran, Ran đáng giá có người tốt hơn tôi đến chăm sóc cô ấy, tôi ở lại Nhật Bản cũng không thích hợp.” Shinichi giải thích như vậy, cậu không thể nào dứt bỏ được Gin.

Miyano Shiho nhìn đồng hồ đeo tay một chút, trầm ngâm nói: “Kudo, cậu là vì ai mới phải xuất ngoại chỉ có chính cậu là người hiểu rõ, tôi có nói thêm nhiều hơn nữa cũng chỉ vô dụng. Thiệp mời của đạo chích Kid tôi đã giao cho cậu, tôi không có thời gian rảnh cùng cậu nói chuyện phiếm, ngày hôm nay cứ như vậy đi.”

Nói xong Miyano Shiho liền dọn laptop, nhấc túi xách lên, chậm rãi rời khỏi quán cà phê.

Lúc đi ngang qua cửa sổ bên cạnh chỗ ngồi của Shinichi, Miyano Shiho không nhịn được liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy Shinichi cúi đầu thật thấp, cứ mãi đờ ra.

Mẹ Kudo khi nói chuyện điện thoại đã từng nói ba năm qua khi Kudo không có vụ án nào thường thường sẽ đờ ra ngây người, có lúc ở một mình ngây người đến tận một ngày, sau khi lấy lại tinh thần đều giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tinh thần sáng lạng hết sức bình thường.

Có bệnh mà không có cách nào điều trị được, thì chính là Kudo đã mắc phải bệnh nan y, bọn họ cũng không phải bài thuốc hay cho Kudo.

“Kudo, cậu cho rằng người cậu yêu chỉ là một người đàn ông, kỳ thực đó chính là một con đường dẫn đến cái chết không có đường lui.” Ngón tay trỏ của Miyano Shiho kề sát bên cửa sổ, cách một tấm kính lẳng lặng nhìn Kudo ở bên trong quán cà phê, ánh mắt ưu thương mà tiếc hận.

Người đàn ông không cách nào thoát ra khỏi Thế giới Hắc ám như Gin, bởi vì một khi lùi về phía sau sẽ rơi xuống vách núi cao vạn trượng, kẻ thù của hắn sẽ như tre già măng mọc nhào lên gặm cắn thân thể của hắn, nuốt chửng máu thịt của hắn. Mà ở trên đường lại không thể không đối mặt với gió tanh mưa máu, Kudo sẽ trở thành nhược điểm của hắn, mục tiêu cho kẻ thù hận không thể gặm cắn sạch sẽ. Bất luận là tiến hay lùi, đều sẽ là một con đường chết.

“Hi vọng khi tôi ủng hộ cho cậu, sẽ không phải ủng hộ cho cái chết của cậu......”

Một tia sáng mặt trời từ khe rèm cửa sổ màu lam nhạt chiếu vào, bên trong căn phòng tối đen một mảnh đầy ngổn ngang, từ cửa phòng đến chiếc giường cho đến trên sàn nhà đều bừa bộn, nào là áo thường, áo khoác, quần đen, đôi tất màu trắng, quần lót siêu nhân...

Bên trong chiếc chăn đồng màu với rèm cửa nhô ra một cái đầu, một cái tay chậm rãi từ bên trong chăn duỗi thẳng ra, Shinichi hơi híp mắt lại, mơ mơ màng màng chống thân thể ngồi dậy.

Ngày hôm qua sau khi cùng Miyano Shiho tách ra Shinichi cứ liên tục suy nghĩ lung tung, buổi tối cũng không thể rơi vào giấc ngủ, lúc này đầu đau như búa bổ, nơi huyệt thái dương mơ hồ truyền đến cảm giác choáng váng liên hồi, khiến cậu khó chịu muốn ói.

Shinichi miễn cưỡng đứng dậy lết vào phòng vệ sinh, hất vài vốc nước lạnh vỗ vỗ mặt, ý thức thanh tỉnh một chút, chỉ là trong dạ dày vẫn từng trận chua xót.

“Tiểu quỷ, rất khó chịu?” Một giọng đàn ông giống như đã từng rất quen thuộc vang lên bên tai, Shinichi cảm giác được một đôi tay dịu dàng đặt lên trên bụng cậu, ấm áp toả ra không ngừng hóa giải cơn đau dạ dày của cậu.

“Vẫn không biết chăm sóc bản rhân như vậy.” Giọng đàn ông trầm thấp cười nói, tràn đầy sủng nịch cùng yêu thương.

Shinichi dùng sức quay quay đầu, từng giọt nước lạnh trên mặt theo động tác lắc đầu rơi bốn phía, ảo ảnh kia rốt cuộc cũng biến mất theo.

Shinichi xoa xoa huyệt thái dương của mình, chẳng lẽ cuộc gặp mặt cùng Miyano Shiho ngày hôm qua đã để lại di chứng, lại có thể ảo tưởng đến người đàn ông đã lâu không gặp kia.

“Bé Shin, con rời giường rồi sao?” Tiếng gõ cửa vang lên, thanh âm của mẹ Kudo từ ngoài cửa truyền đến, cắt đứt hành động của Shinichi đang tự dằn vặt mình.

Shinichi lên tinh thần trả lời: “Mẹ, con dậy rồi.”

“Tối nay là đêm Giáng sinh, mau xuống đây cùng mẹ đi trung tâm mua sắm.” Kudo Yukiko nghe thấy con mình đáp lại, thật cao hứng chạy xuống lầu.

Tiếng giày đạp trên sàn nhà bằng gỗ vang lên một hồi tiếp một hồi, Shinichi lại nhớ tới có một buổi tối, người đàn ông kia đỡ tay vịn cầu thang đi xuống giống như một quốc vương giá đáo trước mặt cậu, ung dung lại cao quý, khí thế bức người...

“Tiểu quỷ, em là của tôi.”

Shinichi đột nhiên ép bản thân thoát ra khỏi ảo tưởng, không hề có chút tiếng động cười khổ một hồi, đối với người nào đó nhớ nhung càng lúc càng không thể ngăn cản, đây cũng không phải dấu hiệu tốt.

Shinichi sau khi rửa mặt xong xuôi liền xuống lầu cùng bố mẹ dùng bữa sáng, hôm nay là món sandwich, bánh ga tô dâu tây cùng sữa bò.

Shinichi trong lúc giật mình nhớ tới lúc Gin cùng cậu vượt qua ngày sinh nhật duy nhất, Gin lấy hết dâu tây trên mặt bánh, ném vào trong đĩa của cậu.

“Bé Shin, con hôm nay làm sao vậy, bình thường không phải rất thích ăn bánh ga tô dâu tây sao?” Kudo Yukiko nghi hoặc nhìn Shinichi lấy hết dâu tay ném vào bên trong một cái đĩa khác, Shinichi từ lúc sáng sớm lại bắt đầu ngẩn người.

“A, ngày hôm nay có chút chán.” Shinichi lúc này mới ý thức được mình đang làm cái gì, vội vã bịa ra một cái cớ.

Kudo Yusaku trầm ngâm uống một ly sữa bò, trên khuôn mặt đều là sáng tỏ.

“Bé Shin, hôm qua con có gặp Shiho không? Đứa nhỏ này thiệt là, Ran cũng không phải người ngoài, coi như không thể làm người yêu, cũng không nhất thiết phải trốn Ran như vậy!” Kudo Yukiko ai oán nói, sau khi dẫn Shinichi đến Mĩ chưa được bao lâu bọn họ liền dọn nhà, nhà bán cho một thương nhân có tiếng ở Mĩ, sau đó Shinichi không cho phép bà đem địa chỉ mới nói cho bạn bè ở Nhật Bản, bao gồm cả nhà Mori.

“Mẹ, đừng có lẩm bẩm lung tung như vậy nữa!” Shinichi không trả lời trực tiếp vào vấn đề của Kudo Yukiko, vì vấn đề này bà đã hỏi rất rất nhiều lần, mỗi lần đáp án mà cậu đưa ra cũng không thể khiến quý bà này thoả mãn, đều đơn giản cho rằng không nghe thấy.

“Cái tên tiểu tử thúi này, mẹ mặc kệ con! Tháng này mẹ muốn cùng bố con về Nhật Bản hưởng tuần trăng mật, con cứ ngồi chờ ở Mĩ đi.” Kudo Yukiko vỗ mạnh một chưởng trên bàn, nổi giận đùng đùng nói ra lời hung ác.

“......” Shinichi không nói gì, mỗi ngày trôi qua hai người đều coi là hưởng tuần trăng mật vậy mà không biết sao hổ sao?

Hồi tưởng lại cuộc sống của cậu và Gin hồi trước tựa hồ cũng giống như thế, vì củi gạo dầu muối mà ồn ào, mỗi ngày ở cùng nhau đến chán đều hận không thể hoà làm một, dù cho không phải yêu nhưng chỉ cần ở bên nhau, tựa hồ như cũng có thể trở nên nhẫn nại hơn.

Bọn họ vốn là người của hai thế giới khác nhau, mang trong mình ham muốn bất đồng, lúc trước bọn họ làm sao có thể ở cùng nhau chứ?

Shinichi đã quên mất, tựa hồ rất tự nhiên mà tiến tới bên nhau, mà không phải bởi vì đêm đó mây mưa giống như xâm chiếm. Nói cậu yêu Gin ở điểm nào, là đôi mắt che giấu đầy bí mật của hắn? Hay là do bờ vai hắn cậu có thể dựa vào? Hay chính là bàn tay dịu dàng nắm lấy bàn tay của cậu?

Tình yêu đến rồi đi nhanh đến nỗi cậu không thể lường trước được, buồn cười chính là cậu năm đó tự cho là có thể khống chế, tuổi còn trẻ ngông cuồng đánh đổi hắn khiến cậu giờ đây đã có thể cảm nhận được, nhưng vì sao vết thương ngày cậu làm tổn thương hắn vẫn ghi giữ mãi trong lòng.

Cứ cho rằng cậu có thể quên, vì lẽ đó mới cất giấu hình ảnh của người đàn ông đó dưới đáy lòng thật sâu không muốn chạm tới, ba năm qua cậu quả thật không hề nhớ đến một chút xíu nào.

Chỉ là... Shiho cô vì sao phải nhắc đến người đàn ông này, năm đó dạy cậu buông bỏ người đàn ông này không phải là cô sao!

Kudo Yusaku gấp tờ báo để qua một bên, kéo theo Kudo Yukiko đang muốn nói lại thôi, lặng yên không tiếng động lên lầu.

“Chồng à...” Kudo Yukiko túm chặt ống tay áo của Kudo Yusaku, lo lắng gọi.

“Shiho là một cô bé tốt, con bé sẽ thay chúng ta chăm sóc tốt cho con trai, chúng ta cũng đã rất lâu không đi hưởng tuần trăng mật rồi.” Kudo Yusaku đương nhiên biết Kudo Yukiko lặng lẽ liên hệ với Miyano Shiho là vì điều gì, chỉ là vợ không nói ông cũng coi như không biết.

Ba năm qua Shinichi thành thục lên rất nhiều, ông tuy rằng vẫn không tán thành Shinichi cùng người đàn ông kia ở bên nhau, thế nhưng phận làm cha mẹ đều không thể không vì hạnh phúc của con trai mà thỏa hiệp. Mấy năm qua vợ vì con trai mà lo lắng rất nhiều, hiện tại cũng nên đưa vợ đi nghỉ ngơi một chút thôi.

Shinichi ngồi ngẩn người một buổi sáng, lúc phục hồi lại tinh thần mới phát hiện ra mẹ Kudo Yukiko cùng bố Kudo Yusaku đã sớm không thấy bóng dáng.

Shinichi thu dọn bàn rồi trở về phòng, nằm ngửa ở trên giường, hơi hơi nghiêng người liền nhìn thấy tấm thiệp mời tối hôm qua đặt ở đầu giường.

“Cái tên tiểu tử đạo chích Kid này, thiệp mời cũng dùng màu trắng...” Shinichi nói thầm một tiếng, trong đầu liền xuất hiện hai người tí hon một trắng một đen cãi nhau, cuối cùng người tí hon màu trắng đánh bại người tí hon màu đen, lấy lý do mở ra tấm thiệp mời cũng không có nghĩa sẽ quay trở lại Nhật Bản.

Bên trong tấm thiệp mời ngoại trừ một nhóm dòng chữ bên ngoài, còn kèm theo một tấm hình, bởi vì khi chụp tay người cầm máy hơi run nên độ phân giải không tốt, tấm hình được chỉnh lại rất mơ hồ, nhưng cũng đủ cho Shinichi nhận ra người trong hình là ai.

Không biết vì sao Shinichi đột nhiên cảm thấy con mắt có chút đau, liền nháy nháy mắt, nước mắt như không hề có điềm báo trước rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.