[Conan Đồng Nhân Đam Mỹ] Trò Chơi Đuổi Bắt

Chương 42: Chương 42: Du thuyền




Sau khi Miyano Shiho xác nhận được hành trình của Gin, liền lập tức liên hệ với Kudo Shinichi, chuẩn bị lên du thuyền thực hiện nhiệm vụ ‘theo đuổi’.

Du thuyền tổ chức tiệc rượu đỗ trên bến tàu, bề ngoài của chủ nhân chiếc du thuyền là một thương nhân buôn thuyền người Nhật Bản, tổ chức sự kiện này cũng là vì bàn chuyện làm ăn, vốn không có chút quan hệ nào với Tổ chức Áo đen, căn bản không biết được gì.

Vào sáng sớm tám giờ ngày cuối cùng chuẩn bị qua năm mới, ánh mặt trời chiếu trên du thuyền như muốn gột rửa cả bến tàu phẳng lặng, hai hàng bảo vệ mặc trang phục đen cùng kính râm đen đứng thẳng tắp, trên mặt còn như viết thêm sáu chữ ‘không phận sự chớ lại gần‘.

Shinichi thấy cảnh tượng này liền không ngừng líu lưỡi, hơn một nửa bến tàu đều sắp bị phong toả, từng chiếc xe sang trọng lần lượt chạy tới, mỹ nữ soái ca hội tụ lại như mây, chỉ có người Nhật Bản thôi mà đã nhiều như thế này rồi?

Miyano Shiho quay qua liếc Shinichi một cái: “Cậu đúng là không có tiền đồ, tên thám tử ngốc.”

“Người đó không phải là......” Shinichi mắt tinh nhanh, đột nhiên nhìn thấy một vị doanh nhân thường thường xuất hiện trên kênh chính trị Nhật Bản, không khỏi kinh ngạc nói. Thật sự là bởi vì danh tiếng của ông ta rất tốt, một người vẫn luôn lấy hình tượng trong sạch tốt đẹp lại xuất hiện ở thế giới Hắc đạo này......

“Kudo, thế giới này không phải chỉ có mỗi trắng và đen, vẫn còn tồn tại khu vực màu xám, có thể là người có địa vị cao trong xã hội, tuyệt đối không nên tin người đó chỉ đơn giản là màu trắng.” Miyano Shiho chỉ biết cười một chút, cô thật sự cũng không biết khuôn mặt thật sự của ông ta ra sao, nhưng cô cũng không cảm thấy quá bất ngờ.

“Sherry, bên tổ chức tiệc ở bên kia không đủ người, giám đốc kêu cô đến hỗ trợ.” Một người phụ nữ có dáng người thấp bé từ trên du thuyền chầm chậm bước xuống, lôi kéo tay Shiho chạy vào bên trong, hiển nhiên chính là chuyện cấp bách rồi.

Shiho còn chưa kịp dạy dỗ xong Shinichi thì đã bị lôi đi, bỏ lại Shinichi ở bên ngoài cùng những phục vụ viên khác điều tiết xe cộ.

Đại khái vào khoảng mười giờ, các khách mời trên căn bản đều đã lên du thuyền, Gin mới chậm chạm xuất hiện.

Chiếc Porsche 356A cổ quen thuộc, mà không phải kiểu Porsche khác, Shinichi nhìn một chút liền nhận ra.

Gin lần này ra trận rất đơn giản, ngoại trừ Vodka đang ngồi trong xe, thì chỉ có hắn cùng một cô gái khác, bảo vệ cùng chó ngốc đều không mang theo bên người.

Vodka trước tiên xuống xe, vẫn là bộ trang phục quen thuộc của Tổ chức Áo đen.

Ngay sau đó Gin cũng từ trong xe bước xuống, chỉ thấy hắn mặc một bộ trang phục màu đen, một tay nhàn nhã đút trong túi quần, đôi mắt xanh sẫm nhìn thẳng phía trước, đôi môi mỏng nhẹ nhàng mím lại, nhìn qua có một loại cảm giác áp bức cùng lạnh lùng không thể nói rõ, khiến cho toàn thân hắn lộ ra nét hung ác của một vị vua chúa đang cai quản cả một vương quốc.

Trái tim Shinichi vào lúc nhìn thấy Gin bắt đầu rục rịch liên tục, cậu liều mạng hít thở thật sâu, mới dần dần điều chỉnh được hô hấp.

Phía sau lại chạy tới một chiếc Porsche, là chiếc xe chở chó ngốc mà Shinichi nhìn thấy trước cửa hàng thú cưng lúc đó.

Một cô gái ngoại quốc tóc vàng có vóc người cao gầy đội theo mũ len màu trắng, phối hợp với áo lông cùng màu cao cổ và chiếc váy ngắn mini khiến cô ta lập tức trẻ ra vài tuổi. Có thể là vì muốn tránh né phóng viên, cô gái mang theo một đôi mắt kính, bởi vậy Shinichi không nhìn rõ được khuôn mặt của cô gái kia.

“Gin.” Cô gái nở nụ cười vô cùng tươi tắn, tiến lên phía trước liền mở hai tay ôm chặt cánh tay Gin.

Gin thờ ơ không động lòng, khóe môi khẽ nhếch lên tượng trưng, ý cười có chút âm lãnh.

“Bảo bối, đừng nghiêm túc như vậy.” Cô gái nói qua liền tặng cho Gin một nụ hôn, Gin ghét bỏ nghiêng mặt tránh, nhanh chân bước về phía trước một bước.

“Darling, chờ em với.” Cô gái không cam lòng dậm chân, vội vã chạy tới, vừa mới hơi mất tập trung đã đụng thẳng Shinichi đang đứng ngốc lăng.

Trọng tâm Shinichi bất ổn nghiêng sang một bên, nhưng cũng may khí lực của cô gái không lớn, Shinichi rất nhanh tìm lại được cân bằng.

“Sorry, cậu không sao chứ?” Cô gái chắp tay trước ngực nói lời xin lỗi, vội vàng kiểm tra xem Shinichi có bị thương hay không.

Shinichi không dám ngẩng đầu, không thể làm gì khác hơn là thấp giọng nói: “Không có chuyện gì, cảm ơn.”

“Không cần thẹn thùng, có việc gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi... Vị kia chính là bạn trai của tôi, cậu tìm anh ấy cũng được nha!” Cô gái cười toe toét vỗ vỗ vai Shinichi, vừa mới gặp mặt liền thân thiện nói.

Shinichi cúi đầu, cô gái đưa lưng về phía Gin, bởi vậy hai người cũng không nhìn thấy Gin vào lúc hai người xảy ra va chạm đã dừng bước, xoay đầu lại nhìn bọn họ nói chuyện với nhau.

Tầm mắt Gin đang ngó chừng hai người, không bằng nên nói là rơi trên người Shinichi. Ba năm chưa gặp qua tên tiểu quỷ này, tuy rằng Vodka thường thường báo cáo với hắn chuyện liên quan tới tiểu quỷ, nhưng lúc nhìn thấy người thật so với xem báo cáo cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Tiểu quỷ so với ba năm về trước đã thành thục hơn một chút, đáy mắt ẩn giấu ngây ngô cùng kích động đã hoàn toàn biến mất rồi, cậu theo FBI phá án chắc học được không ít. Trong không gian tràn ngập mùi vị của FBI, tiểu quỷ gần đây có quan hệ mờ ám với bọn chúng......

“Đại ca, đó không phải là......” Đầu óc Vodka không dễ xài, nhưng nhãn lực lại khá tốt, cho dù trễ một chút nhưng y cũng nhận ra được Shinichi.

Gin quay người tiếp tục đi lên thuyền, Vodka theo phía sau muốn nói lại thôi, luôn muốn nhắc nhở đại ca — đại tẩu đang ở bến tàu.

Mãi đến tận khi bóng lưng Gin hoàn toàn biến mất, cô gái mới ý thức được chính mình bị mất dấu người, vội vã chạy theo.

Shinichi lúc này mới ngẩng đầu lên, si ngốc nhìn về phía du thuyền.

Shiho núp trong bóng tối thu lại tất cả cảnh này dưới đáy mắt rồi bấm điện thoại gọi cho đồng nghiệp: “OK, ngày hôm nay cám ơn anh.”

“Tiểu thư Miyano, nơi này không giống như trường quay so tài của Master Chief nha?” Người đàn ông bên kia điện thoại sợ hãi nói, mỗi người đều mặc Âu phục, com lê các kiểu, từ quần áo đến đồ trang sức đều là đồ thủ công làm theo yêu cầu, thậm chí tay áo còn nạm kim cương, nhìn thế nào cũng thấy đây là nơi dân đại gia tụ tập mà.

“Ngu ngốc, những người này đều là khách mời, đầu bếp đã tới rồi, anh mau đi đi.” Miyano Shiho mắt cũng không chớp nói láo, mục đích cô tìm đến đồng nghiệp FBI là do muốn tạo ra cảm giác căng thẳng, cố ý để Gin phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ, khơi gợi cho Gin tâm tư tìm kiếm, như vậy Kudo mới có cơ hội tiếp cận Gin.

Nếu như biểu hiện vẫn cứ như chưa từng gặp nhau như vậy, Gin nhìn thấy cũng như không biết, Kudo cho dù có bỏ ra tám đời cũng không thể đuổi theo được Gin.

Mười hai giờ trưa du thuyền chính thức xuất phát, các khách mời ở trong phòng nghỉ ngơi một buổi trưa, chuẩn bị tinh thần sung mãn tham gia bữa tiệc tối.

Mà Mafia tụ hội nhất định không giống bữa tiệc bình thường, bên trong phòng yến hội vàng son lộng lẫy tràn ngập mùi rượu mạnh cùng thuốc lá, đàn ông cùng phụ nữ mặc trên người những bộ trang phục được cắt may tinh xảo đang bàn về đề tài đánh cược, cướp bóc, giết người, từng việc từng giao dịch đầy ích lợi cũng chầm chậm xảy ra, nơi này quả thực chính là Thiên đường Tội ác.

Bên trong đại sảnh một khung cảnh ăn uống linh đình, mọi người đều nói về những đề tài mà bản thân thấy thích thú, hưởng thụ điểm tâm ngọt trên bàn ăn đầy mĩ vị, bầu không khí hài hòa tuyệt đẹp.

Shinichi mặc bộ trang phục giả mèo, bưng khay qua lại trong đám người, trong lòng sâu sắc có một loại cảm giác bị lừa gạt lên thuyền giặc.

Trước khi bữa tiệc bắt đầu toàn thể nhân viên phục vụ bị cưỡng chế đổi trang phục giả mèo, chuyện này không chỉ vì là giúp khách mời có thêm lạc thú, cũng là vì muốn lấy lòng nhân vật chính của bữa tiệc rượu là bạn gái hiện tại Elise của Gin.

Nghĩ tới đây trong lòng Shinichi liền bốc lên một mùi chua nồng, cái tên Gin này bên người bất cứ lúc nào cũng không thiếu người, hơn nữa ánh mắt càng ngày càng thấp, người phụ nữ này bộ dạng cũng không quá đẹp chút nào!

“Kudo, tự nhiên đờ ra đó làm gì, tên đàn ông của cậu đến rồi kìa!” Shiho chẳng biết từ lúc nào chạy tới, tức giận chọc chọc Shinichi.

Gin mặc một bộ tây trang đen, bộ mặt lạnh lùng tiêu sái bước vào, một tay đút trong túi quần, mũ dạ cao cao cùng tóc mái thật dài che hơn nửa khuôn mặt, khí chất thần bí hấp dẫn ánh mắt mọi người. Nhìn không giống như thủ lĩnh của một Tổ chức hắc đạo, mà giống như người mẫu hàng đầu bước ra từ trong Fashion Magazine.

“Tên ngốc thám tử, dựa theo kế hoạch A hành động.” Shiho nghĩ thầm nếu không phải vì che dấu thân phận, cô thật muốn cho tên ngốc mắt hoa si này một cú vào đỉnh đầu.

“Nhanh như vậy?” Kudo do dự nói, cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, hành động nhiệt tình như vậy thật sự rất khó.

“Cứ ì èo như vậy cậu có còn là một người đàn ông không?” Miyano Shiho lườm một cái, thực sự không chịu được di chuyển sang một bên.

“Này, này...” Shinichi hô hai tiếng, Shiho không quay đầu lại, cậu do dự trong chốc lát rồi rốt cục nhắm mắt đi về phía Gin.

Tí nữa phải nói gì với Gin đây? Tình cờ gặp nhau thật là trùng hợp nhỉ? Lời kịch trọng phim tình cảm sứt sẹo như vậy, vốn cũng không cần thiết đâu? Nhưng mà cũng không thể nói là bởi vì rất nhớ anh cho nên mới lén lút lẻn lên thuyền? Gin phỏng chừng sẽ cười chết cậu.

Shinichi bắt đầu hối hận tại sao lúc bình thường không xem một chút phim tình cảm, thì có lẽ hiện tại đã không lúng túng đến như thế.

Shinichi cứng ngắc tới gần, Gin đương nhiên đã nhận ra, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười châm trọc, xem ra tiểu quỷ muốn tạo ra khung cảnh tình cờ gặp gỡ.

Shinichi gian nan tiến đến bên cạnh Gin, thật vất vả mới toàn tâm toàn ý chạy đến thì đột nhiên dũng khí bay sạch, cậu chậm rãi lui một bước, quay người muốn bỏ chạy.

“Ôi!” Chân Shinichi bước hụt một cái, khay trong tay rơi xuống đất, thân thể không cân bằng liền đổ về phía trước, nhưng một đôi bàn tay to lớn vào thời khắc nguy cấp ôm lấy ngang người cậu.

Trước mắt một mái tóc vàng óng xuất hiện, Shinichi căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt: “Này, thật khéo!”

Lông mày Gin hơi nhếch lên trên, tầm mắt chuyển qua hai bàn tay đang ôm lấy cánh tay trái của mình.

Shinichi lúc này mới phát hiện ra mình đang nằm trong ngực Gin, hai tay ôm thật chặt cánh tay trái của Gin, Âu phục lúc ban đầu còn đang ngay ngắn, ngay lúc này áo khoác đã bị nắm đến nhăn nheo.

Bị sự nhiệt tình của mình doạ sợ Shinichi đột nhiên đỏ mặt, vội vã thả Gin ra, lời nói lắp bắp vụng về: “Tôi không phải... Cố ý... Ôm lấy...... Cánh tay...”

Gin không nói gì, sắc mặt cũng không thay đổi, nhưng cảm giác của Shinichi nói cho cậu biết Gin hiện tại đang rất tức giận, bản thân ngoại trừ làm nhăn áo anh ta ra còn chọc anh ta chuyện gì sao?

“Cậu không phải là người nhân viên lúc đó sao? Bảo bối, anh biết cậu ấy sao?” Cô gái tóc vàng ôm lấy eo Gin, đầu rất tự nhiên gác lên vai Gin, một bộ dạng chim nhỏ nép bên người.

“Không quen.” Gin liếc Shinichi một chút, bên trong đôi mắt màu xanh sẫm lạnh băng, không có một chút nhiệt độ.

Tâm Shinichi vì đó rung động một chút, Gin so với lúc trước càng thêm lạnh lùng cũng càng khiến người ta nhìn không thấu, đoán không ra, hắn phủ nhận quan hệ với cậu, có phải vì không muốn bạn gái hắn hiểu lầm hay không?

Cô gái tóc vàng trong nháy mắt sắc mặt cứng ngắc, tựa hồ không biết nên nói tiếp cái gì, chần chờ mấy giây sau mới ôm lấy Gin ở một bên làm nũng nói: “Bảo bối, anh đừng lạnh nhạt như vậy mà!”

Shinichi một thân một mình đứng im tại chỗ, vài sợi tóc đen rũ xuống một bên mặt, khiến cho cậu nhìn qua mang theo cảm giác cô độc.

Shinichi đã từng tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng cảm đông, chẳng lẽ là do cậu quá tự cao, cảm giác của Gin đối với cậu bất quá cũng chỉ như mây trôi thoáng qua, quá khứ theo thời gian cũng phai nhạt hết rồi?

“Kudo, cậu ở đây làm cái gì, vừa nãy bầu không khí rõ ràng rất tốt, cậu lại để Gin cùng xú nữ kia bỏ đi?” Shiho xuất quỷ nhập thần xuất hiện bên cạnh cậu, tóm chặt lấy lỗ tai Shinichi điên cuồng hét.

“Gin nói anh ấy không quen tôi.” Vẻ mặt Shinichi thất vọng giống như hài tử bị bỏ rơi, chọc Shiho tức giận cũng không có nơi để phát tiết.

“Gin rõ ràng là giả bộ, hai người đều suýt chút nữa mặc chung một cái quần, không lý do nào khi cởi ra lại không nhận ra nhau.” Shiho ho khan một hồi, khẩu khí chuyển đổi khá nhu hòa.

“Bất luận Gin có nhớ tôi hay không, anh ấy phủ nhận chính là không muốn cùng tôi quay lại, tôi......” Cảm giác đau thương của Shinichi đột nhiên tăng thêm mấy bậc, lại lĩnh ngộ được dụng ý của Gin.

“Ngu ngốc, hắn ta chỉ đang ngạo kiều thôi! Nếu hắn đối với cậu vô tình, thì vừa nãy sẽ không ôm lấy cậu, Gin là loại người lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui sao? Hắn và người phụ nữ kia nhìn từ đầu đến cuối, chính là cố ý kích thích cậu, khiến cho cậu ghen, sau đó khiến cậu phải quỳ lạy hắn quay lại.” Hai tay Shiho kéo lấy hai má Shinichi hướng về hai bên, “Cậu quan trọng là phải mặt dày lên, không được cho nữ yêu tinh kia bất cứ cơ hội nào, da mặt dày mới có thể ôm đàn ông trở về.”

Shinichi bị Shiho dọa phát sợ, ngoan ngoãn gật đầu tỏ ý đã hiểu rõ.

“Có điều đàn ông đều là lũ đê tiện, quá cưng chiều cũng không được. Nếu hắn kích thích cậu, cậu cũng phải trả đũa lại hắn mới được.” Shiho chuyển đề tài, “Tí nữa thực hành kế hoạch C, tôi giúp cậu tìm mục tiêu, cậu phải nỗ lực hoàn thành cho tôi!”

“Được.” Shinichi gật đầu, chủ yếu là vì khí thế của Shiho thực sự quá bá đạo, tựa hồ hết thảy mọi chuyện đều bị cô nắm chắc trong lòng bàn tay.

Sau khi Shiho dạy dỗ được Shinichi, lấy cái cớ tìm kiếm mục rồi chạy tới phòng vệ sinh nữ.

Vermouth từ lâu đã ở bên trong chờ đợi, ả lúc này đang tháo trang sức, mà bộ váy mặc trên người chính là của bạn gái Gin.

“Ôi, thực sự là đùa chết chị gái này rồi, một người giả bộ làm hai, ngay cả phí dịch vụ cũng không có.” Vermouth đem tóc giả đặt ở trên bồn rửa tay, giơ tay vuốt vuốt mái tóc vàng của chính mình.

Shiho không nhìn Vermouth làm nũng, mắt trợn trắng nói: “Mỗi lần đều chơi cái trò vật lộn này, cũng không có trò mới thay đổi.”

“Bên trong sách tham khảo không có ghi mục giả bộ té ngã, hay kỹ sảo nhìn chăm chú ngây ngốc như vậy, Cool Guy lại học ở đâu ra cái nhìn dại ra như vậy chứ? Chân chị gái này đều sưng lên rồi, hai vị kia một tia lửa nhỏ cũng không có là thế nào.” Vermouth làm dáng xoa xoa chân, nơi mắt cá chân quả nhật có chút đỏ.

“Gin không thể không nhìn ra cô giả trang, biết rõ cô là hàng giả còn phối hợp diễn kịch, hắn khẳng định không bỏ xuống được Kudo. Cô tìm cho Kudo một mục tiêu dễ dàng thoát khỏi, tôi đã hỏi ý Kudo, cậu ấy đồng ý phối hợp.” Shiho thao thao nói xong, liền đứng tại chỗ đưa tay phải ra, để Vermouth đưa ra tờ giấy ghi ra một mục tiêu dễ dàng thoát khỏi.

“Không có danh sách.” Vermouth bất đắc dĩ buông tay, “Tôi chỉ phụ trách chuẩn bị bữa tiệc này, danh sách khách mời là do Vodka định ra, tiếp khách chính là người của Vodka, tôi căn bản không thể tiếp cận được danh sách.”

“Nếu ở trong phòng tiệc cô sẽ chọn được chứ?” Hỏa khí của Shiho lại nổi lên, mới vừa bị Kudo trêu tức, hiện nay lại bị chọc thêm lần nữa.

“Tôi bị Gin bắt đi ‘chạy việc‘, Nhật Bản cũng không thường xuyên đến, có mấy người cũ đúng là cũng nhớ mang máng, nhưng thân phận đã sớm quên.” Vermouth nỗ lực nhớ lại một hồi, tiện đà đáp.

Ngón tay trỏ Shiho run rẩy chỉ vào Vermouth, gò má vì tức giận mà nhô lên, cô đã chọn người nào thành đồng đội của mình vậy chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.