Ngày hôm sau, dưới chỉ dẫn của mũi tên, ba người Hạ Hoàng Tuyền đi theo quân đội, người lái xe tất nhiên là Ngôn Tất Hành, trên thực tế, trước đó chính hắn cũng có một chiếc xe, nhưng khi nhìn thấy xe việt dã trong toa xe tải, hắn dứt khoát lấy giá cao bán ra xe của mình. Không thể không nói, tên này thật gian thương, thức ăn nước uống mà một mình hắn mang đến gần như bằng một nửa của hai người, phải biết rằng, Hạ Hoàng Tuyền là kế thừa tài sản của đoàn xe Nhâm Cường, cho nên nói, nói Ngôn tiểu ca là được thu nạp, không bằng nói là gia nhập liên minh hoàng kim.
Cũng may ba người không để ý tới này đó, trong đó Hạ Hoàng Tuyền đúng là như vậy nhất, dù sao cô không cần có vật tư gì mà vẫn có thể sống tốt, sinh mệnh có thể so với con gián. Nhưng là, để không gây hoài nghi, thỉnh thoảng cô vẫn ăn chút bánh quy uống chút nước trước mặt hai người, vốn chỉ định nếm thử, nếu thấy có gì khác thường thì phun ra ngay lập tức, nhưng vào lúc này, cô phát hiện một chuyện quỷ dị —— khi cô rất có tinh lực, ăn những thứ này không có tác dụng gì, nhưng khi cô mệt mỏi, ăn hoặc là uống gì đó thì có thể khôi phục được trạng thái tinh thần —— quả thật giống như bổ sung ma pháp, đây là việc chỉ dũng giả trong RPG mới làm được!
Nhưng nghĩ đến tin tức đạt được khi mới tới thế giới này —— “Hổ phách đặc biệt, cô gái đặc biệt dùng hổ phách làm mắt, mà hiện tại, có lẽ sẽ bắt đầu một con đường đặc biệt. . .”, có chuyện như vậy cũng không kỳ lạ, dù sao, có hỏng bét thì cũng không hỏng bét hơn bao nhiêu.
Trên thực tế, tác dụng của Ngôn Tất Hành xa xa không chỉ vậy, ví dụ như gần tối khi bộ đội dựng trại nghỉ ngơi, Ngôn Tất Hành đột nhiên lén lút nói với hai người một câu: “Đường đi không đúng lắm.”
Thương Bích Lạc hơi nhíu mày, cũng nhỏ giọng hỏi: “Như thế nào?”
Thấy hai người dường như có tình huống quan trọng muốn phân tích, Hạ Hoàng Tuyền im lặng ôm lấy bếp xăng định ném cho Thương boss, ngồi trên khăn vải trải dưới đất, bắt đầu loay hoay với thứ này —— dù có thử bao nhiêu lần, quả nhiên không phải sở trường! Đang rối rắm, một bàn tay trắng nõn mà thon dài lấy bếp từ trong tay cô qua, linh hoạt mà thuần thục bật lên, đặt nồi đổ nước, một loạt động tác làm liền mạch lưu loát.
“. . . . . .” Nhất thời Hạ Hoàng Tuyền càng thêm rối rắm.
”Sao vậy?”
”Đây vốn là việc của anh! Đừng hy vọng tôi sẽ cảm ơn!”
Thương Bích Lạc nhíu mày: “Cảm thấy những lời này thật quen tai, hình như nghe ở chỗ nào rồi.”
”Câm miệng! Muốn ăn đòn sao?”
”Tôi. . .”
”Này, hai người đừng vậy chứ?!” Ngôn Tất Hành rất không vui vẻ kháng nghị, “Đừng không coi ai ra gì như vậy! Tôi mới rời đi một lát, liền dựng lên màn kịch nhỏ hai người, thật sự hơi quá đáng!”
”Hả? Anh rời đi?” Hạ Hoàng Tuyền ngớ ra.
“. . . . . .” Ngôn Tất Hành rơi lệ đầy mặt.
”Thật có lỗi, không để ý nên xem nhẹ anh.” Thương Bích Lạc bổ thêm một đao.
“. . . . . .” Ngôn Tất Hành hộc máu, cắn răng nói, “Hai người nguyện ý bị tôi bóp chết một lần sao?!”
Hạ Hoàng Tuyền thấy buồn cười, cố gắng nhịn xuống, cô ngẩng đầu nói với Ngôn Tất Hành: “Vẫn là tiếp tục đề tài vừa rồi đi.”
Ngôn Tất Hành yếu ớt thở dài, ngồi khoanh chân, một tay lấy tạp chí vừa lục ra từ toa xe để ở giữa ba người: “Xem này.”
”Đây là. . .” Hạ Hoàng Tuyền nhìn lại, sao đó cả người đều sắp hỏng mất, là mắt của cô có vấn đề hay là thế giới có vấn đề?! Cô nàng mặc đồ bơi õng ẹo làm dáng trên bìa là sao?! Tiêu đề với chữ to màu đỏ “36 tư thế hấp dẫn nhất”, “Thiếu nữ thần bí” là sao?! Đây rõ ràng là một quyển tạp chí H!!!
Hạ Hoàng Tuyền hít một hơi thật sâu, trong lòng đọc thầm: không được, người ta là đội viên mới, không thể đánh người, như vậy là không đúng, phải, cố gắng, mình phải cố gắng, kìm nén được tức giận mình sẽ thắng.
Đáng tiếc là, hết thảy nỗ lực của cô tan thành mây khói.
Bởi vì!
Tên Thương Bích Lạc này vươn tay cầm lấy tạp chí, ánh mắt dừng ở trang nào đó, cẩn thận quan sát một lát rồi lộ ra biểu cảm vừa lòng, gật đầu nói: “Không tệ, chi tiết thật kỹ càng!”
”Đúng không?” Ngôn Tất Hành cười đắc ý, sau đó chớp chớp mắt với Hạ Hoàng Tuyền, “Em gái muốn cùng xem hay không?”
Trong nháy mắt, Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy ác ý của thế giới.
—— Thương Bích Lạc lại có thể say sưa xem loại tạp chí này? Đùa giỡn cái gì chứ!
—— Không, nghĩ lại thì cảm thấy thật bình thường, tên này dù gì cũng là đàn ông. Có khi vào thời thanh thiếu niên còn vừa xem loại tạp chí này vừa thế này lại thế kia, dù sao hắn có tiền không sợ không mua được giấy chùi và thuốc bổ.
—— Nhưng mà, hiện tại đã vỡ nát hắn còn muốn thế nào nữa!
—— Cho dù vỡ nát cũng vẫn là đàn ông!
—— Không, đây không phải trọng điểm!
—— Cô tổ đội cùng hai người đáng khinh như vậy! Thật hãm hại người a!
—— Vì cam đoan sự trong trắng của bản thân, cô mãnh liệt yêu cầu giải tán, giải tán!
”Em gái, làm sao vậy, sắc mặt em rất khó coi, không thoải mái sao?”
Hạ Hoàng Tuyền xoa trán: “Tôi không sao.” Ngay cả cô cũng chưa ý thức được, giọng nói hiện tại nghe suy yếu đến mức nào.
Thấy cô biểu hiện như vậy, Thương Bích Lạc nắm tay ho nhẹ, khóe miệng bất giác cong lên, mà Ngôn Tất Hành thì đấm đất, cười phá lên: “Ha ha ha ha, em gái thật sự rất đáng yêu. . . Bụng đau quá, ha ha ha ha. . .”
“. . . . . .” Khóe mắt Hạ Hoàng Tuyền giật giật, ai có thể nói cho cô có chỗ nào buồn cười? Hơn nữa, rất muốn đánh người thì làm sao bây giờ?
Không thể không nói, Thương Bích Lạc nắm chắc cảm xúc của Hạ Hoàng Tuyền một cách chuẩn xác, một giây trước khi cô bùng nổ, hắn đưa tạp chí tới trước mặt cô, Hạ Hoàng Tuyền vừa thấy, bỗng sửng sốt —— ôi, cái này không giống những gì cô nghĩ?!
Không sai, trang mà Thương Bích Lạc mở ra, nhìn thế nào cũng chỉ là một tấm bản đồ.
”Em gái a!” Ngôn Tất Hành không biết từ lúc nào đã cọ đến bên cạnh Hạ Hoàng Tuyền, nắm vai cô cảm khái nói, “Thần tượng Khổng Tử của anh đã từng nói qua một câu như vậy —— trong mắt ngươi có cái gì, thế giới này ở trong mắt ngươi chính là dạng đó.” Sau khi rung đùi đắc ý nói xong, tên này cười quỷ dị, “Em gái a, em chỉ thấy tạp chí màu vàng [1], bởi vậy có thể thấy được. . . Khà khà khà khà. . . A!”
Một tên tự tìm đường chết ôm bụng ngã xuống.
Hạ Hoàng Tuyền lãnh khốc thổi nắm tay: “Lần này, tôi đánh thay Khổng Tử!”
“. . . Vì sao em không đánh anh ta?” Ngôn Tất Hành giãy giụa đòi công bằng.
”Hai người nói lan man lâu lắm rồi.” Thương Bích Lạc thông thạo đổi đề tài, hắn chỉ vào tấm bản đồ bị kẹp giữa tạp chí nói, “Hiện tại chúng ta hẳn là ở đây.”
”Có vấn đề gì sao?”
”Đường đến phía bắc nhanh nhất hẳn là qua thành phố H, nhưng xem tình hình hiện tại, quân đội hiển nhiên định bỏ gần tìm xa đi qua thành phố S.”
”Đúng là rất kỳ quái.” Hạ Hoàng Tuyền suy nghĩ, đưa ra một khả năng, “Có phải đi qua thành phố S thì an toàn hơn hay không?”
Ngôn Tất Hành không biết bò lên từ lúc nào, kề lại đáp: “Rất không có khả năng, thành phố H nhỏ hơn thành phố S, địa thế cũng càng rộng rãi, cho dù là số lượng zombie hay là công kích khó khăn đều không bằng cái sau, nếu lo lắng về độ an toàn, nó mới là lựa chọn tốt nhất.”
”Vậy chính là quân đội không dự trữ đủ đồ ăn, muốn đạt được càng nhiều tiếp tế?”
Thương Bích Lạc lắc đầu: “Thành thị càng lớn, đồ ăn dự trữ càng nhiều, nhưng đồng thời, số lượng dân chúng cũng càng nhiều, mật độ dân cư cũng càng lớn, sau khi tin tức 'bệnh độc zombie bùng nổ' truyền ra, phần lớn cửa hàng trong thành thị đều bị cướp sạch, cho nên đi thành phố S chưa chắc đã có thể đạt được càng nhiều vật tư.”
”Vậy thật đúng là kỳ quái.” Sau khi thiết tưởng đưa ra bị bác bỏ liên tiếp, trong lòng Hạ Hoàng Tuyền cũng tràn ngập nghi hoặc, cho nên rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
”Cho nên khả năng chỉ còn có một.” Thương Bích Lạc mỉm cười.
”Ừm.” Ngôn Tất Hành suy xét một hồi, cũng gật đầu, “Thì ra là thế.”
”Cho nên?” Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu hỏi.
Ngôn Tất Hành im lặng một lát, lắc đầu cảm khái nói: “Em gái, đơn thuần như em còn sống cũng không dễ dàng.”
“. . . . . .” Hạ Hoàng Tuyền nhìn về phía Thương Bích Lạc, “Anh ta đang mắng tôi ngốc sao?”
Thương Bích Lạc lắc đầu: “Không.” Rồi sau đó làm ra động tác tay “Ngón cái”, nghiêng đầu nói, “Anh ta đang mắng cô ngu xuẩn.”
”Này!”
”Hai người đều. . .”
”Anh đùa!” Ngôn Tất Hành vừa hô to, vừa nhanh chóng lui về phía sau, kéo Thương Bích Lạc đến trước chắn họng pháo, “Anh ta đang mắng em, mau đánh anh ta! Muốn anh giúp sao?!”
“. . . . . .”
“. . . . . .”
Hạ Hoàng Tuyền nghẹn họng không nói gì, không biết từ khi nào lại vậy, ở cùng Thương Bích Lạc ít nhất sẽ không xuất hiện tình huống như thế, tên Ngôn Tất Hành này rốt cuộc là thần thánh phương nào?! Một người kéo thấp chỉ số thông minh trung bình của mọi người được sao?!
”Tóm lại, khả năng chỉ có một, chính là trong thành phố S có thứ quan trọng.”
”Thứ quan trọng?”
”Đúng vậy.” Thương Bích Lạc gật đầu, “Nhiệm vụ quân đội nhận được hẳn là nhanh chóng lên phía bắc, hội hợp với quân đội khác, cũng bởi vậy, bọn họ không có dư lực cứu viện dân chúng thành thị. Bởi vì nếu không thể thành công cách trở bệnh độc zombie ở ngoài phòng tuyến, tiếp tục mở rộng kéo dài, như vậy nguy hại tạo thành sẽ lớn hơn nữa, tại tình huống khẩn cấp như vậy, thà rằng bỏ gần tìm xa cũng phải đi qua thành phố S, không thể nghi ngờ, nơi đó có thứ quan trọng hơn sinh mệnh của ngàn vạn dân chúng.”
”Vậy rốt cuộc sẽ là cái gì?” Hạ Hoàng Tuyền thì thào tự nói, đúng lúc này, trong đầu cô truyền đến tin tức.
【 Tiến vào thành phố S, bảo hộ mục tiêu và an toàn đưa vào tay quân đội. 】
[1] Tạp chí màu vàng: ở Trung Quốc mấy kiểu sách báo H sẽ bị gọi là hoàng... (ví dụ: hoàng thư)