Cõng boss đến hạn cuối

Chương 60: Chương 60: Nắm tay em mới có thể ngủ




Editor: tiểu mao

Ban đêm, cơn mưa thu lớn hơn dự đoán.

May mà đã chuẩn bị thật tốt từ trước, nếu không nghỉ ngơi giữa đêm mưa này một đêm, người cho dù không bị zombie cắn thì cũng bị bệnh. Hạ Hoàng Tuyền cùng các bạn nhỏ khác ngồi trong lều trại, lần lượt tắm rửa sạch sẽ, bọc thảm lông thật dày lên người, tuy là trong lều trại có thể đốt lửa, nhưng xuất phát từ việc tiết kiệm vật tư lẫn phương diện an toàn, vài người vội qua loa ăn chút thức ăn nhanh là xong.

“Tiếp theo nên làm gì bây giờ?” Hạ Hoàng Tuyền trên đầu còn quấn một cái khăn lông, mở miệng hỏi, trường đao đang được cô cầm trong tay, không hề nghi ngờ, thành phố này nguy cơ tứ phía, dù có đêm mưa cũng không thể thả lỏng cảnh giác.

“Đúng là phiền toái mà...” Ngôn Tất Hành vươn tay, từ tốn duỗi eo lười, phát ra một tiếng thở hạnh phúc, sau đó mới nói, “Nếu như đằng trước là phía nam thì không cần phải lo lắng, nhưng bây giờ, nơi này chỉ có zombie và phế tích, đợi đến lúc dùng hết vật tư chúng ta liền thảm rồi.”

Hai người đồng thời nhìn về phía Thương Bích Lạc...Trong tay có cái máy tính, thứ này thế mà vẫn còn nguyên sau vụ tai nạn kia, sản phẩm trong nước thật uy vũ!

Bất ngờ là, Thương Boss vậy mà lại nhíu mày lắc đầu: “Tất cả tin hiệu đều bị chặn.”

“Bị chặn?” Hạ Hoàng Tuyền kinh ngạc hỏi, “Sao có thể? Phía nam đã hoàn toàn biến thành phế tích, theo lý thuyết mà nói thì không thể tồn tại thứ gì có thể chặn tín hiệu mới đúng chứ.”

“Tình huống cụ thể ra sao tôi cũng không rõ lắm.” Thương Bích Lạc vừa đánh máy vừa trả lời, “Nhưng nó hơi giống với sóng nhiễu điện từ.”

Tuy là âm thanh vẫn vững vàng như trước, nhưng không biết tại sao, Hạ Hoàng Tuyền lại nghe được một chút bối rối trong đó. Mặc dù cũng không hiểu rõ anh đang nói gì, nhưng đến Boss quân cũng thấy khó giải quyết, vậy đây rốt cuộc là chuyện gì?

“cô không cần quá lo lắng.” Có lẽ cảm nhận được sầu lo trong lòng cô gái, thanh niên theo bản năng dừng lại động tác, mở miệng nói, “Đầu tiên, cầu chỉ bị chặt một nửa chứ không phải sụp toàn bộ, không phải không có cách trở về; tiếp theo, cô chạy về cũng không biết được Hứa An Dương sống chết ra sao, vì là người chịu trách nhiệm cho hoạt động lần này, nên sẽ có người tìm kiếm chỗ của anh ta, cuối cùng...” nói tới đây, anh dừng lại một chút, trong mắt hiện lên chút không vui, nhưng vẫn nói ra miệng, “Tô Giác sẽ không bỏ mặc cô ở đây.”

“Ừm.” Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, không thể không nói, tuy là trong lòng vẫn hơi nặng nề, nhưng thời điểm như này, cô vẫn rất vui lòng tin tưởng tên hỗn đản Thương Bích Lạc này, thật sự không muốn gặp thêm bất kỳ cái gì ngoài ý muốn nữa.

cô lại đưa tay lên ôm khăn lông lau lau đầu, lúc này chỉ cảm thấy tóc dài đúng là việc khiến người ta khó chịu mà, vì vậy cô không chú ý tới Ngôn Tất Hành và Thương Bích Lạc cùng trao đổi ánh mắt, hai người không còn biểu cảm nhẹ nhàng như lúc nãy, ngược lại đều có chút nặng nề.

Thương Bích Lạc không lừa Hạ Hoàng Tuyền, nhưng rắc rối là nhiều người đã quay lại phía nam, còn mang theo thông tin “zombie lại tiến hóa.”

Nên mạo hiểm quay về cứu viện những người có khả năng đã chết hay hủy sạch cây cầu này để đảm bảo an toàn.

không ai đoán được quyết định cuối cùng của bọn họ, Tô Giác có thể đóng vai trò gì trong đó không? Tất cả đều chưa rõ được.

Mà loại thời điểm như này, tín hiệu lại còn bị chặn, tình trạng bây giờ có thể nói là cực kỳ tệ.

Nhưng thực tế sẽ phát triển theo hướng mọi người suy đoán chăng?

Tối đêm, Ngôn Tất Hành không biết đã lăn ra đất từ khi nào, phát ra tiếng hít thở đều đều, Hạ Hoàng Tuyền liếc mắt nhìn hắn, trên mặt ý nghĩa nào đó, cô thật hâm mộ mấy người chỗ nào cũng lăn ra ngủ được.

Chắc do ban ngày “chơi” hăng quá, thân thể cô có chút mệt mỏi, nhưng mà tinh thần lại vô cùng phấn chấn, thế là cả người bị vây giữa việc ngủ hay không ngủ, rất là khổ sở.

Hơn nữa, còn có một chuyện làm cô vô cùng lo lắng.

Những gì Thương Bích Lạc trải qua ban ngày có thể nói là nguy cơ sống còn, đáng lẽ tử khí trên người anh phải tiêu tán đi mới đúng, nhưng sự thật lại là “Tử khí hoàn toàn không biến mất”.

Kế tiếp, còn có nguy cơ nào đáng sợ hơn sao?

Cho dù có thế nào, phải nhìn chằm chằm anh không chớp mắt mới được, chuyện ban ngày tuyệt đối không được phát sinh nữa!

Vì thế, Thương Bích Lạc trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, liền thấy một màn này: một cô gái tóc dài rối tung đang khoang tay ôm đầu gối, cằm cách cái thảm gác lên hai chân, thảm lông mềm mại che khuất đi nửa gương mặt của cô, bỏ bịt mắt liền lộ ra con mắt vàng đen dị sắc, cứ nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, giống như con mèo nhỏ sợ người ta cướp đồ ăn nên phải ngồi canh trừng cái bát sữa nhỏ.

Lúc không nói câu nào, không đánh người, không cố ý lộ ra biểu cảm lãnh diễm cao quý, thực ra cũng khá đáng yêu, khó được dịp gặp trúng cơ hội mình có làm gì cũng không bị đánh, tiếc là không có gậy chọc mèo.

Trong lòng “xì xào” toát ra ý nghĩ xấu, Thương Boss tiếc nuối nghĩ.

Cùng lúc đó, Hạ Hoàng Tuyền cảm ứng được theo bản năng, cả người thoát khỏi trạng thái nửa hốt hoảng, cảnh giác nhìn về thanh niên đối diện đang cười với mình: “anh cười cái gì?” Bởi vì do sợ đánh thức Ngôn tiểu ca, giọng cô ép tới rất thấp, thế nên không có cách nào truyền đại khí phách mạnh mẽ độc đoán được.

Khóe miệng thanh niên cong càng sâu, cũng thấp giọng trả lời lại: “Nhìn cô đang qaun sát tôi.”

“...” không - cần - mặt! Hạ Hoàng Tuyền bi ai phát hiện, tên Thương Bích Lạc này đã hoàn toàn vứt bỏ nhân phẩm đạo đức cuối cùng của mình rồi, một tên Boss vì muốn đạt được mục tiêu nào đó mà xuống quyết tâm vứt bỏ cái này... Ôi, đáng sợ biết bao, lại ngẫm tới cái gọi là “mục tiêu” kia có thể là chính mình, muội tử Hoàng Tuyền chỉ thấy âu sầu.

Nghĩ thế nào cũng thấy tử khí quấn thân phải là mình mới đúng chứ? Sao lại là tên này!?

Nhưng muốn nói gì đó hay trả lời vấn đề này thì giờ không phải thời cơ tốt, ai biết khi nào thì Ngôn tiểu ca tỉnh lại? Hơn nữa, tử khí...

Mới nghĩ tới đây, Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên nghe được Thương Bích Lạc trầm thấp ho khan vài tiếng, cô nhíu mày, ôm thảm lại gần: “Này, anh làm sao đấy?”

“không sao.” Thương Bích Lạc lắc đầu, sau đó lại ho nhẹ thêm vài tiếng, “Chỉ hơi sốt thôi.”

Sốt?

Hạ Hoàng Tuyền vội vươn tay sờ trán anh, sau đó nhíu mày, kinh ngạc hỏi: “Sao lại nóng thế này? Uống thuốc không? Tôi đi tìm...” Người chết vì sốt cũng không phải chưa nghe qua, zombie không giết chết anh, tai nạn xe cộ cũng không chết, lại vì cái này mà chết thì đúng là quá oan uổng luôn!

“không cần.” Thương Bích Lạc túm lấy cổ tay cô, lại lắc đầu lần nữa, “Tôi uống rồi.”

“Hả? Khi nào cơ?”

Thanh niên không biết nghĩ tới cái gì, tươi cười trên mặt làm Hạ Hoàng Tuyền ngứa tay kinh, “Lúc cô đi rửa máu trên mặt.”

“...” Giống như nhớ tới ký ức nào không tốt lắm, sút bay luôn!

Hạ Hoàng Tuyền híp mắt, yên lặng ghi một tội lớn của tên nào đó vào lòng, tay lại kéo máy tính trong tay tên nào đó qua bên mình, để sang một bên, nhỏ giọng nói, “Người không khỏe thì nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Tôi...”

“Hai lựa chọn: một, anh tự nằm xuống ngủ,” cô gái giơ hai ngón tay lên, hung tợn nghiến răng nói, “Hai, tôi đẩy anh xuống ngủ. anh chọn cái nào?”

Thương Bích Lạc chống cằm tự hỏi, lát sau hỏi ngược lại: “Tôi chọn...”

“không có ba không bốn không năm, chỉ có một với hai thôi.”

Nhìn chăm chú vào bộ dạng người nào đó bỗng nghẹn lời, Hạ Hoàng Tuyên vui sướng cong cong khóe miệng, vừa mới được chút đắc ý, đã thấy người nào đó rất vô liêm sỉ dang rộng hai tay, cười trong hết sức ngứa đòn, đáp lại: “Vậy cô tới đẩy tôi đi.”

“...” Sao cứ cảm thấy câu này có chỗ nào không đúng? Ảo giác à?

Hạ Hoàng Tuyền nghiêng nghiêng đầu, vẫn vươn tay đẩy người nào đó xuống, dùng thảm đắp kín mít từ đầu tới chân, lại nghĩ tới “người bị sốt cần ra mồ hôi”, lại kéo thảm trên người xuống, đáp lên người anh, tuy là đêm có chút lạnh, nhưng lều không bị gió lùa, với cả bên trong còn có ba người nữa, cho nên nhiệt độ cũng không quá thấp, hơn nữa tố chất cơ thể cô từ trước tới nay tương đối tốt, vì thế không cần lo mình sẽ bị bệnh.

Sau khi sửa sang mọi thứ thật tốt, cô đang chuẩn bị bò về ổ, bỗng nhiên phát hiện cổ tay mình bị nắm.

Hạ Hoàng Tuyền kéo kéo tay: “Buông ra!”

“Tôi bị thương.”

“... Vết thương chỗ tay phải của anh không phải tốt lên rồi à?!” Tên hỗn đản, đừng hòng lừa tôi!

“Tôi đang sốt.”

“Cái này thì liên quan gì đến tay tôi?!” Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào thanh niên mặt hồng hào vì phát sốt, không biết có phải do đêm gây ảo giác không, ánh mắt anh nhìn qua vừa khẩn trương vừa đáng thương, khác với biểu cảm ngụy trang trước kia, giây phút này Thương Bích Lạc mang tới cho cô cảm giác khác lạ.

cô ngẩn người, một thoáng này, lý trí nói với cô đừng đáp ứng, nhưng mà...

Lại thêm một sợi tử khí quấn quanh thân thể thanh niên, trong tim cô bỗng hoảng hốt, tuy là chưa tới hoàn cảnh phải chết, nhưng nếu như cứ tiếp tục gia tăng mà nói...cô vươn tay còn lại, hai cái tay trong thảm nắm chặt tay Thương Bích Lạc, cúi đầu nói: “Xét thấy anh thành tâm thành ý khẩn cầu, tôi đại phát từ bi đồng ý với anh vậy, anh cũng phải đồng ý với tôi một chuyện.”

“Chuyện gì?” trên gương mặt Thương Bích Lạc hiện lên tươi cười nhàn nhạt nhưng chân thật, nghiêng đầu hỏi.

cô gái nghiêm túc nói: “Sáng mai nhất định phải tốt lên.”

“Ừ...” không đợi cô gái thở phào nhẹ nhõm, tên này lại bồi thêm, “Tôi suy xét đã.”

“Này!”

Thanh niên lặng lẽ cầm ngược lại tay cô gái, nắm thật chặt, sau đó nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ sâu yên tĩnh.

Hạ Hoàng Tuyền ngồi quỳ bên cạnh anh, lặng lẽ nhìn chăm chú vào thanh niên, đôi mắt không chớp, giống như sợ rằng chỉ cần mình chớp mắt thì tử khí sẽ tăng lên. Nhưng thân thể cô thực sự quá mỏi mệt, tinh thần phấn chấn ban đầu cũng dần uể oải, không biết qua bao lâu, cô cũng rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Nhưng cô lại quên rằng, mỗi tên Boss đều rất giỏi trong việc lừa người, Thương Bích Lạc cũng không ngoại lệ.

Hơn nữa, tên gia hỏa giảo hoạt này căn bản không có hứa hẹn bất cứ chuyện gì.

Sáng sớm hôm sau, cơn sốt cao của Thương Bích Lạc không chỉ không hạ mà thậm chí còn nặng thêm, cả người như bị ném vào lò lửa, nóng tới mức dọa người.

“Này! Thương Bích Lạc! Thương Bích Lạc! anh tỉnh lại cho tôi, tỉnh tỉnh!!!”

Hạ Hoàng Tuyền muốn dùng tiếng kêu và đập người để đánh thức anh, nhưng mà đều thất bại, thanh niên kia giống như rơi vào hôn mê sâu, linh hồn đã phiêu tới thế giới khác, căn bản không thể đáp lại cô.

“Này! Thương Bích Lạc!!!”

Hỗn đản! Đồ lừa đảo!

“Em gái, làm sao thế?” Ngôn Tất Hành bừng tỉnh từ trong mơ, đã đi tới, kinh ngạc nhìn mặt Thương Bích Lạc đã hồng tới không bình thường, “Sao lại nóng tới mức này?”

“Tôi cũng không...” Giọng nói Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên im bặt.

Ngôn Tất Hành nhìn chằm chằm vào cô gái một cách kỳ lạ, cô nhìn chăm chăm vào hắn, thấy hai tròng mắt hắn bỗng trợn to, đồng tử hơi co lại, giống như thấy thứ gì rất đáng sợ, thanh niên không khỏi quay đầu lại, nhìn trái phải xung quanh, cuối cùng cũng xác nhận là cô đang nhìn mình.

“Em gái, em...” Lời còn chưa dứt, Ngôn Tất Hành đột nhiên nắm tay ho nhẹ vài tiếng, “Khụ khụ, em làm sao thế?”

“Sao lại...Rốt cuộc đây là...” Có thể làm Hạ Hoàng Tuyền kinh ngạc đến trình độ này, lý do chỉ có một. không sai, là tử khí!

Màu tử khí trên người Ngôn Tất Hành cũng gia tăng rồi, hơn nữa...Ho khan này, triệu chứng y chóc Thương Bích Lạc tối qua.

Nếu chỉ có mình Thương Bích Lạc thì cô còn hiều được, bởi vì anh bị thương tương đối nghiêm trọng, chuyện phát sốt là điều tất nhiên, nhưng rõ ràng Ngôn Tất Hành đâu bị thương, sao cũng biến thành thế này?

[Xin chú ý: cả hai đều bị lây nhiễm virus đợt sóng thứ hai]

!!! Nhiễm virus? Sao lại thế được?!

Nhưng... đợt sóng thứ hai?

Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên nhớ tới cái gọi là “Đợt sóng virus cảm nhiễm thứ nhất”, đợt thảm họa đầu tiên, nhiều người bị biến thành zombie, bây giờ zombie biến hóa nên virus cũng tiến hóa theo sao?

Bởi vì bị thương, thể chất Thương Bích Lạc kém hơn Ngôn Tất Hành, cho nên triệu chứng mới có trước ư?

Nếu vậy, khoảng cách lây truyền virus liệu có thay đổi hay không? Khoảng cách lây lan của virus trong không khí nếu thay đổi thì chỉ ở phía nam hay đã tới phía bắc rồi?

không biết, cái gì cũng không biết!

Thứ duy nhất cô biết chỉ có...Thương Bích Lạc và Ngôn Tất Hành có khả năng sẽ biến thành zombie... Đùa cái gì thế?1

Loại chuyện này, cô tuyệt đối không cho phép!

Tác giả có lời muốn nói:

Đàn ông mà không biết xấu hổ vô cùng đáng sợ, xin mọi người đừng bắt chước. Có người hỏi tôi, sao họ sống được dưới tình huống cầu gãy đây, hừ, mấy người ngây thơ quá rồi, zombie tiến hóa thì sao virus lại có thể không tiến hóa!!! Vì thế, tiếp theo sẽ thế nào →.→ không nói cho mấy người đâu ha ha ha, phát hiện công lực tạp văn càng thêm lợi hại.

[Hôm nay Boss càng thêm không biết xấu hổ, vì thế spam của hắn là như thế này <Cảm giác đột nhiên ngốc như husky này làm sao về đây? Cho nên ngàn vạn lần đừng coi là thật>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.