Người hay để ý thường nghĩ quá nhiều, mà người đơn giản khi hạ quyết định luôn đúng trọng tâm hơn những người khác.
Đối với Hạ Hoàng Tuyền mà nói, cô nhận ra mình có quan tâm tới Thương Bích
Lạc, nhưng bị “đùa giỡn” thê thảm, liền dứt khoát không chơi với hắn.
Đối với Thương Bích Lạc mà nói, hắn thổ lộ bị “cự tuyệt”, sau đó đối phương còn chán ghét đến mức muốn phân rõ giới hạn, thậm chí đưa hắn trở về
hàng ngũ “chỉ quen biết mà thôi“.
—— hiểu lầm chồng chất hiểu lầm.
Nếu Hạ Hoàng Tuyền nén giận hỏi lý do hoặc Thương Bích Lạc mặt dày nói
thật, hết thảy đều có thể giải quyết, nhưng vấn đề ở chỗ bọn họ đều cố
tình không làm như vậy.
Cho nên không thể không nói, đó là một bi kịch.
Sau khi cơm nước xong, Hạ Hoàng Tuyền đặt đồ mang theo của hai người ở cùng một chỗ, bởi vì lần này đi cùng quân đội nên không cần mang theo gì
nhiều, thế nên đồ đạc nhẹ hơn trước nhiều, sau khi đưa đồ cho Thương
Bích Lạc theo lệ cũ, cô thuần thục cõng hắn trên lưng, cố gắng bỏ qua sự cứng ngắc khi đối phương tiếp xúc với mình.
Khi tới địa điểm tập trung ở đầu cầu, cô kinh ngạc phát hiện một người vốn không nên xuất hiện ở nơi đó.
”Ô ~” Ngôn Tất Hành tựa vào xe quân đội màu lục, vừa nhả khói vừa giơ tay còn lại chào hai người một tiếng, “Thật khéo nha.”
”Khéo. . . Cái quỷ ấy!” Hạ Hoàng Tuyền mặt không biểu cảm đi tới, “Sao anh lại ở đây?”
Thanh niên cợt nhả hỏi ngược lại: “Lời này hẳn là người tới trước hỏi mới đúng?”
“. . . . . .”
”Đùa thôi.” Ngôn Tất Hành vươn tay vỗ vai Hạ Hoàng Tuyền, “Thật đáng ghét, đi ra ngoài du lịch mà không rủ anh.”
“. . . . . .” Hạ Hoàng Tuyền nuốt xuống câu “Có thể sẽ nguy hiểm“. cảm
thấy vào lúc này nếu nói vậy, ngược lại là một loại vũ nhục, cô nở nụ
cười, cũng vươn tay vỗ vai Ngôn Tất Hành, “Gặp nguy hiểm thì đừng khóc
bảo tôi cứu anh.”
”Làm sao có thể? Mục tiêu của anh là anh hùng
cứu mỹ nhân!” Ngôn Tất Hành vừa cười vừa xoa đầu vai oán giận, “Ai ~ Em
gái, rốt cuộc em ăn gì lớn lên vậy? Khỏe như thế. . .”
“. . . Bánh bao thịt người!”
”Thật sao? Bao nhiêu tiền một cân?”
”Này!”
”Đúng rồi, Tô tiểu ca bảo anh nói với em, cậu ta ấy không đến tiễn em.” Ngôn
Tất Hành vứt tàn thuốc, giẫm tắt, “Cậu ta nói chờ khi em trở về sẽ đến
đón, còn có. . . bảo em đừng quên lời cậu ta dặn.”
Hạ Hoàng Tuyền bỗng nhíu mày, những lời đó ư?
Đang nhớ lại, người nào đó bỗng lấm la lấm lét bu đến, chọc chọc vai cô:“Nói đi nói lại, hai người tối hôm đó rốt cuộc lén lút nói gì?”
”Không có gì.”
”Biểu cảm của em cũng không giống không có gì, chẳng lẽ?” Ngôn Tất Hành lộ ra vẻ mặt vô cùng đáng khinh, “Hai người. . .” Vươn hai ngón tay cái, để
sát vào, để sát vào, lại để sát vào.
”Nghĩ lung tung gì thế?!” Đá! Cô coi Tô Giác như chú mình, loạn luân đáng xấu hổ!
Ngôn Tất Hành vỗ dấu chân trên mông, lặng lẽ chớp chớp mắt với Thương Bích
Lạc —— không có việc gì, tuy rằng dường như sắp chia tay, nhưng người
yêu của cậu còn chưa bị cướp mất! Vừa dùng ánh mắt truyền lại thông tin, vừa lộ ra vẻ tự mãn, chậc chậc chậc, bạn tốt như hắn biết tìm ở đâu
chứ!
Rất nhanh, ba người đi lên xe, không thể không nói đãi ngộ
của bọn họ không tồi, khi các binh lính khác đều ngồi xe tải vận chuyển
lính, bọn họ ngồi trên xe việt dã quân dụng của Hứa An Dương, trên xe có năm người, ghế lái là lái xe, bên cạnh là Hứa An Dương, phía sau là ba
người.
Ngôn Tất Hành vốn cho rằng mình sẽ bị nhét ở giữa hai
người đang “cãi nhau”, kết quả lại ngoài dự kiến của hắn, Hạ Hoàng Tuyền ngồi bên trái, Thương Bích Lạc ở giữa, hắn ở bên phải.
Vừa ngồi lên xe, Ngôn Tất Hành liền ôm lấy bả vai Thương Bích Lạc, kề tai nói nhỏ: “Thấy người ta quan tâm cậu chưa.”
“. . . . . .” Chỉ là quan tâm mạng của hắn mà thôi, hắn đã sớm biết cô có
loại chấp niệm nào đó đối với tính mạng của hắn, rõ ràng là người xử lý
theo cảm tính, lại cố gắng đặt chuyện này trên cảm xúc, hắn không biết
nên cảm thấy may mắn hay là đáng buồn.
Sự thật cũng đúng là như vậy.
Vị trí của Hạ Hoàng Tuyền là nguy hiểm nhất trong ba chỗ này, nguyên nhân
chính là cô ngồi sau người điều khiển. Nói như vậy, người điều khiển
trong quân đội còn đảm nhận chức vụ bảo hộ thủ trưởng, khi gặp nguy
hiểm, khả năng lớn nhất là hắn che chắn, cho nên ghế trước sau bên trái
là nguy hiểm lớn nhất. Lại nghĩ đến việc zombie có thể đột nhập từ hai
bên cửa sổ, cô quyết đoán để Thương Bích Lạc ngồi giữa, tuy không tuyệt
đối an toàn, nhưng có ít còn hơn không.
Rất nhanh, đã đến giờ xuất phát, ô tô cũng khởi hành.
Dựa theo tốc độ xe không tính là nhanh trước mắt, chạy qua cầu nối có lẽ chỉ mất mười phút, rồi sau đó chính là phía Nam.
Ngay từ khi lên xe, bóng mờ điềm xấu bỗng dấy lên, càng tới gần phía Nam,
càng cảm thấy rõ rệt. Nếu chỉ là dự cảm thì thôi, để cô càng bất an
chinh là màu của tử khí càng đậm, tuy hiện tại chỉ có thể nhìn được của
năm người trên xe, nhưng cô biết, càng tiến sâu, tất cả mọi người đều
như vậy.
Tuy khẩn trương, nhưng sự khẩn trương này chỉ có người
quen biết cô mới có thể nhìn ra, trong mắt những người khác, gương mặt
của cô gái trở nên càng lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng dù là người điều
khiển hay là Hứa An Dương đều chưa nói gì, trên ý nghĩa nào đó mà nói,
cô đúng là có tư cách để kiêu ngạo.
Thương Bích Lạc và Ngôn Tất
Hành rõ ràng cảm nhận được sự bất an của cô, nhất là boss ngồi im bên
cạnh cô, tầm mắt của hắn rơi xuống nắm tay nắm thật chặt của Hạ Hoàng
Tuyền, nhíu nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng vừa định nói lại bỗng sửa
miệng: “Tôi khát.”
”Hả?” Hạ Hoàng Tuyền quay đầu nhìn hắn. “Cái
gì?” Sau đó hồi thần, “Khát rồi hả?” Không đúng, không thấy mũi tên. . . Người này, cố ý bới móc sao?!
Tuy nghĩ vậy, cô thật đúng là
không có lý do không cho, vì thế xoay người lấy ra một bình nước trong
ba lô, nhét vào trong tay hắn: “Nước!”
Vừa đưa đồ xong, cô bỗng
thấy lòng bàn tay tê dần, cúi đầu nhìn, thì ra lòng bàn tay phải bị móng tay cắt ra một vết nhỏ, cô cẩn thận thổi thổi, vết thương nhỏ đối với
người có tố chất thân thể vô cùng tốt như cô mà nói, rất nhanh có thể
khôi phục. Mà cô bị rời đi lực chú ý nên cũng không phát hiện đến biểu
cảm thở phào nhẹ nhõm của người bên cạnh.
Bởi vì trước tiên lo
lắng đến vấn đề người dân có thể trở lại, bom đặc chế được dùng sẽ tản
ra nhiệt độ cực cao trong nháy mắt để tiêu diệt zombie và bệnh độc trong không khí, nhưng nó không có tính phóng xạ quá mạnh, mà thời gian ba
ngày, đủ để tro bụi bay lên cao lúc nổ mạnh có thể lắng xuống, nhưng dù
vậy, khi ô tô chạy đến một nửa, mấy người trên xe vẫn tự giác đeo mặt nạ đặc biệt.
Không khí, đất đai, nguồn nước. . . Muốn tiếp tục sinh sống, những điều kiện này ắt không thể thiếu, cũng là hạng mục trọng
điểm trong lần thăm dò này, cho nên trong hơn ngàn binh lính có một ít
nhân viên kỹ thuật phụ trách xem xét những thứ này, mà những người khác
cũng tiến hành một chút huấn luyện đơn giản trong ba ngày qua, thời khắc mấu chốt có thể đảm đương.
Rất nhanh, đoàn xe chạy đến đầu cầu đối diện.
”Chất lượng không khí phù hợp tiêu chuẩn.”
”Phụ cận chưa phát hiện dấu hiệu của sinh mệnh.”
. . . . . . . . . . .
Tin tức lần lượt được nhân viên truyền đến.
Trước khi ném bom ở phía Nam, zombie có lẽ đuổi theo người đào vong, hàng
loạt tiến về phía Đới Hà, có thể nói, nếu không có lần ném bom này, bọn
chúng tất nhiên sẽ qua cầu nối tấn công thành phố W. Địa điểm khảo sát
trọng điểm đầu tiên là thành phố N, đây là thành phố cách đầu cầu gần
nhất, cũng là thành thị mà zombie tụ tập khá dày đặc.
Xe lại chạy một lát, tới một địa điểm tương đối rộng rãi, ngừng lại.
Hoặc là nói, thành thị đã bị hủy này chỗ nào cũng đều khá rộng rãi, khác
nhau chính là chỗ này tàn tích ít chỗ này tàn tích nhiều mà thôi.
Cho dù từng nhìn thấy tình cảnh như vậy qua vệ tinh, Hạ Hoàng Tuyền vẫn thấy kinh hãi.
Nhà cao tầng từng nối tiếp san sát, toàn bộ mất đi bóng dáng, chỉ còn tàn
tích của tòa nhà chứng minh chúng nó từng tồn tại, cao ốc sụp xuống,
cảnh hoang tàn khắp nơi. Thủy tinh tỏa sáng lòe lòe, bê tông rắn chắc,
thép cứng rắn vô cùng, những vật dụng xây dựng có thể nói là chắc chắn,
thủy tinh nóng chảy ít nhất cần 1000 độ, nhưng mà, thuốc nổ bình thường
có thể tản ra nhiệt độ 3000 độ dưới khí áp bình thường, huống chi là bom đặc biệt. Cứ như vậy, hết thảy đều nóng chảy thành một núi tàn tích với hình dạng khiến người ta có thể đoán được dáng vẻ cũ của nó.
Màu sắc của toàn thành thị vô cùng đơn điệu.
Đất tối đen, núi tàn tích xám. . . Cùng với bụi đất trắng bệnh trên chúng,
khi thì bị gió thu hiu quạnh thổi bay, ở trong gió bay lên lại hạ xuống, chỉ một lát, liền dính vào tóc và vai của những người đi ra khỏi xe.
Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy vô cùng may mắn khi đồ bảo vệ mình mặc có mũ, nếu
không đầu sẽ đầy bụi, cô mở cửa xe rồi đi xuống, tuy chất lượng không
khí biểu hiện không có vấn đề gì, nhưng cô vẫn không tháo mặt nạ, nguồn
gốc của tro bụi. . . khiến cô không quá muốn hít vào trong cơ thể.
Dò xét ngay tại chỗ đã bắt đầu, sau khi kết thúc bọn họ sẽ đi tới địa điểm tiếp theo, mãi cho đến khi đạt tới phạm vi xa nhất của lần này, xem ở
mặt ngoài, nhiệm vụ này vô cùng thoải mái, nhưng. . .
”Thình thịch!”
”Thình thịch!”
”Thình thịch!”
—— Đây. . . là cái gì?
—— Tiếng tim đập?”
—— Ai?
—— Từ nơi nào truyền đến?
—— Vì sao chỉ mình cô nghe được?
”Thình thịch!”
”Thình thịch!”
”Thình thịch!”
Âm thanh càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, dường như tràn ngập trong đất trời.
Nhưng, chỉ mình cô có thể nghe được, những người khác không có phản ứng gì,
như trước làm việc của mình, mỉm cười, bận rộn, nói chuyện với nhau.
”Em gái, em sao thế?”
Ngôn Tất Hành dưới sự nhắc nhở của người luôn chú ý đến cô là Thương Bích
Lạc, nhảy xuống xe, chạy đến bên cạnh Hạ Hoàng Tuyền, kinh ngạc hỏi.
Hắn không nghe thấy câu trả lời, chỉ thấy cô gái nhanh chóng cởi mũ bảo vệ, thậm chí vứt mặt nạ phòng độc, nghiêng tai lắng nghe, dường như làm vậy có thể càng nghe rõ hơn.
Thanh niên lần đầu tiên thấy cô gái mất bình tĩnh như vậy, nghĩ nên làm gì đó, hắn vươn tay nắm đầu vai cô gái, một giây sau, hắn thấy trong đôi mắt trợn to của cô chứa đầy vẻ kinh
hoảng.
【Zombie đã tiến hóa trung cấp. 】
Rốt cuộc. . . Đã bắt đầu ư?