“Khách hàng, có biết không?”diie»ndٿanl«equ»yd«on
”Mỗi một viên đá quý đều đang chờ đợi chủ nhân của nó, ví dụ như. . .”
Xúc giác ngón tay lạnh như băng lướt qua lòng bàn tay dường như vẫn còn, Hạ Hoàng Tuyền nắm chặt tay, hình ảnh chủ tiệm mặc đồ gypsy tối đen lại hiện lên trong đầu cô.
”Trên thế giới này, mỗi người đều đặc biệt, tương tự, mỗi một viên đá quý cũng đặc biệt, khi người đặc biệt là bạn gặp được thứ đặc biệt là nó, có lẽ sẽ bắt đầu một con đường đặc biệt.”
Biết rõ là lời nói vô căn cứ, cô lại vẫn mua viên đá hổ phách có hình dạng kỳ lạ này, bề mặt trơn phẳng, bên trong là màu lửa đỏ —— khi nhìn kỹ, lại giống như một đôi mắt tràn đầy ác ý.
Chủ tiệm nói, tên của nó là “mắt hoàng tuyền“.
Giống như một trò đùa nhạt nhẽo, mười ngày sau khi mua đá hổ phách, một việc ngoài ý muốn làm nó thật sự biến thành mắt —— ở trong hốc mắt của Hạ Hoàng Tuyền.
Nhưng mà, viên đá này thật sự đặc biệt, cô rõ ràng đã mất đi một mắt, thông qua “mắt hoàng tuyền” lại có thể nhìn thấy được, quả thật là kỳ tích.
Hổ phách đặc biệt, cô gái đặc biệt lấy hổ phách làm mắt, mà hiện tại, con đường đặc biệt dường như cũng mở ra. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Loại thiết lập trung nhị [2] này rốt cuộc là có chuyện gì a!
Quả thực là siêu cũ kỹ, được chứ?!
Hạ Hoàng Tuyền cắn chặt răng, hai tay vung đao võ sĩ, cùng với tiếng gió sắc bén, cổ của con zombie cuối cùng cũng bị cô chặt đứt, chiếc đầu rơi xuống đất trong không khí chết chóc, chậm rãi lăn đến bên chân cô.
Cô cũng không nhìn, tay phải vung đao vài cái, cất vào trong bao.
Mới đầu, thật sự rất ghê tởm, còn phải tựa vào tường để nôn, nhưng nhìn nhìn chém chém thành thói quen, thói quen đúng là một thứ vô cùng đáng sợ.
Bản thân cô cũng không biết vì sao đột nhiên mình lại đi tới thế giới xa lạ này, cũng không biết vì sao mắt trái của mình biến thành cái gọi là “mắt hoàng tuyền”, càng không biết vì sao giá trị vũ lực đột nhiên tăng đến mức đáng sợ như thế, loại thiết lập quỷ dị này đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, cô giống như một dũng giả bị người chơi khống chế, chỉ có thể bị động tiếp nhận.
Nhưng mà, có một việc cô có thể xác định —— Hạ Hoàng Tuyền ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào mũi tên màu đen có thể thấy rõ rằng trên đỉnh đầu, ngoại trừ phương hướng nó chỉ định, những nơi khác cô đi đều sẽ bị bức tường vô hình chắn lại.
Chỉ cần đi đến phương hướng kia, hẳn là có thể tìm được đáp án.
Cứ như vậy, cô một đường đánh zombie —— nghỉ ngơi —— lại đánh zombie —— lại nghỉ ngơi —— tiếp tục đánh zombie, khi đến vị trí mà mũi tên chỉ định, đã là nửa tháng sau khi cô xuyên không, rõ ràng chỉ hai tuần, tam quan dường như bị đảo điên toàn bộ —— sau khi trở lại thế giới thực nhất định phải đi trị liệu tâm lý, nếu không “sát nhân ma” sẽ xuất hiện trong tương lai không xa!
”Cao ốc bỏ hoang?” Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào đích cuối cùng, thì thào tự nói, “Cảm thấy có thứ gì đó sắp xuất hiện. . .”
Nhưng dù vậy, cũng không thể không đi.
Cô hít sâu một hơi, chạy tới cao ốc với bộ pháp linh hoạt mau lẹ mà không phát ra âm thanh như một con mèo.
Cửa, clear.
Đại sảnh, clear.
Hành lang, clear.diedie»ndٿanl«equ»yd«on
Không một nơi có zombie, càng khiến cho người ta khẩn trương so với nơi có.
Cho đến khi cô đi tới tầng hai, nghe được tiếng nhạc du dương, mới hiểu rõ vì sao những nơi khác không có zombie, bởi vì chúng nó đều bị âm thanh này thu hút mà đến.
Cho nên nói, cao ốc bỏ hoang làm sao có thể có tiếng nhạc chứ?
Nhìn không thấy!
Bị zombie dày đặc che lại tầm mắt, hoàn toàn không thấy rõ tình hình bên trong, nhưng trực giác nói cho cô, nơi đó thực sự có thứ tồn tại.
Hạ Hoàng Tuyền nhìn quanh bốn phía, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, ở phía trên cửa sổ tầng hai có một khối đá phiến lơ lửng, giống như là ban công nhỏ ở tầng ba, đi đường vòng một chút là có thể tới, mà mặt trên sạch sẽ, không hề có zombie —— bằng những gì cô quan sát trong nửa tháng này, bọn chúng chỉ có được thính giác, cho nên nghiêm túc mà nói, chỉ cần cô không phát ra tiếng vang lớn hơn tiếng nhạc kia, tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm.
Sau khi thành công đến nơi, trong đầu cô bỗng vang lên một câu nói.
【 Cam đoan mục tiêu không chết cho đến khi rời đi. 】
“. . . . . .” Đây là cái gì? Tin tức này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, lại giống như khắc ở trong đầu cô, theo bản năng, cô cảm thấy không thể không hoàn thành, không hoàn thành không được, có lẽ, chỉ làm vậy cô mới có thể về nhà.
Vậy thì, cái gọi là mục tiêu rốt cuộc là. . .
Tìm được!
Đám zombie rít gào điên cuồng vây thành một vòng tròn, mà giữa vòng vây, là một người đàn ông ngồi im trên xe lăn, lúc này hắn hơi cúi đầu xuống, hai tròng mắt khép chặt, giống như mất đi ý thức.
Ở trên đầu gối của hắn là một hộp nhạc bị mở ra, truyền phát tiếng nhạc tuyệt vời mà trong trẻo, nhóm zombie đúng là bị nó thu hút.
Giống như có thứ gì bảo hộ, ở xung quanh hắn một mét trống không, cho nên zombie định nhào lên đều bị bức tường vô hình văng ra, khó có thể tiến lên, chỉ có thể bị dục vọng săn thực khống chế, không hề lý trí nhào lên liên tục, lại bị văng ra, vòng đi vòng lại.
Giống như thời điểm kia, Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, cũng như khi cô muốn đi hướng khác lại bị ngăn lại, quả nhiên, người đàn ông này chính là mục tiêu sao?
Nhưng mà, cảm thấy nhìn quen quen, rốt cuộc gặp ở nơi nào?
Người đàn ông đang ngủ say khoảng 25 26 tuổi, có một đầu tóc ngắn đen nhánh, khuôn mặt có vẻ đẹp tinh xảo mà cô chưa từng thấy qua, nhưng không hề nữ tính, dáng người mặc tây phục càng lộ vẻ gầy yếu, áo hơi mở ra, từ góc độ này có thể nhìn thấy áo sơ mi trắng và chiếc cổ thon dài của hắn.
”Quả nhiên. . . Nhìn quen quen. . .”
Đúng lúc này, tầm mắt của Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên dừng trên bàn tay đặt ở đầu gối của đối phương, điểm đáng chú ý không phải là ngón tay trắng nõn thon dài của hắn, mà là ở ngón út tay trái có chiếc nhẫn màu bạc với hình hoa diên vĩ.
Mục tiêu xác định. . . Cái quỷ a!
Hàng này không phải Thương Bích Lạc sao?!
Thương Bích Lạc là ai? Là nhân vật trong quyển tiểu thuyết nào đó mà Hạ Hoàng Tuyền mượn đọc ở thư viện đại học mấy ngày trước, bởi vì cái tên rất có duyên phận với tên mình, cho nên cô say sưa đọc tiếp.
Ban đầu, cô thật sự thích mỹ thanh niên lương thiện dịu dàng như ánh trăng được miêu tả trong sách, tuy rằng hai chân không thể đi lại cũng không ảnh hưởng tới tâm linh mềm mại trời sinh của hắn, hắn luôn dùng nụ cười ôn hòa đối mặt với thế giới, làm Hạ Hoàng Tuyền cảm động rối tinh rối mù, còn đặc biệt lo lắng hắn sẽ chết trong quyển tiểu thuyết trinh thám này, cuối cùng, hắn không chết. . . Nhưng mà! Vấn đề là! Cô không ngờ rằng hắn là boss a! Càng không ngờ hắn mỉm cười giết toàn bộ nam chính nữ chính nam phụ nữ phụ!
Vốn cho là Hoa Mãn Lâu, kết quả lại là Nguyên Tùy Vân! [3]
Loại tiểu thuyết chết sạch này có thể xuất bản chính là một việc kỳ quái!
Hủy tam quan được chứ!
Khi phát hiện nam thần lý tưởng của mình biến thành nam quỷ hắc ám, Hạ Hoàng Tuyền thật hổ thẹn —— phấn hồng biến thành màu đen, trước khi ngủ đều muốn đánh hắn 300 lần.
Tại sao Thương Bích Lạc lại xuất hiện ở đây? Thế giới trong sách của hắn rõ ràng là thế giới bình thường, không, đây không phải vấn đề, vấn đề là ——
Hiện tại, cô thực sự phải cứu hắn?
Cô lại phải bảo vệ hắn đến khi rời khỏi thế giới này. . . Đùa giỡn cái gì!
【 Mục tiêu bảo hộ được chọn tự động từ trong trí nhớ của người chơi, định vị là khác phái được chú ý nhất gần đây. 】
“. . . . . .” Không nên như vậy a!
Bà đây mặc kệ!!
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mặc kệ. . . Hiển nhiên không có khả năng.
Trực giác nói cho cô, muốn về nhà nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời.
Ngay tại lúc cô nỗ lực kiềm chế tâm lý phản cảm mà cố gắng suy nghĩ, lông mi trên đôi mắt luôn luôn khép chặt kia bỗng run run, rồi sau đó, người đàn ông chậm rãi mở mắt.
Cùng lúc đó, bức tường che chắn đám zombie điên cuồng đang đói ăn kia cũng biến mất.
Mắt thấy mấy con zombie người dính đầy vết máu, móng tay sắc bén đến mức không thể gọi là tay sắp chạm vào người Thương Bích Lạc, Hạ Hoàng Tuyền hét to một tiếng như để hả giận, một cước đá mạnh vào cửa sổ thủy tinh, theo tiếng động này, cô thành công hấp dẫn lực chú ý của đám zombie, khiến động tác của chúng tạm dừng trong nháy mắt, tuy rằng ngắn ngủi, nhưng cũng đủ.
Đạp đầu mấy con zombie nhanh chóng nhảy vào vòng vây, Hạ Hoàng Tuyền cầm đao không ngừng chém xuống dưới, độ mạnh yếu thích hợp, góc độ tinh chuẩn mở ra vòng vây, khi chân cô chạm đất, một hàng zombie ầm ầm ngã xuống đất, bụi đất bay lên.
Vòng vây đã được mở ra.
Âm thanh này đồng thời tranh thủ thời gian hành động cho Hạ Hoàng Tuyền, hai tay nắm chuôi đao, cô xoay người lại!die»ndٿanl«equ»yd«on
Đám zombie trước mặt lại ngã xuống một mảng lớn.
Hạ Hoàng Tuyền không chần chừ nữa, tung chân đá mạnh vào xe lăn Thương Bích Lạc đang ngồi, tạo thành cửa đột phá về phía trước.
Xe lăn mang theo nam thanh niên bay ra ngoài, hung hăng đập vào một bên tường mới ngừng lại được, Hạ Hoàng Tuyền thấy xe lăn xoay vài lần dưới va chạm kịch liệt, Thương Bích Lạc chật vật ngã trên đất mà không hề phòng ngự, mặt và người đầy bụi, miễn bàn thảm hại bao nhiêu rồi.
Thực ra. . . Cô thật sự không cố ý. . . Chỉ là gần nhất đá zombie đá cửa đá cửa sổ thành thói quen, nhất thời quên khống chế độ mạnh yếu.
Nhưng mà, biết rõ không đúng, trong lòng cô vẫn sung sướng một chút, cùng loại với —— A, thấy hắn khó chịu ta mới khoái hoạt!
Đây là không đúng!
Hạ Hoàng Tuyền lắc lắc đầu, tập trung tinh thần đối phó đám zombie, rất nhanh, cô chém hết toàn bộ, cúi người, cô nhặt lên hộp nhạc rơi xuống đất khi Thương Bích Lạc bị đá bay, đóng lại nắp hộp, nó lại vẫn vang, không hề ngừng lại.
”Hỏng rồi sao. . .” Cô nhíu mày, quay đầu nhìn về phía nam thanh thiên đã thành công trèo lên xe lăn sau một phen nỗ lực, nhíu mày hỏi, “Thứ này có quan trọng với anh không?”
“. . . . . .” Thương Bích Lạc hơi sững sờ, sau đó hắn đáp lại bằng chiêu bài nụ cười thánh mẫu ôn hòa, dịu dàng nói, “Không, thứ này không phải của tôi.”
”Vậy sao?” Hạ Hoàng Tuyên buông tay, hộp nhạc bỗng rơi xuống, sau đó tay cô hạ xuống, không hề khách khí chém nát hộp nhạc.
Ngẩng đầu nhìn Thương Bích Lạc, phát hiện đối phương vẫn cười thánh mẫu nhìn cô, giống như không hề thấy được động tác thô lỗ kia —— boss chính là boss, Thái Sơn có sập trước mặt cũng không đổi sắc, huống chi là việc nhỏ này, cô chậc khẽ một tiếng, bỏ đao vào bao, sau đó bước qua mảnh vỡ hộp nhạc, cúi đầu hỏi: “Tiếp theo anh có dự định gì không?” Cô phát hiện, mình rất hưởng thụ loại tình huống này.
”Thật có lỗi. . .” Chân mày nam thanh niên hơi nhíu lại, trên mặt hiện lên vẻ rối rắm, “Tôi vừa tỉnh lại liền thấy mình tới nơi xa lạ này, tôi vốn tưởng là bằng hữu đùa giỡn, nhưng mà. . . Quái vật này, hình như là zombie được nhắc tới trong phim ảnh?”
Biểu cảm yết ớt quả là vừa thấy đã thương, tiếc rằng Hạ Hoàng Tuyền biết rõ bản tính của đối phương, tuyệt đối không có khả năng bị lừa gạt, vì thế cô chỉ cười khẽ, hai tay ôm đao võ sĩ, đứng tựa vào tường: “Anh xác định đó là bằng hữu mà không phải kẻ địch sao? Tôi nghĩ, anh nhất định làm rất nhiều chuyện xấu thật xin lỗi hắn, hắn mới đưa anh tới nơi này.”
“. . . . . .”
”Như anh chứng kiến, đây đúng là zombie, không chỉ là nơi này, từng góc của thế giới này đều là zombie nha.” Hạ Hoàng Tuyền đứng thẳng, vỏ đao trong tay rung lên, khoát lên cổ Thương Bích Lạc, sau đó nâng lên cằm của hắn, “Tên nhóc, dám dùng giọng điệu ngờ vực này nói chuyện cùng chị, mi đang đùa giỡn chị sao?”
Không có người hiểu rõ lai lịch của Thương Bích Lạc hơn Hạ Hoàng Tuyền, nhưng cô chính là ý xấu muốn bắt nạt hắn, muốn nhìn bộ dáng cười không nổi của hắn, chỉ có như vậy, mới có thể làm cho nội tâm khốn khổ đến tận cùng của cô sung sướng trong chốc lát.
Chậc chậc, cô quả nhiên bị thế giới này chơi hỏng rồi.
”Không, tôi không nói dối.” Mắt Thương Bích Lạc không chớp lấy một cái nhìn cô, trên mặt không hề có biểu cảm cùng loại với sợ hãi hoặc là hoảng loạn, hắn thậm chí vẫn mỉm cười, “Tôi thật sự không hề biết gì về tình huống hiện tại của mình, nhưng dù thế nào, cám ơn cô vì đã giúp đỡ.”
”Cắt!” Hạ Hoàng Tuyền khó chịu thu lại vỏ đao, cho nên nói cô ghét nhất là loại luôn luôn mỉm cười, thứ hai là loại mặt than.
Cái giá lớn khiến cô khó chịu chính là cô quyết định không để hắn thoải mái.
Vì thế cô xoay người, nhếch miệng nở nụ cười đầy ác ý, rồi sau đó nói: “Quên đi, lai lịch của anh không hề liên quan đến tôi, đúng rồi, tôi là Hạ Hoàng Tuyền, anh tên gì?”
“. . . . .”
Làm sao vậy? Thân ái, mau nói ra a, không cần khách khí.
Chờ đợi một lúc, phía sau truyền đến một tiếng thở dài ngắn ngủi, sau đó cô nghe thấy đối phương nói: “Cô có thể gọi tôi là A Thương.”
“. . . . . .” Hạ Hoàng Tuyền đang xiết chặt nắm tay chuẩn bị lấy lí do “Tùy tiện đùa giỡn muội tử” để xoay người cho đối phương một kích chung cực, khóe miệng bỗng giật mạnh, nghiến răng trừng mắt, không nên như vậy a!
Chuyện ập lên đầu vì sao mi lại dùng biệt hiệu a!
Quên đi, về sau còn có cơ hội!
Hạ Hoàng Tuyền bình tĩnh lại cảm xúc, mặt không biểu cảm quay đầu, hỏi lần nữa: “Tiếp theo anh có dự định gì không?” Rồi sau đó nghiêng đầu cười, “Tên nhóc, bằng thân thể này của anh, một mình đi trên đường nhiều nhất mười phút là bị ăn sạch sẽ.” Đúng vậy, nhược điểm lớn nhất của Thương Bích Lạc là hắn là boss loại trí tuệ, bởi vì hai chân không tiện hành động, vũ lực quả là siêu yếu kém!
”Thật là thê thảm.” Cô chậc nhẹ hai tiếng, nói tiếp, “Nghe nói nhóm zombie thích ăn óc nhất, sau đó là nội tạng, tiếp theo là đùi, nhưng mà ngẫu nhiên cũng có ngoại lệ, hình như có một số người bị ăn một nửa mà vẫn sống, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị ăn tiếp đến khi chỉ còn xương cốt. . .” Đương nhiên, đây là nói dối, vài ngày này ngoại trừ Thương Bích Lạc cô cũng không gặp người sống khác, trên thực tế, khi cô miêu tả như vậy, chính mình cũng sắp ói ra.
”Muốn chết sao? Hay là muốn sống?” Cô cúi người, vươn tay ngả ngớn nắm cằm đối phương, “Muốn sống sót sao? Nếu muốn, vậy thì cầu xin tôi.”
Đến đây đi! Phẫn nộ đi! Trở mặt đi! Tóm lại đừng dùng vẻ lạnh nhạt chọc người ngại này, tâm thiếu nữ đã bị mi lừa một lần tuyệt đối sẽ không bị lừa lần thứ hai!
”Cầu cô.”
Ánh mắt đối phương thật chân thành, lời nói ra càng thêm chân thành.
Nhưng mà, Hạ Hoàng Tuyền lại rất bi phẫn, vô cùng bi phẫn.
Boss, tiết tháo của mi đâu?!
[1] Nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan:
Nhân sinh quan: cái nhìn và thái độ đối với mục đích, ý nghĩa sống.
Thế giới quan: cái nhìn căn bản của con người đối với cuộc sống và con người.
Giá trị quan: Lấy giai cấp vô sản và đại chúng nhân dân làm chủ thể, lấy toàn bộ thế giới thực hiện xã hội chủ nghĩa và cộng sản chủ nghĩa làm lý tưởng mục tiêu, lấy chủ nghĩa duy vật biện chứng và chủ nghĩa duy vật lịch sự làm chỉ đạo, lấy toàn tâm toàn ý vì dân phục vụ để hướng tới, lấy chủ nghĩa tập thể làm trung tâm.
[2] Trung nhị: so sánh với thiếu niên thời thanh xuân có lời nói và hành động quá tự cho là đúng, gọi chung của tư tưởng, hành động, giá trị quan giống như ở thời kỳ trưởng thành. Giá trị quan thành hình và ý tưởng ngây thơ chưa dứt hỗn tạp, dẫn đến trạng thái tinh thần và lối suy nghĩ lưu lại ở thời trung học (cũng là tiến vào giai đoạn phản nghịch). Nói ngắn gọn là ngây thơ và tự cho là đúng.
[3] Hoa Mãn Lâu trong “Lục Tiểu Phụng” và Nguyên Tùy Vân trong “Sở Lưu Hương”. (cả hai là nhân vật trong tiểu thuyết của Cổ Long)