Cõng boss đến hạn cuối

Chương 78: Chương 78: Vâng đại tỷ, chào đại tỷ




Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

Trong buổi nghị sự trước trận chiến.

“Ừm...Hừm, cứ như vậy...phụt, tôi sẽ...phụt, khụ, sau đó tôi sẽ...phì hừm!”

“...anh đủ rồi đấy!” Hạ Hoàng Tuyền tức giận trừng cái tên Ngôn Tất Hành đang ôm bụng cười, “Có thể nói chuyện bình thường tí không?”

“anh cũng đang cố mà, chỉ là...” hắn lặng lẽ liếc Thương Bích Lạc, che miệng quay đầu.

Thương Bích Lạc: “...” thật muốn giết người diệt khẩu!

Hạ Hoàng Tuyền: “...” Chột dạ nhìn trời.

Chuyện là như thế này.

Vì câu chuyện trước đó xảy ra sai sót, Thương Bích Lạc chôn đầu thất bại, lại bị tẩm quất thêm trận nữa, nguyên do ở cái tư thế nên hai mắt anh hứng đòn đầu tiên, chỉ nghe thấy hai tiếng “Bịch” “Bịch”, nháy mắt anh biến thành chú gấu trúc.

Ban đầu, nếu bị đánh xong chữa khỏi là ổn.

Vấn đề là Ngôn tiểu ca lại nhiệt tình quá, vừa nghe thấy động tĩnh đã lập tức cầm ngay dao phay vọt vào, đừng hiểu nhầm, hắn không phải muốn chém người đâu, chỉ là đang đúng lúc nấu ăn, nghĩ rằng biết đâu mình có thể khai phá được dị năng thứ hai thì sao... Đôi tay hóa dao thực sự rất vi diệu, à được rồi, đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là!

hắn vừa tiến vào, Thương Bích Lạc còn chưa kịp dùng dị năng, và thế là bị đối phương chiêm ngưỡng cặp mắt gấu trúc ấy.

Vì thế mới có tình trạng như bây giờ...

Thương Bích Lạc mà điên cuồng lên thì thật sự sẽ bóp chết Ngôn Tất Hành đấy, Hạ Hoàng Tuyền là đầu tàu gương mẫu, liền xách mỗ huynh đang che miệng, run run đầu vai ra khỏi thư phòng, sau đó vứt thẳng người lên sofa, khom tay đặt lên đầu vai hắn: “anh không biết tên đó rất hẹp hòi à?”

“Biết thì biết, nhưng cứ tưởng tượng tới, anh liền...” Sau khi Ngôn Tất Hành cười thêm hai cái mới nói, “Muội tử, đôi ta thương lượng tí đi, sau này em đánh người có thể nhỏ tiếng một chút không?”

“...Tạm biệt!” Thôi, cái tên này nhớ ăn mà không nhớ đánh, cô lười quản hắn.

Đêm đó, Tô Giác và Tô Nhất đã trở lại.

Tuy nói xác suất xuất hiện dị năng giả chỉ có một phần ngàn, nhưng giống như đợt sóng cảm nhiễm đầu tiên, thứ gọi là xác suất không được chia đều. sẽ không xuất hiện tình huống “Đội A và đội B đều có 5000 người, cho nên dị năng giả ở mỗi đội là 5 người” Có lẽ dị năng giả có liên quan tới tố chất nào đó của cơ thể, sau một ngày phân loại và ghi chép trong quân đội, năm mươi vạn quân nhân có khoảng 700 người, nói cách khác, so với toàn bộ thành phố, tỉ lệ tiến hóa của quân đội cao hơn một chút so với người bình thường.

*quân đội có 500 ngàn người, tính theo xác xuất 1/1000 thì chỉ có 500 người có dị năng.

Đương nhiên, chuyện này cũng không có gì đáng ngạc, trên thực tế khi đợt sóng cảm nhiễm đầu tiên lan đến, tỉ lệ lây nhiễm của quân đội cũng thấp hơn người bình thường một chút. Mà cho dù có bị cắn thương, tố chất thân thể càng tốt thì càng lâu bị hóa thành zombie.

Xem ra, tố chất thân thể là thứ rất quan trọng, trên mặt ý nghĩa nào đó mà nói, Hạ Hoàng Tuyền chính là chú gorila lưng sắt mạnh nhất trong truyền thuyết.

Đến Ngôn Tất Hành cũng lắc đầu thở dài: “Muội tử không có dị năng thật đáng tiếc, nếu không thế giới này sẽ bị hủy diệt trong giây lát!”

Hạ Hoàng Tuyền cạn lời với suy nghĩ này: “...Xin đừng miêu tả tôi ảo tưởng sức mạnh* như thế, cảm ơn!”

* bản gốc là trung nhị: hội chứng Chuunibyou, còn gọi là hội chứng tuổi dậy thì, là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang ở tuổi dậy thì. Có thể lên google gõ “bệnh trung nhị” để biết thêm chi tiết. Mình cũng không biết tìm từ nào thích hợp để miêu tả bệnh này.

“Cái này không phải rất tốt à?” Sau khi nghe Thương Bích Lạc phân tích, Hạ Hoàng Tuyền bày vẻ tôi đang hóng đây.

Ai ngờ Tô Giác lại lắc đầu, gương mặt nhợt nhạt bất thường, hình như đang vô cùng mệt mỏi, anh ta xoa xoa mi tâm, trông rất phiền não: “Tình huống có hơi nghiêm trọng.”

“Là sao?”

“nói đơn giản là, bản lãnh không mạnh a~” Tô Nhất vô cùng tự nhiên tiếp lời.

Cho dù đã hiểu rõ tình huống, nhưng khi Hạ Hoàng Tuyền nhìn thấy hai “Tô Giác” ngồi trước mặt mình vẫn thấy hơi khó thích ứng, Tô Giác vì phải vào quân đội mà cố ý mặc quân trang, còn Tô Nhất lại ăn mặc đơn giản, áo sơ mi trắng phối cùng quần tây, bên ngoài mặc áo vest lông xám nhạt sát nách, cả người giống sinh viên.

“không đủ bản lãnh?”

“Đúng vậy.” Tô Nhất cầm quả táo trên bàn, tung lên rồi bắt lấy, cắn một miếng giòn tan, “Theo thống kê sơ bộ, dị năng giả trong quân đội đa phần là những người trẻ tuổi khỏe mạnh.”

“Bởi vì tố chất thân thể tốt?”

“Ai mà biết?” Tô Nhất nhún vai, “Giờ đã thu thập được mẫu máu, Tô Nhị và Tô Ngũ đang tiến hành nghiên cứu sâu hơn về chuỗi gen, không biết khi nào họ mới giải mã xong.”

“Tô Nhị và Tô Ngũ?” Hạ Hoàng Tuyền giật mình, cô hình như đã hiểu ra tại sao sắc mặt Tô Giác lại tệ như vậy, cô không khỏi lo lắng hỏi, “A Giác, anh không phải là sử dụng dị năng quá độ đấy chứ?”

“Hình như có một chút.” Tô Giác thôi xoa mi tâm, cong cong mắt, nở nụ cười ôn hòa, dường như muốn cô bớt lo lắng, “Yên tâm, không có chuyện gì lớn đâu, nghỉ ngơi mà chút là tốt thôi, sau này sẽ không như thế nữa.”

“...Ừ.”

“Đúng rồi, thế Tô Tam với Tô Tứ đâu?” sự chú ý của Ngôn Tất Hành lúc nào cũng lạc loài so với mọi người.

“không có.” Tô Nhất trả lời.

“Hả? Vì sao?”

“Tô Tam là tên của con gái, Tô Tứ vừa nghe đã thấy không may.”

“...Được rồi.” Tô Ngũ nghe có vẻ rất lợi hại, Tô Vũ à, anh hùng nha! Nhưng mà...Nhị gì đó, nghe cũng hơi nhị*!

*Tác giả chơi chữ: chữ ngũ và vũ đều phát âm là wǔ, còn chữ nhị đầu tiên là số đếm, chữ thứ hai là ý bảo ngu ngu.

Nghe thấy Tô Giác không một hơi phân ra bốn bản sao nữa làm Hạ Hoàng Tuyền thở phào nhẹ nhõm, ba cái đã quá sức lắm rồi…Năm gì đó, toi mạng mất!

“Tóm lại,” Tô Nhất tiếp tục cạp thêm miếng táo, nói, “Đa phần dị năng giả trong quân đội là người trẻ tuổi, các sĩ quan cấp cao* phần lớn đã hơn ba mươi tuổi, số người thức tỉnh dị năng chỉ có đếm trên đầu ngón tay.” hắn ta nói xong, học bộ dạng chống cằm của bản thể, cũng cong cong mắt, nở nụ cười ôn hòa, “nói sao đây ta? Cái này đúng là không ổn, không ổn mà.” Tuy nói thế nhưng nhìn cái bộ dạng tươi cười của hắn, nào có chỗ nào khiến người ta cảm thấy “không ổn”.

*bản gốc là trưởng quan, nói tới mấy vị lãnh đạo cấp cao hay quan chức nói chung

rõ ràng gương mặt này giống y đúc Tô Giác, cùng làm một biểu cảm, nhưng cảm giác đem đến cho người ta lại khác biệt hoàn toàn.

nói thật, trong mấy người, độ hảo cảm Hạ Hoàng Tuyền với Tô Nhất là thấp nhất, đương nhiên cô cũng không cảm thấy trên người đối phương có bất kỳ ác ý gì, nhưng mà… nói thế nào nhỉ…Tóm lại, cô cũng khó mà hình dung được loại tâm lý vi diệu này. Thứ phân thân này hóa ra cũng tồn tại thứ thần kỳ như vậy à? Nếu vậy với Tô Nhị và Tô Ngũ thì sao? Cũng có tính cách khác biệt vậy à?

Nhưng mà chuyện quan trọng trước mắt chắc chắn không phải cái này, Thương Bích Lạc và Ngôn Tất Hành thôi tạm thời không nói, dù là cô thì cũng biết tình hình bây giờ không chỉ đơn giản là không ổn.

Đưa tay chọc vào mi tâm của cô, Tô Giác xoa xoa vết nhăn nho nhỏ kia, cười an ủi: “không cần lo quá đâu, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn chắc hẳn không xảy ra chuyện gì.”

Nhưng ngụ ý trong đó ai cũng hiểu, theo thời gian, những quân nhân không có dị năng chưa chắc đã kìm nén không xuống tay với những người có dị năng kia.

Có điều bây giờ không phải là lúc lo lắng vấn đề này.

“…” Cảm giác được dưới bàn có móng vuốt đang cầm tay mình, Hạ Hoàng Tuyền nghĩ, tên này…không phải lại ghen rồi đó chứ? Hoàng Hậu nương nương, mẫu nghi thiên hạ hiền huệ hào phóng đã nói đâu rồi?… Từ từ! Tên này đâu phải Hoàng Hậu! Tất cả là do bị anh ta lừa!

Tuy lầm bầm trong lòng, nhưng vì phòng ngừa anh nói ra cái gì làm chặn đứng cuộc trò chuyện, Hạ Hoàng Tuyền quyết định hi sinh cái tôi, để anh ta cầm một lúc vậy –– coi như bị Husky ngốc ôm tay mà ngủ thôi!

Tiếp đó, Hạ Hoàng Tuyền đem vấn đề đã thương lượng rõ trước đó cho Tô Giác và Tô Nhất, năm người phân chia nhiệm vụ rồi đạt thành thống nhất, những thứ còn lại không nói nhiều nữa.

Sau đó không lâu, trong góc nào đó của thành phố này.

“Hắt xì! Ha…Ha…Hắt xì!

“Đại tỷ, chị bị cảm à?”

“Câm…Hắt xì…miệng!”

“…”

Người được gọi là đại tỷ kia khoảng chừng hai tư, hai năm tuổi, mái tóc xoăn màu đỏ bồng bềnh cuộn sóng vô cùng đẹp, tuy màu tóc như thế nhưng gương mặt lại đậm chất Á đông, dáng người chuẩn nên rất nóng bỏng, cả người tản mát nét đẹp đậm vẻ hoang dại.

cô ta hít hít mũi, quấn chặt áo da trên người, trừng mắt tên tiểu đệ tóc húi cua bên cạnh một cái, “Tôi đường đường là một dị năng giả hệ hỏa, sao có thể bị cảm?”

“Nhưng rõ ràng chị vừa hắt xì?”

“Hửm?”

“Đúng! Hồng tỷ anh minh thần võ, tuyệt đối không bị cảm!”

“Hừ!” Vị Hồng tỷ từng chạm mặt một lần với Hạ Hoàng Tuyền khẽ hừ một tiếng, lại quấn chặt áo trên người thêm một chút, từ sau khi có dị năng, cô ta hầu như lúc nào cũng cảm thấy có một nguồn năng lượng rực lửa chảy xuôi theo cơ thể, theo đúng lý thì không thể nào bị cảm được. Nhưng không biết vì sao, từ hôm qua cô ta cứ dựng lông hết cả người, cứ như bị cái gì đó khó hiểu ngắm tới…Hình như gần đây cô ta đâu đắc tội nhân vật lớn nào?

“Đại tỷ!”

Đúng lúc này có một tiểu đệ chạy tới, chạy tới mức thở hồng hộc.

“Từ từ nào.” Hồng tỷ nhíu mày, “Có chuyện gì? Hay tên chó chết Hắc Ngũ kia lại chạy tới đây gây sự?”

“không…không phải…” Tiểu đệ kia nghỉ ngơi một lát, tới khi hơi thở đều lại mới nói, “Là nghe được một tin.”

“Tin gì?”

Cái gọi là “xà có xà đạo, thử có thử lộ”, dân cư tụ tập ở đây bởi vì trên đường có tiếp xúc và hỗ trợ lẫn nhau nên rất dễ hình thành đại đoàn thể, có một số đoàn thể tới đây sau khi thành phố sụp đổ, có một số vẫn ở lại đây. Dưới sự hạn chế của quân đội và Hạ Hoàng Tuyền dùng vũ lực áp chế, bọn họ đương nhiên không có khả năng làm được gì, nhưng có câu “người đông sức mạnh”, vì thế giữa mọi người vẫn duy trì mối quan hệ tương đối chặt chẽ, liên hệ tin tức và vật tư.

Đối với chuyện này, mấy người như Ngôn Tất Hành rất quen thuộc.

“À, nghe nói số dị năng giả thức tỉnh trong quân đội không tới trăm người.”

Sau khi nghe xong, sắc mặt Hồng tỷ lập tức thay đổi: “Cậu nghe ai nói? Tin tức chính xác không?”

“Là một người huynh đệ có tiếp xúc với người trong quân đội nghe ngóng được, nghe nói là trước đó phòng thí nghiệm nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh gì đó để mấy người đó tiêm tập thể, kết quả thành ra như vậy. Hừ, chỉ lo ôm chỗ tốt cho mình, kết quả lại thành tự bê đá đập chân, đáng đời!”

Hồng tỷ cười lắc đầu: “Cái tin tức vừa nghe đã biết là giả này mà cậu cũng tin?”

“Vốn dĩ tôi không tin, nhưng trước đó có người nhìn thấy quân đội bí mật thu thập một ít mẫu máu của dị năng giả và người bình thường, hình như muốn làm nghiên cứu. Hơn nữa,” tiểu đệ thấp giọng nói tiếp, “Đại tỷ, chị còn nhớ vị kia không?”

“Vị kia?”

“Chính là vị kia ấy.”

“À, cô ấy à.” Hồng tỷ dùng ngón trỏ quấn ngọn tóc trước ngực, nhớ tới cô gái mà mình từng gặp kia, trầm tư mất một lúc mới hỏi, “cô ấy thì làm sao?”

“Lúc trước không phải luôn chiến đấu trên võ đài à? Nhưng từ sau khi tiến hóa thì không thấy tới nữa. Có người nói, bởi vì cô ta có liên quan tới quân đội cho nên cũng tiêm vắc xin phòng bệnh, bởi thế nên lần này mới không tiến hóa ra dị năng, cho nên cũng không dám ngoi đầu ra.”

“…”

“Đại tỷ, chị xem?”

Hồng tỷ điểm điểm cánh môi đỏ tươi, “cô ấy không giống người thiếu can đảm, nếu như nhát gan sợ phiền phức thì trước đó sẽ không nhảy ra làm mất lòng dư luận.”

“Điều này cũng đúng…”

“Hơn nữa, một người con gái nuôi ba người đàn ông một lúc sao có thể là hạng người hời hợt?”

“…” Trọng điểm ở chỗ này á?! Tiểu đệ nuốt nước miếng, “Vậy theo ý của đại tỷ, có vẻ rất coi trọng cô ta.”

“Cũng gần như vậy.”

“Vậy sao trước kia không liên lạc với cô ấy?”

Còn chưa dứt lời, Hồng tỷ đã không nhịn được thở dài, ánh mắt nhìn về phía xa xăm: “Đừng nói nữa, lần đầu tôi gặp cô ấy đã đùa giỡn người đàn ông của người ta, là tiểu thiếp còn tốt, đọc báo hình như vị đấy là chính cung. Hơn nữa tôi còn hiểu nhầm mấy bà vợ của cô ấy bất hòa với nhau, không biết sau đó bọn họ có bị đánh không. Ài, vợ của bạn không thể đụng, phạm vào kiêng kị, sao tôi có thể không biết xấu hổ đi tìm cô ấy.”

“…” Mấy vị tiểu đệ quay ra nhìn nhau, tin tức này lớn thật!

Rốt cuộc, có một người dũng cảm đứng lên: “…Vậy ý của chị là?”

“Cứ bình tĩnh xem biến.” Hồng tỷ cười, “Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, muốn xuống tay với quân đội thì phải có chút tài năng.” nói tới đây, cô ta nhẹ nhàng búng ngón tay, một ngọn lửa đỏ rực nháy mắt hiện nơi đầu ngón tay, ánh lửa rực rỡ, chiếu lên gương mặt cô ta lại càng đẹp, “Chúng ta không làm chim đầu đàn, hơn nữa, tôi cứ thấy chuyện này không đơn giản như vậy.”

“Đại tỷ anh minh!”

“Bớt vuốt mông ngựa đi!” Hồng tỷ cho ngay một đạp, “đi tìm hiểu tiếp, có tin tức thì ngay lập tức báo cho tôi.”

“Vâng đại tỷ, chào đại tỷ!”

“đi…Hắt xì…đi…hắt xì…” Hồng tỷ xoa xoa mũi, âm thầm lẩm nhẩm, “Chẳng lẽ bị cảm thật?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.