Đám người kia hẳn là có sự chuẩn bị mà đến, họ lái một chiếc xe buýt cũ
nát, mang theo toàn là thanh niên trai tráng đi, trên tay mỗi người đều
cầm một thanh đao sắc bén.
Nhận thấy sự nghi ngờ của họ, Bùi Thi chần chờ một chút rồi trả lời:” Đó là bởi vì tôi có không gian.”
Dụ Ninh đã đọc qua kịch bản nên cô không hề ngạc nhiên khi Bùi Thi dễ dàng lộ ra con át chủ bài đối với người xa lạ, trong khi đó, Triệu Vĩ thì đã ngây ngẩn hết cả người, ông còn đang nghĩ xem nên lấy lí do gì để giấu
chuyện dị năng không gian đi, thế mà Bùi Thi lại dễ dàng đem chuyện này
nói ra như vậy.
Câu trả lời vừa buông xuống đã khiến cho đám
người bên kia xôn xao, ríu rít hết cả lên, bởi vì đây mới là ngày đầu
tiên của tận thế nên có rất nhiều người vẫn không hề biết đến sự tồn tại của dị năng, thấy vẻ mặt Bùi Thi không giống như đang nói dối, vả lại,
đến cả tận thế cũng đã xảy ra thì còn chuyện gì là không thể chứ?
Một người mặc áo đen đưa mắt liếc nhìn Bùi Thi, con ngươi xoay vòng:” Cô nói cô có dị năng sao?”
Bùi Thi không nói gì cả, cô vung tay lên, trước mắt đám người lập tức xuất
hiện một con cá lớn vừa được thu từ siêu thị, con cá xuất hiện vài giây rồi biến mất trước ánh mắt của mọi người.
“Vừa nãy chính là ma
thuật phải không?” Một người trong đoàn sợ mình bị hoa mắt, đưa tay dụi
dụi, không dám tin mà nhìn về phía người bên cạnh hỏi.
“Tôi cũng không tin vào mắt mình nữa, thật sự có dị năng không gian này.”
“Thật khó có thể tin được.” Người dẫn đầu nói bằng giọng cảm thán, ánh mắt
lập tức sáng lên, “Chúng tôi vẫn chưa biết cô tên gì?”
“Tôi là Bùi Thi.” Bùi Thi nói xong lại tiếp tục giới thiệu sơ qua về đám Dụ Ninh.
Dụ Ninh hít một hơi, cảm nhận không khí đang dần đục ngầu xung quanh, bởi
đã được cải tạo nên khứu giác và thính giác đều tốt lên rất nhiều, vì
vậy bên tai cô dường như còn nghe thấy tiếng zombie gào thét.
Cũng phải thôi, một đống thịt người sống đang đứng đây, lũ zombie còn không bị nghẹt mũi mới lạ. (vâng liên tưởng của chị)
Chú ý đến hành động của Dụ Ninh, Cố Tỉ Vực dường như cũng nhận ra điều gì,
anh nhìn về phía xa, đưa tay ôm Dụ Ninh vào trong ngực, khẽ vuốt lưng cô như để trấn an.
Dụ Ninh cũng không giãy giụa, cô lười biếng tựa
vào lòng anh, nhìn Bùi Thi đang đứng ở phía bên kia giải thích cho đám
người về dị năng.
Cố Tỉ Vực và Triệu Trường Các đều bị bóc ra
thân phận Dị Năng giả, thế nhưng nhìn Cố Tỉ Vực có vẻ là người không dễ
chọc, Triệu Trường Các thì vẫn còn đang hôn mê, đám người lập tức tự
động vây quanh Bùi Thi.
“Vậy…..có thể làm phiền tiểu Bùi đi cùng chúng tôi vào thương trường một lần nữa không?”
Bùi Thi cũng từng nói qua rằng zombie trong siêu thị đã được bọn họ dọn dẹp sạch sẽ, thế nhưng đám người vẫn muốn mời cô đi cùng họ một chuyến nữa, Bùi Thi cũng không tỏ ý phản đối:”Nếu có thể giúp được gì thì tôi sẽ
giúp.”
“Tiểu Ninh, mọi người chờ tôi một chút, một lúc nữa là tôi có thể ra cùng mọi người.”
Nam nhân áo đen lại lo lắng liếc nhìn người còn đang choáng váng nằm trên
lưng Triệu Vĩ, “ Đến giờ cậu bạn này còn chưa tỉnh lại, tốt nhất vẫn nên đưa cậu ấy về kiểm tra lại một lần xem có vấn đề gì không. Hay cứ để
bọn họ về trước còn chúng tôi sẽ đưa tiểu Bùi về sau.”
Người dẫn
đầu liếc về phía nam nhân áo đen, hai người trao đổi ánh mắt với nhau,
nếu có thể giữ lại toàn bộ Dị năng giả thì tất nhiên là tốt, thế nhưng
nhìn Cố Tỉ Vực rõ ràng không phải người thường, chỉ có Bùi Thi tính cách đơn thuần sẽ dễ khống chế hơn.
“Chung cư của chúng tôi còn không ít người già may mắn sống sót, bây giờ với cái thời tiết này,về tối,
sức khỏe bọn họ làm sao có thể chống chịu nổi, chúng tôi muốn thu thập
thêm chút chăn bông và quần áo dày, chiếc xe bus chúng tôi đi đến đã cũ
nát như này, không biết có thể căng được cho đến khi trở về hay không
nữa.” Nói xong, người dẫn đầu bên kia lại thở dài một cái:”Vì những
người còn sống đang chờ chúng tôi ở cửa, tôi xin thỉnh cầu tiểu Bùi ở
lại….”
Bùi Thi ngắt lời người đó:” Trời cao ban cho tôi năng lực
hơn người bình thường chính là minh chứng cho thấy trách nhiệm tôi muốn
gánh so với người khác lớn hơn rất nhiều.” Ý là cô đồng ý ở lại giúp họ
thu thập vật tư. (Bả bị ảo tưởng sức mạnh á, nói như chúa cứu thế không
bằng.)
“Vậy thì tiểu Ninh………..” Sau khi nhận lời xong, Bùi Thi
chợt nhớ ra lời Cố Tỉ Vực đã nói, tối nay phải rời khỏi thành phố này,
dù cho cô nói chuyện với Dụ Ninh nhưng ánh mắt lại không nhịn được mà
hướng về phía Cố Tỉ Vực xin ý kiến.
Dụ Ninh cũng không chắc Cố Tỉ Vực có thích Bùi Thi hay không, vừa lúc có cơ hội tách hai người họ ra, vì hoàn thành nhiệm vụ, cô tất nhiên sẽ không buông tha. Dụ Ninh sờ
khối ngọc trên cổ nói:”Vật tư ở trong tay cô, kể cả chúng tôi có muốn
rời đi thì cũng không thể đi với hai bàn tay trắng đi.”
Bùi Thi
không phát hiện ra ý tứ ẩn sau câu nói ấy, tự hiểu là Dụ Ninh đã đồng ý, cô liếc mắt về phía Cố Tỉ Vực, không nhịn được nói:”Nghe nói Cố tiên
sinh xây mười trường tiểu học mang tên Hi Vọng, ngoài ra, hàng năm Cố
tập đoàn cũng sẽ quyên góp rất nhiều cho quỹ từ thiện, tôi vẫn luôn muốn trở thành một người tốt giống như Cố tiên sinh vậy.”
Hiếm thấy
là cuối cùng ánh mắt Cố Tỉ Vực cũng đặt lên người Bùi Thi, anh lặp lại
lời nói của cô…:”Người giống như tôi, người có tiền sao?”
Nói xong, anh cũng chẳng thèm quan tâm đến sắc mặt tái nhợt của Bùi Thi, ôm Dụ Ninh vào trong xe.
Sau khi bốn người lên xe, dưới sự thúc giục của Dụ Ninh, Triệu Vĩ lập tức khởi động xe đi khỏi chỗ này.
Dụ Ninh nghĩ, hẳn là không đến ba phút nữa, sẽ có không dưới trăm con zombie tụ tập ở nơi này.
Triệu Trường Các không ngồi ở hàng sau, ghế trống rộng rãi lên nhiều, Dụ Ninh lên xe liền kéo xa khoảng cách với Cố Tỉ Vực, thế nhưng cái khoảng cách đó cũng chẳng làm khó được Cố Tỉ Vực, anh lập tức kéo cô lại.
Cánh tay dài xuyên qua sau lưng Dụ Ninh cuốn về phía trước, bàn tay to rộng
đặt lên bụng cô, Cố Tỉ Vực híp mắt, cằm nhẹ nhàng cọ trên đỉnh đầu thiếu nữ:”Vẫn đang tức giận sao.”
Dù không còn nữ chính ở đây nhưng cô vẫn có nhiệm vụ nâng cao tình cảm với nam chính, vậy nên, lúc này, Dụ
Ninh dịu ngoan để anh kéo mình vào lòng:”Có anh trai ở bên, em sao có
thể tức giận.”
Thanh âm mềm yếu ngọt ngào, còn mang theo một chút lấy lòng, thân thể nhỏ xinh chỉ bằng một nửa người anh, lúc này, cô dựa vào lồng ngực bản thân, như thể cả trái tim đều thuộc về mình, vừa nghĩ đến điều này, trong lòng anh vọt lên một dòng cảm xúc tê dại, cánh tay
ôm cô càng kéo chặt hơn.
“Em không thích cô ta.”
Dụ Ninh
ngước mắt, u mê nhìn Cố Tỉ Vực, một lúc sau mới nghĩ ra “cô ta” mà anh
nhắc đến là ai, cô không chút do dự gật đầu thừa nhận:”Đúng vậy, em ghét ánh mắt cô ấy nhìn anh.”
Dụ Ninh ngửa đầu khiến cho đường cong
trước ngực càng thêm rõ ràng, Cố Tỉ Vực có chút ý trừng phạt mà bấm bấm
vành tai đầy thịt của cô:”Ninh Ninh ghen sao?”
Cố Tỉ Vực dùng
không ít sức, Dụ Ninh nghĩ lỗ tai của mình nhất định là đã bị sưng lên
rồi, trong mắt dâng lên một chút hơi nước, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm
anh mang theo chút tức giận.
Bên môi Cố Tỉ Vực hiện lên một nụ cười:” Ninh Ninh sẽ giận anh sao?”
Lông mi thon dài chớp chớp, Dụ Ninh hỏi ngược lại:”Anh nghĩ sao?”
Ngón tay lướt qua hàng mi khiến lòng anh ngứa ngáy, Cố Tỉ Vực cảm thấy thỏa
mãn khi thấy nó run lên, giống như lúc Dụ Ninh sợ hãi nhìn anh vậy, lúm
đồng tiền nhàn nhạt xuất hiện trên khuôn mặt, Cố Tỉ Vực nói:” Ninh Ninh
vĩnh viễn là con thỏ nhỏ đáng yêu của anh.”
Dụ Ninh hừ lạnh trong lòng, Cố Tỉ Vực, anh mới là một tên súc sinh.
Triệu Vĩ ngồi đằng trước cảm thấy một màn trình diễn ở phía sau đem lại lượng thông tin quá lớn, ông hận không thể chọc mù hai mắt mình.
Trước khi tận thế đến, ông còn đang nghĩ hai người bọn họ là kẻ thù sống chết với nhau, thế mà chỉ qua một đêm, mối quan hệ ấy chẳng những tốt lên mà còn mang theo chút mập mờ như vậy, chẳng lẽ trước kia Dụ Ninh khắp nơi
chọc ngoáy Cố Tỉ Vực bởi đó là hành động tình thú sao.
Nghĩ một
chút, ông lại không nhịn được nhìn về phía Triệu Trường Các, chiếc nón
xanh trên đầu sắp đem tóc anh ta cũng nhuộm xanh rồi.
………………
Mấy người lại theo đường cũ trở về biệt thự, đúng như dự đoán của họ, con
trai thím Vương đã thức tỉnh dị năng, trên đường đến đây, cậu ta gặp
được người của quân đội, được chiêu dụ đi theo họ, đám người Cố Tỉ Vực
trở về, họ lập tức đến đưa ra yêu cầu mang thím Vương đưa đến quân khu.
Thím Vương chỉ có một đứa con trai này, bà cũng không có họ hàng thân thích
gì ở thành phố B, đúng là cũng chẳng cần theo chân bọn họ đi xa xôi ngàn dặm làm gì.
Cố Tỉ Vực tất nhiên đồng ý, Dụ Ninh thì có đôi chút tiếc nuối vì không được ăn đồ ăn của thím Vương nữa.
“Thấy quan hệ của thiếu gia và tiểu thư tốt lên thì tôi và thằng Phúc cũng
chẳng còn gì băn khoăn nữa. NHớ khi còn bé, hai người vẫn ngày ngày ôm
nhau ngủ chung, dùng cách gì cũng không thể phân tách ra được.” Thím
Vương nén nước mắt nhớ lại quá khứ.
Thì ra Cố Tỉ Vực có tiền án về cái thói ôm ấp chặt đến gió cũng không lọt là vậy hả.
Cố Tỉ Vực và Triệu Vĩ đi tiễn thím Vương ra cửa, coi như bảo vệ bà một
chuyến, tiện thể cũng thăm dò chút tin tức từ bên quân đội.
Chỉ
còn Tịch Ái và Dụ Ninh, hai người nhìn nhau đã thấy chán ghét, bây giờ,
đối với những lời nói của Tịch Ái, Dụ Ninh đã chẳng thèm tiếp, không đợi cô ta nói xong hai câu, Dụ Ninh lập tức trở về phòng, Tịch Ái tức mà
không có chỗ phát tiết liền hét to mấy câu, nhưng sau đó, sợ zombie tìm
đến, hơn nữa, nhìn sắc trời cũng đang chuyển tối, trong lòng cô sợ hãi,
chỉ đành vào trong một gian phòng trống, đóng cửa lại chờ đám Cố Tỉ Vực
trở về.