“Em còn nhớ trước kia anh nói bộ dạng thấy tiền sáng mắt của em trông thật đáng yêu.” Dụ Ninh cười cười, dường như không nhận ra sự lạnh lùng trong câu nói ấy.
Ngón tay gõ gõ mặt bàn dừng lại một chút, đầu ngón tay ma sát với nhau, đột nhiên anh muốn hút một điếu thuốc lá.
“Tôi có thể bớt xuống cho cô, có muốn không?” Thẩm Cưu khẽ dựa lưng vào lòng ghế sofa mềm mại, lông mi hẹp dài mệt mỏi khoác trên mí mắt lim dim, chặn lại cảm xúc quay cuồng trong tầm mắt, khiến người ta không thể biết anh đang nhìn Dụ Ninh hay chỉ đang nghỉ ngơi.
Bộ dạng này rất giống Qua Sửa, Dụ Ninh ngẩn người, mãi mới hoàn hồn hỏi lại :” Cái gì?”
“Điểm thuốc cho tôi.”
Dụ Ninh liếc mắt nhìn bao thuốc lá trên bàn, đại khái hiểu được nụ cười nhạt trên mặt người đối diện là ý gì, nguyên chủ vô cùng ghét mùi thuốc lá, mỗi lần ngửi thấy ở nơi công cộng đều lôi chuyện này ra oán trách với nam chính một phen, có lần Thẩm Cưu hút một điếu, nguyên chủ nháo loạn, nửa tháng không thèm quan tâm anh ta, từ đó đến nay, Thẩm Cưu không còn chạm vào thứ này nữa.
Dụ Ninh cầm lên bật lửa và bao thuốc, để trước mắt nhìn một lúc :” Trông thật kì nha, em còn không biết trên bao có ghi ‘ hút thuốc lá có hại cho sức khỏe đấy’”
Thẩm Cưu vươn tay :”Xem ra cô cũng không muốn được giảm giá.”
Ngón tay anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, làn da nhẵn nhụi trắng noãn, vừa nhỏ vừa dài, Dụ Ninh xem bàn tay mở ra trước mặt, phát hiện nó trông có vài phần tương tự qua sửa, tuy nhiên, thay vì đại biểu cho lời mời, hành động này của Thẩm Cưu lại mang ý từ chối.
Dụ Ninh chạm lòng bàn tay anh một cái :”Ai nói em không muốn, đã là thứ A Cưu cho, em đều muốn.”
Nói xong, rút ra một điếu thuốc ngậm lên môi, dùng bật lửa đốt.
Hít một hơi thật sâu, phun ra cỗ sương trắng, mới cầm điếu thuốc đưa vào miệng anh.
Thấm ướt, còn mang theo một tia vị ngọt.
Lý trí mách bảo anh phải lập tức vứt điếu thuốc này ra, di vào gạt tàn, hung hăng vả mặt cô một cái, nhưng tay lại không thể chạm vào nó, rút ra khỏi miệng. ( không phải vả mặt là hành động nhé, nam chính không vũ lực như vầy, ý chỉ là vả tinh thần thôi, cái tát tinh thần đấy ạ)
“Thì ra hút thuốc có mùi vị như này.” Mắt hạnh nghịch ngợm chớp chớp, Dụ Ninh nhếch môi khẽ liếm.
Đầu lưỡi mang theo hương vị phấn son kia, phải chăng cũng đã từng chạm qua đầu lọc điếu thuốc này, nghĩ đến đây, bộ phận nào đó lại có xu hướng nóng lên, Thẩm Cưu cũng không biết bản thân bị làm sao, rõ ràng đã nhìn thấu bản chất người trước mặt, rõ ràng đã không còn tình cảm, nhưng lại vì một lời nói không rõ thật giả, mà ánh mắt mất khống chế, dừng lại trên người đó.
Vốn dĩ sau khi dùng xong bữa tối, anh định xử lí công việc trong phòng ngủ, mà khi thấy Lâm Minh Châu chuẩn bị khay thức ăn cho cô, không kìm hãm được mà đem laptop xuống tầng dưới, trong lòng chống chế bằng lí do muốn thấy cô bị ức hiếp, khi dễ.
Thực tế, người bị coi thường lại chính là anh.
Thẩm Cưu hung hăng hít một hơi khói, sương trắng vấn vít , đôi tròng mắt vững vàng khóa chặt Dụ Ninh :” Bây giờ cô hôn tôi, tôi sẽ chiết khấu cho cô.”
Sao đã nhảy tới hôn hít rồi??? Dụ Ninh gãi gãi mặt, phân vân không biết có nên bỏ qua tự ái, dán lên người Thẩm Cưu , bất chấp ánh mắt khinh miệt của anh ta.
Do dự một chút, thấy điếu thuốc cũng sắp tàn hết, Dụ Ninh cầm lấy vứt ra, không phải chỉ là hôn thôi sao, cũng không phải là chưa từng làm cái trò này, sợ cái gì.
Hai người trước đều đã từng làm, mấy thế giới sau, không biết còn phải làm bao nhiêu lần đâu.
Mặc dù không hoàn toàn xác định, nhưng trực giác cho cô thấy, kẻ trước mặt này vẫn là nam chính hai thế giới trước, trước lạ sau quen, đoán chừng, đến không gian tiếp theo, chỉ một cái liếc mắt, cô cũng có thể nhận ra người này.
Thẩm Cưu đang ở tư thế nằm, Dụ Ninh tự biết cổ bản thân còn không dài đến mức độ đó, cô gối lên bắp đùi anh, mặt dần dần hướng về phía trước.
Thẩm Cưu cảm giác mình của hiện tại có gì đó không đúng, không đúng đến sắp điên rồi, thấy cô nhắm mắt đến gần , phản ứng đầu tiên không phải là chán ghét nghiêng mặt tránh đi, mà là lo lắng cô ấy nhắm mắt sớm như vậy, có thể hôn trúng môi anh được sao? Có khi nào lại thành hôn chệch lên cằm không, còn có, sao cô ấy lại để tay ở bắp đùi anh, là muốn để anh xấu hổ sao? Hay là vì tiền, cuối cùng cô cũng nắm con át chủ bài cuối cùng, quyến rũ anh, anh có nên thuận nước đẩy thuyền, khiến cô công dã tràng mà về không. . . . . . . (có vài giây mà anh suy nghĩ lắm quá cơ, rõ là ngạo kiều, kiểu đến đây chà đạp em đi)
Mấy giây ngắn ngủi, trong đầu Thẩm Cưu thoáng qua vô số ý nghĩ, mà Dụ Ninh cuối cùng cũng hôn lên .
Không như những gì anh lo lắng, hôn lên cằm, Dụ Ninh điểm một phát trúng đích, bờ môi anh nhanh chóng bị chặn lại, hương hoa nhài nhàn nhạt tràn vào khoang mũi , trái tim say mê, như nhũn ra.
Dụ Ninh triền miên miêu tả khuôn môi kia, thấy nam chính không có hành động đáp lại, dứt khoát cạy môi anh, đầu lưỡi chui vào trong càn quét, tựa hồ muốn trả thù sự hờ hững của con người này.
Bởi vì thân thể gần sát, đôi tay Dụ Ninh không tự chủ mà dời lên trên vài cm, lí trí còn đang cố gắng kiên trì giãy giụa hoàn toàn sụp đổ, bàn tay to ôm chặt ót cô, Thẩm Cưu bắt đầu kịch liệt đáp lại.
Nụ hôn của anh cuồng dã, môi Dụ Ninh bị gặm đến đau đớn, cô cau mày muốn lui về phía sau.
Thẩm Cưu lại không có ý định buông bỏ con mồi, một tay ôm chặt cô, một tay từ eo trượt lên trên, hướng về phía nút thắt khăn tắm mà đến.
Mặc dù Dụ Ninh muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không hề có hứng thú với việc biểu diễn trước mặt người khác, cô nắm đôi tay xấu tính đang hướng vào trong, khẽ cắn môi anh :” Thế này có nên chiết khấu cho em thêm một chút nữa?”
Thẩm Cưu rút người ra đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, khăn tắm cô đã lỏng ra không ít, cơ hồ không thể bao bọc nổi phần đẫy đà dưới xương quai xanh kia, Thẩm Cưu bắt buộc bản thân phải dời mắt :” Bảng giá hai giờ phục vụ của gái bán hoa cao cấp là bao nhiêu, tôi sẽ chiết khấu cho cô bấy nhiêu.”
Nói xong hừ lạnh một tiếng, “Dụ tiểu thư, nếu cô sớm đi đổi nghề, nói không chừng bằng khuôn mặt, kĩ thuật kia, bây giờ cũng đã có thể mua được biệt thự, xe hơi sang trọng rồi, cần gì mặt dầy quấn lấy tôi.”
Giọng nói còn mang theo một tia tình dục nhè nhẹ, trầm thấp, mê người, tất nhiên, điều này sẽ đúng trên cơ sở bỏ qua nội dung câu nói của anh ta, thật muốn xé tan cái miệng đó.
Dụ Ninh thắt chặt lại khăn tắm, ánh mắt như có chút suy nghĩ nhìn về phía vị trí đang căng phồng kia :”Cảm ơn anh đã quá khen.”
Chỉ là đã quá nhiều năm anh không gần nữ sắc, sinh lí không chịu khống chế, chẳng lẽ cô ta còn tưởng kĩ xảo hôn vụng về ấy đã khiến anh nổi lên dục vọng. Thẩm Cưu tức giận đóng xập laptop, xoay người lên tầng. (ngạo kiều ing~~~~)
“Ngủ ngon.” Nhìn bóng lưng anh, Dụ Ninh cười ngọt ngào nói.
Giải quyết xong Thẩm Cưu, ánh mắt cô lập tức chuyển hướng người đã đứng một bên xem không biết bao lâu.
“Tôi rất đẹp đúng không.”
Lâm Minh Châu giật giật cơ mặt cứng ngắc, chưa thể hồi phục tinh thần, lông mi chớp chớp, nước mắt nhanh chóng chảy xuống. (giá mình cũng dễ khóc như nhỏ này, đây hoàn toàn là kĩ thuật)
“A! Em, tại sao em lại khóc. . . . . . Em cũng không biết vì sao, chị Ninh . . . . . . Đừng trách em. . . . . . Ô ô. . . . . .” Lâm Minh Châu luống cuống tay chân lau nước mắt trên mặt, cuối cùng khóc không thành tiếng nhìn Dụ Ninh.
Mặc dù mang biểu cảm tươi cười nhưng câu nói vũ nhục vừa rồi của Thẩm Cưu vẫn khiến tâm trạng Dụ Ninh không tốt, vô cùng không tốt, vì vậy, cô cũng chẳng có hứng thú làm giáo viên khai thông tâm lí.
“Nếu cô cũng thích Thẩm Cưu thì cần gì chấp nhận thỉnh cầu nói tốt về tôi trước mặt anh ấy.”
“Em. . . . . .” Ánh mắt hốt hoảng :”Em không thích Thẩm tiên sinh. . . . . . Sao em có thể thích anh ấy được, người như Thẩm tiên sinh, cả đời cũng sẽ không để ý đến em. . . . . . “
“Cho nên nếu như anh ta coi trọng cô, cô sẽ không chút do dự quên đi lời hứa với tôi đúng không. Tốt lắm, tôi cũng không có gì oán trách, dù sao làm bạn với cô cũng chỉ là để đến gần A Cưu, về sau đừng gọi tôi là chị, Thẩm Cưu có muốn có thêm một bà vợ nhỏ hay không thì tôi không biết, nhưng tôi không muốn có một đứa em gái tranh giành đàn ông với mình.”
Dụ Ninh trở lại phòng chứa đồ, phát hiện nó đã được dọn dẹp một chút, Lâm Minh Châu còn lấy mất thảm lông trải trên đất đi, bây giờ là tháng mười, hơn nữa, căn phòng này đa số đều lát gạch men, ngủ cả đêm trên nền đất, phỏng chừng cô có thể dọn ra bệnh viện nằm một tháng được rồi. Dụ Ninh xoa xoa khuôn mặt ngứa ngáy, có chút hối hận vì vừa nãy không nói vài lời hung ác hơn nữa.
Lấy một cái giường từ không gian ra, Dụ Ninh ngủ một lúc , cảm thấy cả người có chút khác thường, đặc biệt là mặt , vừa nóng vừa ngứa, lấy gương ra soi, liếc mắt một cái, trên mặt toàn nốt đỏ, cho thấy bản thân đang bị dị ứng.
Nước miếng Thẩm Cưu có độc đi!
Cơ thể này thật đúng là mảnh mai, đầu hơi chút là đau, kinh nguyệt đến thì bụng như nứt ra, bây giờ ngửi mùi thuốc lá thôi cũng có bệnh được, quá nhạy cảm rồi.
Dụ Ninh nghĩ một chút, không uống thuốc chống dị ứng, ngồi trên giường lúc lâu, thấy đồng hồ vừa qua mười hai giờ đêm liền đi giầy, hướng về phía phòng ngủ của Thẩm Cưu.