Trong động, gió lạnh thổi từng cơn, cát mịn bay lên cuồn cuộn, tiếng gió cát đập vào vách tường, bùm bùm dữ dội, âm thanh vang vọng trong không gian, liên miên không dứt.
Dụ Ninh nghịch nghịch con dao trên tay, vẻ mặt có vẻ tuỳ ý nhưng ánh mắt lại không hề chếch đi phân nào, ngắm thẳng từng cử động của “người” trước mặt.
Ngay khi đồng hồ săn giết của cô dừng lại ở con số 49/50, chỉ còn một con cuối cùng là có thể hoàn thành vòng loại thứ nhất, thì thứ này đột nhiên xông ra.
Vóc dáng khá anh tuấn, chiều cao ước chừng trên dưới 1m80, tóc ngắn sạch sẽ, nhìn anh ta cười có vẻ cực kì nho nhã.
“Tiểu Ninh, em cũng tiến vào trò chơi này sao?”
Trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một người, im hơi lặng tiếng, không một tiếng động đến gần, Ngô Chí sợ hãi vô cùng, đã chuẩn bị tư thế phòng bị, thấy anh ta nói vậy liền quay sang nhìn Dụ Ninh một cái, thu đao lại :”Là người quen?”
Dụ Ninh lắc đầu một cái, “Không biết.”
“Ninh Ninh, sao em có thể nói như vậy.” Người đàn ông lộ vẻ khổ sở :” Bởi anh cự tuyệt . . .. . . nên em mới phủ nhận tình hữu nghị ba năm qua của chúng ta sao?”
Sắc mặt Ngô Chí càng thêm kinh dị, không ngờ còn có kẻ dám cự tuyệt Dụ Ninh, cự tuyệt Đại Sát Khí mà không sợ bị diệt khẩu sao?
Ngô Chí quả nhiên có tài dự báo, bởi, khi anh ta vừa nói xong, con dao găm trên tay cô gái đã cắm thẳng vào ngực người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông hoảng sợ trợn tròn mắt, trong đó là sự hốt hoảng khó tin :” Ninh . .. . . . . . Ninh. .. . . . . .”
Vẻ mặt không chút biểu cảm, Dụ Ninh rút con dao dính đầy máu đen ra, lại chém một nhát lên cổ kẻ đối diện.
Thấy màu sắc của máu, Ngô Chí liền hiểu tên này là Quỷ Ảnh giả dạng, không chờ anh ta hỏi Dụ Ninh do đâu mà phát hiện điều này thì cô gái đã được bao trùm bởi nguồn ánh sáng trắng rồi biến mất trong tầm mắt anh.
Sững sờ, trong mắt Ngô Chí mang theo sự sợ hãi đối vối tương lai, không có Dụ Ninh nơi này, mà bọn Quỷ Ảnh lại biết giả trang thành người, anh cũng không biết mình có thể thuận lợi bình an trải qua vòng đầu này không nữa, nghĩ nghĩ, đột nhiên thấy cơ thể rét run, rung mình một cái.. . . .. . . .
Nguyên nhân Dụ Ninh biết kẻ đó không phải người rất đơn giản, đó là bởi khuôn mặt đó , nguyên chủ đúng là biết, hơn nữa, nó còn có sự tồn tại vô cùng quan trọng trong trí nhớ coo ấy, nếu nguyên chủ thấy người đó, chắc chắn sẽ kích động hoặc mang theo những cảm xúc phức tạp khác mà bỏ qua 1 số chi tiết, mà cô thì khác, cô không có trí nhớ của nguyên chủ, điều đầu tiên khi thấy người đó chính là sự lạnh lẽo mà nó mang lại, y hệt như Quỷ Ảnh, ngoài ra, cô phát hiện bước chân của nó có chút phiêu dạt, liền kết luận đó không phải người thật.
【 chúc mừng người chơi tiến vào vòng thứ hai, bởi bạn là người đầu tiên tiến vào vòng này nên sẽ được hệ thống ban thưởng đồng hồ kéo dài thời gian và đầu mối của nhiệm vụ thứ hai, thời gian vòng hai là ba ngày, đầu mối chuẩn bị chuyển cho người chơi, hi vọng bjan không ngừng cố gắng, thành công đột phá cửa ải này.】
Thanh âm cứng ngắc kết thúc, ánh sáng tan đi, Dụ Ninh thấy mình đã được truyền tống đến vị trí khác.
Đèn chùm sáng rỡ, ăn uống linh đình.
Dụ Ninh bình phục tâm trạng, xem xét bản thân, chỉ thấy, hoàn cảnh chung quanh là một bữa tiệc, cô cúi đầu nhìn, bộ quần áo thể thao đã được thay bằng chiếc váy đầm đuôi cá, từng đường may cắt khéo léo tôn lên dáng người tinh tế, lồi lõm hoàn mỹ, cổ áo hơi V lộ một phần ngực đầy đặn trắng nõn.
Dụ Ninh nhíu nhíu mày đúng là một bộ đồ vừa ảnh hưởng hành động vừa khêu gợi, dụ dỗ.
Vốn dĩ, cô định đi toilet đổi trang phục, nhưng bởi sợ bỏ qua bất kì manh mối nào nên chỉ có thể ôm ngực ngồi trên ghế sofa, mắt lạnh quan sát tình huống xung quanh.
Dường như thân thể này đến đây một mình, cô đã ngồi trên ghế salon nửa giờ, trừ việc có không ít đàn ông đến mời nhảy, tán gẫu thì không một ai biết nguyên chủ cả.
Lại dùng trầm mặc đuổi đi một con ruồi nữa, Dụ Ninh đang chán đến chết cuối cùng cũng bị một tiếng thét kinh hoàng dấy lên tinh thần.
Âm thanh phát ra là vườn hoa ngoài đại sảnh, Dụ Ninh dắt vát chạy lên mấy bước, lại nghe thêm mấy tiếng thét chói tai nữa, nam có, nữ có, hình như một nhóm người đã xảy ra chuyện.
Nếu vẫn tiếp tục mặc chiếc đầm đuôi cá này, ắt hẳn trờ sáng mới kịp chạy đén hiện trường vụ án, Dụ Ninh ngổi xổm xuống, đưa tay xé chéo chân váy, biến váy đuôi cá thành đầm chéo cao, bước như bay đến nơi vang tiếng hét.
Chỗ đó rất dễ tìm, bởi âm thanh đã hấp dẫn không ít người tò mò tiến đến, Dụ Ninh len qua đám người đi vào phía bên trong.
Là một cỗ thi thể nữ.
Trạng thái tử vong thảm thiết, mặt bị vật thể bén nhọn đâm cho trầy da sứt thịt, lễ phục trên người cũng bị xé rách tung toé, tuy nhiên, cơ thể sạch sẽ không giống đã bị xâm hại.
【 nhiệm vụ vòng thứ hai trò chơi —— trong thời gian quy định, điều tra hung thủ giết người, phần thưởng cho người đầu tiên tiến vào vòng hai – đầu mối : người chết đi theo vị kim chủ trong ba năm, gần đây, kim chủ say mê một người mẫu nhỏ nên muốn chia tay cùng người chết, người chết dùng ảnh nóng uy hiếp hắn ta.】
Nếu hung thủ không phải kim chủ, vậy có khác nào thông tin cô lấy được chỉ là vô ích.
Dụ Ninh quan sát tử trạng của người chết hòng tìm thêm dấu vết, bỗng cảm giác một cơn gió lao đến, cô nghiêng người tránh đi cô gái la khóc đang nhào đến muốn ôm mình, cô ta thấy Dụ Ninh tránh né, vẻ mặt có chút xấu hổ, nhưng sự lúng túng đó nhanh chóng biến mất, thay vào là những giọt nước mắt đau khổ buồn bã :” Mộng Mộng sao có thể gặp loại chuyện này. . . .. . . “
Nói xong lại khóc không thành tiếng.
Dụ Ninh ngẩn người, nghĩa là nguyên chủ quen người chết?
Mang suy nghĩ như vậy, Dụ Ninh không chút do dự ngồi xuống bên thi thể, quan sát kĩ càng.
Từ xa đến gần mới thấy, nhìn thì nghĩ là mặt người chết bị bới cho be bét, nhưng lại gần mới biết, hình như những vết cắt đó khắc một chữ.
Nét viết có chút xốc xếch, Dụ Ninh mơ hồ đoán được đây là chữ “tiện”.
Quần áo trên người thi thể bị xé tan nát không ra hình dạng, nhưng có vẻ không bị xé có chủ đích ở vị trí nào, tổng hợp lại có thể suy đoán, hung thủ là một người phụ nữ có thù oán với người chết, nhưng cũng có khả năng đây chỉ là phương thức đánh lạc hướng của tên sát nhân.
“Tiểu Ninh. . . . . . Em có khỏe không?”
Giọng nam ấm áp dịu dàng vang lên sau lưng, Dụ Ninh quay đầu nhìn về phía sau liền ngẩn người, là người đàn ông trong động.
Chẳng lẽ hệ thống trò chơi cũng giống hệ thống bí cảnh, thích dùng đi dùng lại một NPC.
Thấy nét mặt Dụ Ninh không cảm xúc, người đàn ông ngồi xổm xuống đưa tay che kín mắt cô :” Đừng nhìn, cảnh sát chắc chắn sẽ bắt được hung thủ giết Mộng Mộng.”
Giọng nói bi thống, dường như cũng có chút quan hệ với người bị hại.
Dụ Ninh đẩy tay hắn, “Tôi muốn nhìn.”
Người đàn ông ôm lấy Dụ Ninh, nhẹ nhàng vỗ lưng cô :” Anh biết tình cảm giữa em và Mộng Mộng, nhưng đừng xem nữa được không, anh sợ em khó chịu trong lòng. . . . . .”
Trừ NPC nam chính, cô còn chưa bao giờ thân mật với đàn ông như vậy, Dụ Ninh cứ tưởng bản thân sẽ nhẫn nhịn được mấy giây, nhưng không đợi hắn ta nói xong, cảm giác khó chịu với hơi thở xa lạ đã khiến cô đẩy kẻ sau lưng ra.
Ánh mắt lạnh lẽo, “Đừng động tới tôi.”
Người đàn ông sững sờ, không ngờ mình nhận được thái độ như vậy, nhưng tưởng đến thi thể trước mắt, hắn tỏ vẻ hiểu sự khác thường này, vẻ mặt càng thêm nhu hoà, yên lặng đứng nhìn cô gái quan sát cái xác.
. . . . . .
Cảnh sát tới rất nhanh, Dụ Ninh giật giật đôi chân hơi tê dại, chẳng bao lâu sau đã hiểu được quan hệ của bản thân với người bị hại từ cô gái và người đàn ông kia.
Cô là em gái của người chết, tên Vu Ninh, người đàn ông dịu dàng là Ôn Thanh, hôn phu của chị cô, mà kẻ khóc thút thít từ đầu đến giờ là bạn thân nhất của Vu Mộng – Hứa Mạn.
Ở bốt cảnh sát lấy khẩu cung xong, Ôn Thanh liền đưa cô về nhà, bởi cha mẹ Vu Ninh đều ở nước ngoài nên trong nhà không có ai, Ôn Thanh sợ cô sợ hãi liền ở lại Vu gia một đêm.
Dụ Ninh nghĩ khéo khi có được nhiều chi tiết hơn nên không cự tuyệt.