Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 78: Chương 78: Chương 77




Nữ nhi của bà hẳn là đã bị bắt nạt thật nhiều, nếu không, với tính cách bình thường, nàng đã sớm đứng ra cầu xin cho ca ca và đứa nha hoàn kia, sao có thể giống như hiện tại, ngồi một bên trầm mặc không nói gì.

Thấy bộ dáng đó, tâm trạng của Liễu phu nhân vừa mừng vừa khổ sở, mừng chính là bởi sau chuyện này, nữ nhi của mình đã lớn thêm một chút, khổ lại là bởi thứ thúc đẩy nàng lớn lên chính là chuyện đả kích đến trái tim nàng.

Liễu phu nhân an bài xong tất cả liền vẫy lui đám người hầu, muốn ngồi nói chuyện với nữ nhi một chút, đồng thời khuyên bảo, an ủi nàng, lại không ngờ chưa nói được mấy câu thì Dụ Ninh đột nhiên tiết lộ một việc khiến chính bản thân bà hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.

Hai người ngồi trong đình, gió thổi nhè nhẹ, màn lụa phiêu động, chung quanh yên tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng cá bơi lội và tiếng côn trùng rả rich kêu to.

Cổ họng Liễu phu nhân có chút khô khốc, nếu bình thường nghe được loại chuyện này, kể cả có là đứa trẻ mà bà yêu thương nhất đi chăng nữa thì vẫn phải khiển trách nó, nhưng nghĩ đến việc nữ nhi vừa mới gặp chuyện như vậy, hơn nữa, tính cách khác biệt giữa quá khứ và hiện tại, lời nói đến miệng lại ngừng, không biết thốt lên thế nào.

Dụ Ninh nói :” Liễu Khanh không phải con của Liễu gia.”

Dụ Ninh nhìn đôi mắt của Liễu phu nhân, hiểu được sự rối rắm trong lòng bà, cho dù là ai đi nữa thì đứa trẻ mình đã nuôi được hơn mười năm bỗng bị nói không phải con mình, không ai có thể tin được, thế nhưng, nàng cũng không cần bà phải tin tưởng ngay, chỉ cần chôn một hạt giống hoài nghi trong lòng Liễu phu nhân, để bà ấy chú ý hơn về Bạch Hà và Liễu Khanh là được.

Đợi đến khi nàng tìm được chứng cớ chứng mình thì có thể để Liễu Khanh trải nghiệm kiếp sống đau khổ của nguyên chủ trước kia rồi.

Đuổi ra khỏi nhà, phế bỏ cánh tay.

Theo Dụ Ninh, kể cả nguyên chủ không phải muội muội ruột thịt của hắn thì chí ít cũng là người đã chạy theo gọi hắn ca ca hơn mười năm, nếu hắn lo cho muội muội ruột thì có thể cho nàng một khoản tiền rồi để nguyên chủ rời Kinh Thành là được, hà cớ gì phải làm ác như vậy.

Dĩ nhiên cũng có khả năng là sau khi Liễu Khanh lên làm chủ Liễu gia, sợ người ngoài phát hiện bản thân không mang dòng máu nhà họ Liễu nên muốn nhổ cỏ tận gốc, khiến Liễu gia chết sạch.

“Y Y, kể cả hắn không hiểu chuyện thì cũng là . . . . .”

Liễu phu nhân chưa nói xong, Dụ Ninh liền đánh gãy lời bà :” Chính tai con nghe thấy Bạch Hà nói với hắn như vậy, bây giờ nhớ lại, mẹ, người không cảm thấy dáng dấp hai người họ rất giống nhau sao?”

Từ lúc làm nhiệm vụ đến giờ, đây là lần đầu tiên Dụ Ninh tiếp nhận một thân thể mà nguyên chủ còn cha mẹ, nàng những tưởng sẽ không thể phát ra chữ mẹ thành lời, không ngờ lại có thể thốt lên đơn giản, nhẹ nhõm như vậy.

Liễu phu nhân nhìn chằm chằm mặt con như thể muốn nhìn xem ở đó có sự giả dối, lừa bịp nào không, mày nhíu lại thành một chữ 川, dường như đang suy tư những lời nàng nói.

【 cảnh cáo: trình độ tan vỡ của nhân vật đã đạt đến cảnh giới, xin người chơi tiến hành phần diễn đúng thoe tính tình của nhân vật. Cảnh cáo quá mười lần, trò chơi sẽ lập tức kết thúc. Số lương cảnh cáo : 2/10】

Dụ Ninh không ngờ bản thân lại lấy được một lần cảnh cáo nữa, chỉ là lời đã ra khỏi miệng, nàng đành ngồi im re coi như xong.

“Có ai nghe được nữa không? Cụ thể nói cái gì?” Sắc mặt Liễu phu nhân có chút trắng bệch, nhà họ Liễu, bất kể là dòng chính hay dòng thứ thì bọn trẻ, diện mạo ai kém cỏi nhất thì chí ít cũng được xét vào hàng thanh tú, hơn nữa, đúng thật là bộ dáng của Liễu Khanh không giống bà và tướng công, ngược lại lại có chút giống bà vú trước kia từng cho bú, ngày trước, bà còn tự an yir bản thân rằng, uống sữa người nào thì dáng dấp tương tự người ấy mà thôi, đến lượt con gái thì là chính bà cho sữa rồi, bây giờ nghe lời nữ nhi nói vậy, chẳng lẽ, Liễu Khanh không giống hai vợ chồng họ là bởi nó vốn dĩ không phải con của hai người.

Dụ Ninh khẽ cúi đầu, không có ý định tăng thêm một lần cảnh cáo nữa, tấm khăn trên tay không ngừng bị nhàu nát như thể đang ẩn nhẫn điều gì.

Liễu phu nhân tất nhiên sẽ chú ý đến hành động này của nàng, nghĩ đến cái gì, ánh mắt bà lại dời về phía những vết sung trên mặt con :” Có phải là mụn lại ngứa rồi, đều là ta không tốt, quên mất thân thể con còn chưa khoẻ lại dẫn con đứng ra gió như thế này.” Nhớ lại bộ dáng khó chịu của con, Liễu phu nhân chẳng dám nói thêm điều gì nữa, nhanh chóng lôi kéo nàng về sân viện.

“Mẹ, thật là ngứa. . . . . .” Dụ Ninh cắn môi chịu đựng, giơ tay lên, nàng từng thấy những vết tích này trên tay nguyen chủ, hẳn là nguyên chủ đã dùng biện pháp này để khống chế bản thân không đưa tay gãi mặt.

Dụ Ninh không ngờ là một khi cơn ngứa đã trỗi dậy thì khó chịu muốn chết, lúc này, đầu đã nhanh chóng tìm kiếm đồ trong không gian, tìm thứ khiến Bạch Hà cũng có thể cảm giác sự ngứa ngáy này một chút.

Mắt nóng lên, Liễu phu nhân dùng khăn trói tay con một vòng, vì chuyện này mà đến cuối cùng, sau khi rời khỏi viện của Dụ Ninh, bà cũng không nhắc đến Bạch Hà và Liễu Khanh nữa.

Dụ Ninh vào phòng liền bôi một tầng thuốc, ngứa đã giảm xuống, thấy Liễu phu nhân đi, lập tức thử bản thân một chút.

Nắm tảng đá trong sân, bàn tay dùng sức, tảng đá hoá thành bột trôi qua kẽ tay.

Làm xong cũng không thấy hệ thống nhảy ra cảnh cáo, xem ra, chỉ khi có người khác nhìn thấy, còn nếu nàng bí mật làm thì không được coi là tan vỡ hình tượng nhân vật.

Kiểm nghiệm xong, Dụ Ninh yên tâm hơn rất nhiều, nếu đến cả làm việc trong bóng tối cũng phải đi theo tính cách của nguyên chủ thì rất nhiều thứ nàng đều không thể thực hiện được, ví dụ như việc tìm chứng cứ.

Một đêm đi qua, người trong sân lại đổi một lần, đám trước không bán thì đuổi, kẻ mới đến đều swoj thủ đoạn của Liễu phu nhân, khi phục vụ cho Dụ Ninh đều mang bộ dáng run rẩy, nơm nớp lo sợ, điều này cũng giúp Dụ Ninh bớt đi thật nhiều phiền toái.

Chỉ là, cũng không biết Liễu phu nhân đối phó với Bạch Hà như thế nào, Dụ Ninh nghỉ ngơi trong viện một ngày cũng không thấy ả ta, thật may là vòng này không giới hạn thời gian, nếu không, nàng quả thật sẽ nhịn không được mà chủ động đi tìm Bạch Hà rồi.

Lại liên tục sống yên bình như vậy qua hai ngày, mặt Dụ Ninh đã tốt hơn rất nhiều, chỉ còn một tầng vết nhỏ nâu nhạt, lúc này, nàng không gặp được Bạch Hà, cũng chưa gặp được Liễu Khanh, mà lại đợi được đến một người khác.

. . . . . .

Sau khi nghe Dụ Ninh nói, mặc dù Liễu phu nhân nhịn được không tiếp tục hỏi thêm về vấn đề này nhưng nó vẫn luôn canh cánh trong lòng, càng nghĩ càng thấy Liễu Khanh và Bạch Hà giống nhau, Liễu Khanh thì từ nhỏ đã hẹp hòi, khi chơi với YY, chẳng có việc gì cũng thích giành đồ của em, còn chưa thấy nó đối tốt với ai như với Bạch Hà, vốn dĩ, bà tưởng là do tình yêu, mà không nghĩ nó coi Bạch Hà làm muội muội ruột thịt.

Hơn nữa, bà lại nhớ tới những lần Liễu Khanh lấy không ít đồ tốt từ bà, bảo rằng muốn tặng cho muội muội, bà còn cảm thấy tình cảm hai huynh muội thật tốt mà đưa ra không ít, qua một thời gian lại thấy chiếc tram cài tóc mình cho đang ở trên đầu Bạch Hà, còn tưởng rằng đây là Y Y tặng Bạch Hà, dù không nói ra nhưng lòng vẫn có chút không thoải mái.

Bây giờ nhìn lại , sợ rằng chỉ là Liễu Khanh không đưa Y Y mà đem tất cả chỗ đó cho “muội muội” kia rồi.

Trong lòng nghĩ nhiều, bộ dáng lo lắng trùng trùng của Liễu phu nhân khiến Liễu lão gia còn tưởng nữ nhi xảy ra chuyện gì, liền quấn lấy Liễu phu nhân hỏi cả đêm.

Liễu phu nhân càng nghĩ càng không đúng, trái tim lo sợ vô cùng, nếu Liễu Khanh không phải con của bà thì con bà đang ở đâu? Bị dây dưa thăm hỏi , nhất thời không nhịn được liền nói ra toàn bộ.

Liễu lão gia nghe xong, trầm mặc một hồi, tưởng đến việc nhi tử mình nuôi hơn chục năm lại không phải con mình, cổ họng cũng thắt lại.

“Y Y nói là chính tai nó nghe thấy?”

“Vậy còn giả được sao, cũng không biết có phải do nữ nhi nghe lầm không?”

Nói xong câu đó, Liễu lão gia mặc áo khoác liền đứng lên, Liễu phu nhân không rõ chuyện gì, thấy động tác của ông liền hỏi :” Ông đang làm gì vậy?”

“Tìm người tra một chút, nếu không chúng ta sao có thể an tâm mà ngủ.” Nói xong liền gọi đầy tớ tâm phúc đến thư phòng, tới nửa đêm mới trở về,

Mà Liễu phu nhân cũng không ngủ, mở to mắt chờ ông.

Liễu lão gia bị bà àm sợ hết hồn :” Khuya rồi không ngủ còn làm gì?”

“Ông không thể an tâm nghỉ ngơi, chẳng lẽ tôi có thể, ông nói xem, Bạch Hà và Khanh nhi giống nhau như vậy có phải do trùng hợp hay không? Nói không chừng là Y Y nghe nhầm, thế nào thì cũng được 17 năm, kể cả hắn có như thế nào thì tôi cũng không muốn mất đi đứa con trai này.”

“Ngủ đi, ngày mai nói không chừng liền có tin tức.” Liễu lão gia thở dài một cái, đắp chăn cho bà, trầm giọng nói. Đến cfung thì cũng đã nuôi nấng bao năm, dù hay đánh thật nhưng ông và Liễu phu nhân đều giống nhau, 17 năm, sao có thể không có tình cảm chứ, ông cũng không muốn mất đi đứa con trai này.

Một đêm đi qua, hai vợ chồng ngủ cũng không ngủ, mở to mắt đến lúc trờ sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.