Đây là một gian phòng chật hẹp.
Trong phòng không có bất kỳ thứ gì bày biện, rộng chừng năm mét vuông, không có cửa sổ, không cửa ra vào, thậm chí cũng chẳng có nóc nhà.
Phòng xây mặc dù rất hẹp, nhưng không hề thấp, ước chừng cũng phải cao năm mươi mét, Dụ Ninh ngẩng lên nhìn bầu trời xanh dương bên trên, có cảm giác như bản thân đang đứng trong một ống dẫn khói vậy.
Vách tường sơn trắng, mới đứng trong đây được hai giờ, cô đã cảm thấy màu trắng là thứ màu sắc gây đè nén nhất cái thế giới này. mặc dù hệ thống nói rằng nguyên nhân của việc này là do những người chơi khác chưa đến đông đủ, chúng ta phải ở đây nghỉ tạm đợi mọi người rồi mới bắt đầu vòng thứ tư được, Dụ Ninh vẫn cảm thấy có chút phiền não, cô chỉ có thể ngước lên nhìn bầu trời thăm thẳm ngoài kia mới có thể bình tĩnh được.
Lại thêm ba giờ nữa trôi qua, Dụ Ninh bắt đầu cảm thấy bản thân dường như có chút không được bình thường, ví dụ như cô bỗng bắt đầu đạp tường, trước kia, khổ luyện tu hành mấy chục năm, cô đều có thể bình tĩnh chờ đợi, thế mà giờ đây, mới chỉ qua mấy giờ, mình đã tâm phiền ý loạn như thế này.
Ý thức được điều này, Dụ Ninh híp híp mắt, nếu vấn đề không phải ở cô thì chắc chắn là ở hoàn cảnh xung quanh.
“Ta muốn đi ra ngoài.”
【 người chơi phải ở đây chờ những người chơi khác đến đông đủ mới có thể rời phòng nghỉ, bắt đầu vòng chơi thứ tư】 âm thanh máy móc vang lên, âm điệu không có bất kì phập phồng lên xuống, khiến Dụ Ninh có một cảm giác thật quỷ dị.
Loại cảm giác này thật khó để miêu tả, giống như mỗi lần cô gặp chuyện không tốt sẽ được báo động trước từ trực giác.
Năm giờ trước, khi Túc Thương trả lời vấn dề cuối cùng của cô, đếm ngược của hệ thống vang lên mang cô đến nơi này.
Ánh sáng truyền tống chợt sáng để cô có thể nhìn thấy rõ chân mày hơi cau và khẩu hình miệng của Túc Thương ”Cẩn thận”.
Nghĩ đến đây, Dụ Ninh đưa một chân đạp thẳng về phía vách tường, cô đã dùng tám phần lực nhưng trên đó chỉ in một dấu vết mờ mờ.
Sức chân của cỗ thân thể này, tuy không là gì khi đặt tại Tu Chân giới nhưng đối với một thế giới không có kinh khí như thế này thì đã coi như nghịch thiên (trái ngược ý trời), một cước lại chỉ có thể lưu lại một dấu ấn mờ nhạt, tường này dày bao nhiêu đây.
Thấy cô đạp tường, hệ thống cũng không phản ứng gì, Dụ Ninh coi như luyện tay, thuận tiện cũng để phát tiết những uất ức trong lòng, từng nắm đấm đánh về cùng một phía nơi mặt tường.
Đánh trên một trăm quyền, Dụ Ninh còn phát hiện thêm một hiện tượng như đùa khác.
Có mấy lần, cô đều cảm thấy nắm tay như sắp rách da , chảy máu, nhưng dường như, thân thể có thể tự động chữa trị, đem những đốt ngón tay bị tổn thương của cô chữa khỏi, thế nhưng, sau đó, độ khó khi đánh vào vách tường cũng tăng cao.
Nói thí dụ như, lần đầu đánh vách tường, nàng có thể cảm giác được độ thương tích là 1%, sau một lần chữa trị, cảm giác thương tích tăng lên 2%, cứ qua một lần trị liệu, cảm giác về nỗi đau sẽ tăng thêm 1% nữa.
Nếu không phải cô hết sức hiểu rõ thân thể của mình , mỗi làn đưa ra cú đấm đều yen lặng tính toán tất cả trong lòng, đoán chừng, loại biến hoá nhỏ nhặt này rất khó bị phát hiện, nó rất dễ gây hiểu lầm rằng bản thân mệt mỏi nên mới có cảm giác nhiều hơn.
Tuy nhiên, việc trị liệu này cũng tốt, dù đau hơn nhưng nếu đã bị rách da thì những cú công kích lên tường cũng sẽ trở nên không hề nhẹ nhõm.
Tay của ô có thể tự động chữa trị, vách tường thì không, khi cô liên tục đánh vách tường trong hai giờ, nó đã thủng một cái lỗ to, có lẽ, chỉ cần tiếp tục thêm nửa giờ nữa là cô có thể rời khỏi gian phòng này.
Bên ngoài tường là một lớp gạch, trong đó không biết còn cso loại kim loại gì, lúc ban đầu, Dụ Ninh nhìn khe tường càng ngày càng lớn còn lo đấm thêm vài phát nữa thì phòng sẽ sụp xuống, nhưng khi nhìn thấy tầng kim loại kia, cô biết bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, nếu chỉ có gạch đá bình thường thì sao có thể chịu đựng được những đòn đánh mạnh mẽ của cô chứ.
. . . . . .
Mồ hôi ướt đẫm quần áo trên người, bởi Dụ Ninh cũng mặc cho nó rơi xuống, vì vậy, tầm mắt cô bắt đầu mơ hồ, như thể che một tầng hơi nước, mỗi lần nháy mắt, lông mi dày mang theo từng giọt từng giọt nặng trĩu, khiến cô chỉ có thể nhìn thấy hướng ra quyền.
Một giọt mồ hôi từ đầu chầm chậm trôi xuống, theo động tác cơ thể , rơi vào mắt cô.
Vừa mặn vừa xót, cả bộ quần áo dính ướt trên cơ thể nữa, tất cả chỉ khiến cô có một loại suy nghĩ dừng tất cả lại.
Sau khi bước vào gian phòng này, quần áo cô đã chuyển từ áo váy ngắn sang một bộ trang phục hiện đại, chiếc áo body hở rốn cùng chiếc quần vận động màu trắng. trước kia còn cảm thấy như thế thật dễ hoạt động, nhưng bây giờ, đối mặt với luồng không khí lạnh, hơn nữa, còn phải giữ vững trạng thái ra quyền tốt nhất, bất kể mặc cái gì cũng trở thành gánh nặng, hơn nữa, không biết có phải ảo giác hay không mà Dụ Ninh cảm thấy, sau khi bộ quần áo này bị ướt đã nặng thêm rấy nhiều, gia tăng sức nặng lên cơ thể cô.
Một giờ trước, cô nghĩ chỉ cần thêm nửa giờ nữa là có thể khiến tường đổ, nhưng bây giờ đã trôi qua hai tiếng nữa, mà nhìn vách tường trước mặt, cô vẫn nghĩ, nửa giờ nữa nó mới có thể sụp xuống.
Không phải lầ nó không có bất kì biến hoá nào khi bị cô công kích, ngược lại, cô càng đánh càng thuận tay, sức công phá còn cao hơn trong tưởng tượng thật nhiều lần, chỉ là, nó dày ngoài dự đoán của cô, rõ ràng, rất nhiều lần, bản thân tưởng chừng như có thể nhìn cảnh sắc bên ngoài rồi, mà cuối cùng vẫn luôn thiếu một chút.
Hơn nữa, theo thời gian trôi, số lần chữa trị của cô cũng tăng cao, mỗi lần cảm giác sự đau đớn, cô luôn nghĩ, mình đang đánh vào tường hay đánh vào chính cơ thể mình vậy, tường có đau hay không, cô không biết, nhưng tay cô thì sắp đứt rồi.
Hơn nữa, sau khi cảm giác đau nâng lên trên 50%, trên cơ bản, cứ vài lần ra quyền, cô đều phải trị liệu một lần, đoán chừng, năm phút nữa, cảm giác đau phải chịu sẽ vượt qua 100% mất, cái thứ này thật đúng là lừa bịp mà.
Trước đó đưa người ta hi vọng, sau đó lại giãy giụa trong vực thẳm.
Vừa nghĩ như vậy, Dụ Ninh dừng mọi hoạt động, trong lòng có chút nghi ngờ, không biết mình có nên tiếp tục hay không.
Nói không chừng, đây chính là quy tắc do trò chơi này đặt ra, tường không thể đổ, vậy nên, áp lực cô phải gánh chịu mới ngày càng lớn, nếu bây giờ bỏ qua, đợi một lúc nữa, những người chơi tiếp theo đến đông đủ là có thể bắt đầu vòng thứ tư.
Mặc dù, đợi ở đây có chút nhàm chán, buồn bực, nhưng còn hơn là bị gãy tay.
Ý nghĩ vừa xuất hiện liền lan tràn trong đầu, khiến sức lực ra quyền ngày càng giảm, cũng chỉ là đợi thêm một thời gian, hơn nữa, không đi theo chỉ thị của hệ thống, đến lúc tường đổ, khéo cũng là lúc cô mất đi tư cách dự thi.
Ngay khi cô muốn dừng lại, đồng hồ trên cổ tay chợt nhói một cái, như bị kim châm.
Ô giờ đồng hồ lên nhìn, màn hình nho nhỏ loé sáng, đột nhiên xuất hiện ba chữ.
“Đi ra ngoài”
Rồi sau đó, chúng biến mất, trên đó hiển thị một hàng số liệu 89/100.
Đây là ý gì, ý là cô chỉ cách thành công 11%?
【 Cô nói cái gì? 】 giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên.
Dụ Ninh liếc chiếc đồng hồ đột nhiên khôi phục bình thường trên tay, nghĩ đến lời nhắc nhở vừa rồi của Túc Thương, vậy mà cô còn phải cần đến sự trợ giúp của hắn, thật đúng là một chuyện khiến lòng người bực bội.
“Ta muốn đi ra ngoài.”
Hệ thống lặp lại âu trả lời trước đó.
Mà Dụ Ninh không giống như trước, dừng lại, cô tiếp tục hỏi :” Ta có thể phá vỡ tường đi ra ngoài không?”
Hệ thống không do dự, lập tức trả lời: 【 người chơi có thể phá hưtất cả mọi thứ trong phòng nghỉ. 】
Mặc dù không trả lời trực tiếp vấn đề nhưng ngầm ý là cô có thể phá tường, chỉ là không nói thẳng.
Đấm tường chỉ là việc làm nhất thời, cô cũng không hỏi ý của hệ thống, theo cô, nếu nó nói phải ở đây đợi đến khi vòng thứ tư bắt đầu thì ngụ ý chính là không được phép ra ngoài.
Nhưng lại quên, hệ thống chưa từng trả lời thẳng vấn đề được hỏi.
Nghĩ thông suốt điểm này, Dụ Ninh giơ tay lên, lại một lần lần huơ quyền đánh về phía vách tường, tiếp tục thưởng thức cái cảm giác nát xương nát cốt.
Hình như bởi vì biết bức tường này có thể đổ nên động tác của Dụ Ninh đã nhanh hơn rất nhiều, hai mươi phút sau, Dụ Ninh rũ đôi tay không còn tí hơi sức, cặp mắt mệt mỏi nghe thanh âm chức mừng của hệ thống.
【 chúc mừng người chơi thông qua vòng thứ tư , vòng thứ năm sẽ bắt đầu sau một giờ nữa. 】
Dụ Ninh thở hổn hển ngồi trong góc phòng, nhìn hoàn cảnh chung quanh đã bớt cái cảm giác đè nén vừa nãy, nghĩ thầm , có lẽ là bởi đã phá vỡ cửa thứ tư.
【trong thời gian chờ đợi, có cần ta giải thích tất cả vwf vòng này không? 】
Dụ Ninh lựa chọn ok, dù cô cũng đã hiểu đại khái, nhwg ngồi nghe một chút cũng chả sao.
Cửa thứ tư gọi là căn phòng không được ra. Bước vào đây, người chơi sẽ nhận được thông báo nghỉ ngơi một ngày trong đó, chính là đứng đợi người chơi khác đến đông đủ mới có thể bắt đầu vòng này, tuy nhiên, sự thật là vòng thứ tư đã chính thức bắt đầu ngay khi người chơi xuất hiện trong phòng. Bởi thiết kế đặc biệt và lớp thuốc sơn trên vách tường, người chơi sẽ dàn có cảm giác nóng nảy, người nào khó chịu mà chọn lựa việc phá huỷ căn phòng, nếu hoàn thành trước khi thời hạn chơi kết thúc sẽ giành chiến thắng.
Trong quá trình đó, người chơi sẽ cảm thấy, việc phá hư vách tường cũng sẽ khiến bản thân bị thương phản xạ, đây chính là lựa chọn thứ hai của trò chơi, tiếp tục phá hay dừng lại chờ đợi.
“Nếu như lựa chọn tiếp tục chờ đợi?”
【 bởi vì nguyên liệu đặc biệt nên sau tám tiếng, người chơi sẽ lâm vào trạng thái hôn mê, sau mười hai tiếng, sẽ mất lí trí điên cuồng công kích tất cả mọi thứ xung quanh, nếu vận khí tốt, khéo khi có thể phá tường tiến vào vòng tiếp theo, nhưng nếu không may, hai mươi tư giờ sau , khi cảm giác đau tăng lên sẽ bị đau đến chết.】
Nói vậy, nếu lúc đó cô dừng lại, không chừng đã chết ở chỗ này?
Dụ Ninh ghĩ một chút, lúc ấy, nếu không được nhắc nhở, có lẽ cô vẫn tiếp tục đấm mặt tường, bởi gian phòng này qua mức đè nén, dừng lại không làm gì, cô nghĩ cô sẽ điên mất, chỉ là dừng một chút rồi tiếp tục đánh tường, chỉ là tốc độ sẽ không nhanh như vậy mà thôi.
. . . . . .
【 vòng thứ năm trò chơi bắt đầu, hệ thống sẽ chọn một người chơi ngẫu nhiên để người đó hỏi ra một câu hỏi mà câu trả lời là có hay không, sau khi vấn đề được đưa ra, tất cả mọi người phải chọn câu trả lời cho bản thân mình, sau đó, hệ thống sẽ tiến hành đào thải. 】