Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 90: Chương 90: Chương 89




Tống Diễn nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ này, cố gắng điều chỉnh khuôn mặt mình bớt cứng nhắc , anh khẽ cong môi một cái.

Nhưng không nghĩ rằng người phụ nữ vốn đang vẻ mặt đầy tuyệt vọng trước mặt, thấy mình liền ngơ ra, anh mới vừa bắt được một tia sáng lướt qua mắt người đối diện liền bị cô nhảy lên ôm một cái.

Thân thể dường như phản ứng nhanh hơn đầu óc, nhìn cô gái bị mình đẩy ra kia, Tống Diễn ngẩn người :” Thật xin lỗi, tôi không quen với những động tác thân mật như vậy.”

Vẻ mặt Dương Nguyện đầy uất ức, kể cả vẻ mặt Tống Diễn có chân thành và áy náy thế nào đi chăng nữa, bị một người khác phái đẩy ra, cảm giác vẫn vô cùng lúng túng. ( tại mụ tự nhiên chồm lên chứ)

Thế nhưng, Dương Nguyện cũng chẳng phải loại tiểu twh chỉ biết nũng nịu phát giận, cô ngẩng mặt lên, lộ ra một nụ cười lễ phép :” Vừa rồi là do tôi quá đường đột, Tống tiên sinh cũng ở tiểu khu này sao?”

Tống Diễn gật đầu, vẻ mặt dè dặt và xa cách, giống như một vị công tử quý tộc.

Ngày hôm qua, lần đầu gặp mặt là ở tiệc rượu, dưới ánh đèn, cô đã cảm thấy anh là một người đàn ông anh tuấn vô cùng, bây giờ, dưới ánh mặt trời, chỉ thấy anh thật khiến người phải chú ý, cũng chẳng trách Dương Ninh sẽ không biết xấu hổ mà đi dây dưa với người đàn ông này.

Mà hình như, anh ta cũng có chút ý tứ với mình. Dương Nguyện khẽ ngượng ngùng nhận lấy khăn tay từ anh :” Cảm ơn.”

“Chỉ có cái này, cô không ghét bỏ là tốt rồi.”

Dương Nguyện cầm khăn lau lên gương mặt, trên đó còn lưu giữ một mùi thơm bạc hà nhàn nhạt, giống như người đàn ông tên Tống Diễn này, man mát, lành lạnh, lại khiến người ta không nhịn được mà muốn đến gần.

Dương Nguyện lặng lẽ giương mắt nhìn anh một cái, thấy anh đứng ở nơi đó, vẻ mặt như có điều suy nghĩ nhìn mình, ánh mắt hai người giao tiếp, gương mặt Dương Nguyện ửng hồng cúi đầu, “Làm cách nào tôi có thể trả khăn lại cho anh bây giờ.”

Nhìn chiếc khăn tay bị cô gái nắm nhăn nhúm kia, Tống Diễn khẽ cau lại lông mày, rõ ràng người đưa đi là anh, nhưng khi thấy đồ của bản thân bị lây dính mùi của người khác, trong lòng anh lại chẳng thoải mái chút nào, lại nói, hôm qua gặp được Dương Ninh, anh đã bắt đầu trở nên kì quái. Vốn tưởng rằng có thể quên được những chuyện ở kiếp trước, không ngờ, chúng vẫn in sau trong đầu, nếu không phải vì chuyện này thì anh đã không dừng lại bắt chuyện với cô gái này.

Ánh mắt Tống Diễn cẩn thận lướt một vòng khuôn mặt Dương Nguyện, đời trước, vì kiêng dè, anh chưa bao giờ nhìn kĩ diện mạo của em gái Lâm thị, thfi ra, đây chính là bộ dạng của người đã cứu anh sao.

Thoạt nhìn là một cô gái rất bền bỉ, đúng là chỉ có cô gái như vậy mới có thể đem một người đàn ông máu me đầy người như anh đưa đến động đá, chăm sóc anh nửa tháng, cho đến khi tầm mắt anh có thể mơ hồ nhìn thấy đồ vật.

Trong đầu Tống Diễn đột nhiên xuất hiện một cặp mắt hạnh phủ đầy sương mù, người chỉ nhìn thấy con sâu cũng sẽ hét toáng lên như cô ta, sao có thể cứu anh chứ, nếu lúc đàu anh chú ý hơn một chút thì đã phát hiện ra điều này.

“Vứt bỏ là được rồi.” Thấy Dương Nguyện vẫn đang ngước đầu chờ câu trả lời chắc chắn, Tống Diễn mím môi cười khẽ một tiếng, “Tôi có việc đi trước, Dương tiểu thư, hẹn gặp lại.”

Rong mắt Dương Nguyện có mấy phần lưu luyến, mặc dù Tống Diễn chưa nói gì với cô, nhưng chỉ cần thấy anh bên người, cô sẽ theo bản năng, quên hết tất cả những điều không vui, đến cả tâm trạng cũng tươi sáng lên không ít.(nhảm)

“Hẹn gặp lại.” Dương Nguyện hào phóng phất phất tay.

Sau khi Tống Diễn xoay người đi, anh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu đời trước không xaqry ra hiểu lầm như vậy thì anh sẽ cưới em gái Lâm thị sao? Hẳn là sẽ đi, khi đó, anh nghĩ Lâm thị đã cùng mình – một nam nhân xa lạ ở bên nhau nửa tháng, vì danh dự cô mới cưới cô ta, kể cả lúc đó có là ai khác thì anh vẫn sẽ láy về phủ.

Trong đầu bất ngờ lại thoáng qua cặp mắt hạnh kia, Tống Diễn có cảm giác đôi mắt ấy thiếu cái gì đó, nhưng cuối cùng là cái gfi chứ. . . .. .

. . . . . .

Dụ Ninh sống trong nhà họ Dương hai ngày thì phát hiện, vẫn có người thương nguyên chủ, mặc dù họ không biểu đạt rõ ràng, một là Dương phụ với vẻ mặt luôn luôn nghiêm túc, hai là người vẫn luôn rối rắm chuyện đối xử quá tốt với cô sẽ khiến tâm trạng dương nghuyện không thoải mái – Dương An.

Về phần Chu Lan, Dụ Ninh không biết thái độ của bà như thế nào, đó như vừa áy náy, lại vừa chán ghét, hai ngày này, hai người rất hay gặp mặt, nhưng chưa từng nói gì với nhau một câu, Dụ Ninh nhớ tới Liễu mẫu, cũng định mở lời với bà, chỉ là, mỗi lần gặp mặt, dường như Chu Lan không hề muốn nói chuyện cùng cô, vội vàng tránh né, mấy lần như thế, Dụ Ninh cũng bỏ qua ý định này.

Bởi vì Liễu mẫu giúp cô có cảm giác tình thương của mẹ là thứ gì đó thật tuyệt vời, thật ấm áp, cô cũng không rõ đó là cảm giác gì, mặc dù biết người bà ấy thương yêu chỉ là cái vỏ bọc Liễu Y đó, nhưng bản thân vẫn không nhịn được mà hưởng thụ nó. Thế nhưng, quả thật, không thuộc về mình thì cuối cùng vẫn không phải của mình, nhìn Chu Lan tránh né, Dụ Ninh nhún vai một cái, vậy cũng tốt, dù sao cũng chỉ là đến để hoàn thành nhiệm vụ, cần gì phải thương nhớ.

Mấy ngày nay, Dụ Ninh đã dần tiếp xúc nhiều với Dương An, bởi trước kia, Dương Ninh bị lừa bán cho một tên đần để làm con dâu nuôi từ bé, gia đình đó sợ cô ghét bỏ con mình, căn bản không bao giờ cho cô tiếp xúc với khác phái, vậy nên, nguyên chủ hơi có chút sợ con trai.

Điều này cũng khiến cô ấy không thể thân cận với Dương An, lúc vừa mới trở về Dương gia, Dương An vẫn luôn muốn xây dựng quan hệ tốt với nguyên chủ, thế nhưng, cô ấy không phải sợ hãi thì sẽ tránh né, làm Dương An cũng không biết làm thế nào, máy năm gần đây, mọi chuyện đã khá hơn chút, nhưng mấy câu treo cửa miệng, ba câu không thiếu hai câu là nói xấu Dương Nguyện, hơn nữa, thấy Dương An nói chuyện với Dương Nguyện, mắt liền trợn trắngđưa đến nàng đối với Dương An vẫn thân cận không đứng lên,, cho nên, cùng dưới một mái hiên 4 -5 năm rồi mà quan hệ giữa hai người chẳng hề tốt lên.

Mà Dụ Ninh cũng không quan tâm chuyện này cho lắm, nhưng mấy hôm nay đều kề vai sát cánh với Dương An, hôm nay cũng đã bàn nhau ra ngoài chơi.

Dương Nguyện chứng kiến cảnh tượng này, chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng, mặc dù Dương An cũng là anh trai Dương Ninh, nhưng cô vẫn không thể đè nén sự khó chịu trong tim, giống như đồ vật của bản thân đang bị cướp đi vậy. (càng ngày càng lắm cực phẩm, cứ 1 thế giới lại lên 1 level mới)

Cô còn chưa kịp phản ứng ,tay đã khoát lên vai Dương An :” Anh, anh muốn đi đâu vậy?”

Âm thanh nũng nịu, giống như một cô gái nhỏ cần sự che chở.

Dương An lúng túng nhìn Dụ Ninh một cái, em ấy vẫn luôn không thích người nhà thân cận với Dương Nguyện, không biết bây giờ sẽ tức thành cái bộ dạng gì. Nhưng dù sao cũng là em gái mình, Dương Nguyện cũng vậy, mặc dù không có quan hệ máu mủ nhưng cũng ở bên nhau hơn mười năm, anh sợ Dương Ninh đau lòng, cũng sợ Dương Nguyện cảm thấy bản thân bị vứt bỏ.

Nghĩ đến đây, Dương An liền len lén nhìn lướt qua Dụ Ninh, thấy trên mặt cô không thể hiện cái gì, điều này càng khiến Dương An cảm thấy gió bão càng thêm dày đặc, anh nhẹ nhàng lùi lại một bước , để Dương Nguyện buông lỏng tay mình ra.

“Cùng Ninh Ninh đi ra ngoài đi dạo một chút, nguyện nguyện có muốn đi cùng hay không.”

Dụ Ninh liếc nhìn Dương An, cái liếc này lại khiến Dương An giải nghĩa sang một ẩn ý khác, ánh mắt kia như đang chất vấn anh, tại sao chưa có sự đồng ý của cô mà đã tăng thêm người trong danh sách.

“hiểu” điều này, Dương An chỉ có thể âm thầm càu nguyện trong lòng, rằng Dương Nguyện ngàn vạn đừng trả lời muốn đi cùng.

Đáng tiếc, trời không cho người toại nguyện, Dương Nguyện chần chờ một chút liền gật đầu, “Em đi cùng với, có thể đợi em thay đồ sao?” Dương Nguyện nghịch ngợm chu mỏ :” Em muốn ăn mặc thật xinh đẹp, để mọi người đều biết anh Dương An có một đứa em gái thật xinh.”

Dụ Ninh liếc cô ta một cái, ánh mắt như đang nói, đây là muốn xinh đẹp so với ai chứ.

Không phải cô tự luyến, chỉ cần không phải người mù cũng có thể thấy được cô đẹp hơn cô ta nhiều, được chứ?

“Không giống nhau.” Dụ Ninh mặt không biểu cảm nói.

Nói xong, cảm giác tầm mắt của hai người đều tập trung ở trên người mình, Dụ Ninh liếc mắt nhìn Dương An, đôi mắt liền chạm phải ánh nhìn của Dương Nguyện :”Tôi đã đủ xinh rồi, người đẹp không cần một phiến lá xanh để phụ trợ.”

Dương An không ngờ Dụ Ninh sẽ dùng giọng nói và điệu bộ nghiêm túc như vậy để khen bản thân, không nhịn được cười phốc ra tiếng.

Cười xong, thấy Dương Nguyện căm tức nhìn, Dương An lập tức bụm miệng, thật ra thì trong lòng anh cũng không muốn Dương Nguyện đi cùng, cũng chẳng phải muốn thiên vị Dương Ninh, chỉ là, anh khó có cơ hội được thân cận cùng am gái ruột, hơn nữa, cùng nhau ra cửa là chuyện hai nguwofi đã sớm bàn bạc tốt, nếu bây giờ Dương Nguyện đi theo, đoán chừng, kết cục chỉ có thể là ba người tan rã trong không vui.

Lại nói, tất cả đều là lỗi của anh, chỉ trách miệng anh không sạch sẽ, không dưng đi nói lời khách sáo.

“Tôi để anh ấy chờ tôi, chứ không phải để cô chờ, cô không muốn đợi thì đi trước đi, nói lời nói xúc phạm như thế là có ý gì?”

“Thứ nhất, người hẹn anh ấy ra cửa trước là tôi, nếu anh ấy muốn chờ cô thfi tôi tất nhiên cũng phải chờ, nếu không sao tôi không hẹn cô đi tản bộ luôn cho rồi, không hẹn chính là vì không muốn đi cùng đấy, thứ hai, tôi nói thật, nếu mắt không tốt thì nên đeo kính, chẳng lẽ mặt cô có thể so với mặt tôi sao?”

“Tốt lắm, đừng nói nữa, bằng không, hay là anh với tiểu Ninh đi trước, đợi khi nào em thay quần áo xong thì đến tìm anh được không?”

Dương Nguyện không gật cũng không lắc, chỉ xoay người quay trở về nhà.

“Còn nói tôi nóng tính.” Dụ Ninh nhìn lướt qua bóng lưng Dương Nguyện, nói với Dương An.

Dương An buông tay, “Nguyện nguyện thoạt nhìn rất kiên cường, nhưng trong xương vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, lại nói em ấy nhỏ hơn em. . . . . .”

Dụninh nâng tay làm một đọng tác chớ phiền :” Nếu anh không muốn nhìn thấy bóng lưng của đứa em gái siêu cáp xinh đẹp của mình thì bây giờ nên ngậm miệng lại.”

Dương An lập tức khoá mỏ, đồng thời âm thầm nhức đầu, không biết ngày sau sống thế nào, trước kia, mặc dù Dương Ninh cũng hay tìm Dương Nguyện gây phiền toái, nhưng Dương Nguyện luôn giống con chim nhỏ nép trong lòng cha mẹ, vậy nên, người khóc thường là Dương Nguyện, song kẻ yếu thế vẫn là Dương Ninh.

Anh thấy, anh hiểu nhưng cũng chẳng biết nên làm gì, chỉ có thể đưa tặng thứ tốt cho cô, để đền bù, mà bây giờ, Dương Ninh thể hiện khả năng công kích cường đại, chiến tranh giữa hai cô em gái, xem ra sắp bắt đầu vang dội.

Nhìn em khác với quá khứ, trong thâm tâm Dương An lại âm thầm vui mừng, thì ra, bé nhím mạnh mẽ lên sẽ tuyệt vời như vậy, khiến người anh trai này cũng vì thế mà kiêu ngạo thay.

Xong đời, Dương An bất đắc dĩ nâng trán, đã nói tuyệt đối không chọn đội, nhưng hình như anh đang ngày càng thiên vị rồi, thế nhưng, đây vốn dĩ là em gái ruột thịt của anh mà, thiên vị thì sao chứ. ( ông Dương An này max đáng yêu í các nàng ạ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.