Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 95: Chương 95: Chương 94




Quả thật, Dương An gọi cô đến đây là để chọn ghế ăn.

Chiếc ghế khác biệt đó, dù sao cô cũng không phải là nguyên chủ, không có tình cảm của Dương Ninh, nên không có cảm giác gì, lúc ấy ngồi trên chiếc ghế đó cô cũng không nghĩ gì nhiều.

Cô chỉ muốn xem xem Dương Nguyện có muốn ngồi lên chiếc ghế khác biệt đó không.

Lại nói , nguyên chú khá tự ti nhưng Dương Nguyện cũng chẳng hơn cô ấy là mấy, nếu không đã chẳng bởi vì một chiếc ghế mà có phản ứng lớn đến như vậy, nếu cô ta tự tin với địa vị của mình ở nhà họ Dương thì đã chẳng hề quan tâm mà không phải chỉ đứng ở đó khóc.

Nguyên chủ cảm giác bản thân bị ngăn cách ở ngoài , mà Dương Nguyện cũng sợ nguyên chủ cướp mất vị trí của cô ta ở nhà họ Dương, chiếc ghế xanh đó khiến cô ta cảm thấy mfinh nhận hết uất ức , nếu không phải lúc được tìm thấy, nguyên chủ quá mềm yếu tự ti, không tạo mối quan hệ tốt với mọi người thì hăn là, bây giờ người nổi điên là nữ chính mới đúng.

Thế nhưng đây cũng chỉ là giả thiết mà thôi, nói không chừng, nhờ đó mà Dương Nguyện cố gắng phấn đấu, về sau phát triển tốt hơn nữa cũng nên.

“Cái này thì sao?” Dương An chỉ vào chiếc bàn đá cẩm thạch, hỏi Dụ Ninh.

Dụ Ninh nhìn lướt qua, “Sao muốn mua bàn ăn?”

“À?” Dương An ngẩn người, không biết em gái có hiểu ý tứ của mình hay không.

“Anh cảm thấy tôi chịu nhiều uất ức nên mới muốn đổi một bộ bàn ăn để làm vui lòng tôi?” Dụ Ninh không quan tâm, trực tiếp mở lời :” Tôi không thấy uất ức, sao anh lại cảm thấy tôi sẽ như vậy chứ, rõ ràng người khóc không phải là tôi.”

Thấy vẻ mặt trấn định lạnh nhạt của Dụ Ninh, Dương An bắt đầu hoảng hốt , bắt đầu nghĩ xem có phải anh đã hiểu lầm hay không, việc đỏi một bộ bàn ghế chỉ càng khiến Dụ Ninh cảm tháy không thoải mái trong lòng chăng.

“. . . . . . Đều do anh không tốt, nếu anh chú ý chuyện này sớm hơn thì các em đã không khó chịu nhau thế này.”

“Tôi cố ý ngồi đó đấy.” Dụ Ninh bình tĩnh nhìn về phía Dương An :” Tôi cố ý để Dương Nguyện cảm thấy cô ta chịu uất ức đấy.”

Mấy ngày nay, Dương Ninh đã có chút thay đổi, em ấy bắt đầu giao tiếp với anh, lúc đầu anh còn nghĩ đây là một tín hiệu tốt, nhưng bây giờ xét ra thì dường như em ấy ngày càng bịt kín bản thân hơn, so với phương thức cãi lộn thể hiện sự bất mãn lúc trước, bây giờ, em dùng sự lặng im và bỏ qua tất cả, mặc dù vẫn khong thích Dương Nguyện như trước nhưng lại giống như lúc mới trở về Dương gia, dường như chỉ coi căn nhà này là nơi sống nhờ sống tạm.

“Nhưng rõ ràng người chịu thiệt hơn là em.” Dương An nhẹ giọng nói ra.

Vốn dĩ em ấy đã không có cảm giác an toàn trong chính căn nhà của mình, mà hành động của Chu Lan và Dương Nguyện hoàn toàn khiến em càng thêm bất lực.

“Tùy anh nghĩ như thế nào thfi nghĩ.” Dụ Ninh vẻ mặt không thay đổi , vẫn lạnh nhạt như cũ.”Bàn ăn đổi hay không cũng chẳng sao, không đáng kể, chỉ là tôi không thường ăn cơm cùng mọi người nên người giúp việc mới cất chiếc ghế thừa kia đi, bây giờ nói với họ một tiếng để bà ấy để thêm vào là được.”

“Em không phải người thừa!” Lời vừa rồi không biết đã chạm vào dây thần kinh nào của Dương An, vẻ mặt anh kích động hô lên.

Dương An cũng cảm thấy phản ứng của mình quá lớn, xin lỗi nắm tóc, “Vậy không mua nó sao? Anh thấy cái bàn này khá đẹp.”

“Cảm thấy đẹp liền mua, dù sao ũng là dùng tiền của anh.”

“Ưmh. . . . . . Vậy thì không mua, tiền của anh còn phải giữ để cưới chị dâu cho em.”

Dụ Ninh cười nhỏ giọng, “Cũng thế mà thôi, khuôn mặt anh thfi đúng là chỉ có thể trữ tiền để tìm vợ.”

Dương An hiểu Dụ Ninh đang ám chỉ anh xấu, tức giận đưa tay muốn đánh Dụ Ninh, thế nhưng lại bị tránh được :” Có đứa em gái xinh xắn như vậy, anh trai sao có thể xấu được.”

“Có thể là do đột biến gen.” Dụ Ninh nghiêm túc trả lời.

“Đánh là thương mắng là yêu, anh biết em đang biểu ddaaatj tình yêu với anh phải không.” Da mặt so mặt bàn đá còn dầy, Dương An phát biểu một câu.

Dụ Ninh lắc đầu một cái, “Anh sai rồi, mắng chửi người khác luôn là ý nói thật.”

“Hừ.” Dương An dùng vẻ mặt anh lười phải quan tâm đến thái độ của em để kết thúc cuộc chiến không thể dành chiến thắng này.

. . . . . .

Ra khỏi phố bán đồ dùng gia đình, Dương An còn phải đi làm, hai người chào nhau tại cửa ra vào.

Lúc Dụ Ninh trở lại nhà họ Dương thì đúng lúc gặp phải Chu Lan, hai người nhfin nhau một cái, Dụ Ninh dời tầm mắt trước, tự nhiên đi vào nhà.

“Tôi nói này.” giọng Chu Lan không lớn, lúc nghe xong, Dụ Ninh còn không kịp phản ứng rằng bà ấy đang gọi mình.

“Thế nào?”

“Cô dọn ra ngoài ở đi.” Dường như nhận thấy lời nói của mfinh quá tàn nhẫn, Chu Lan không nhìn Dụ Ninh mà chỉ cúi đầu.

Dụ Ninh không ngờ bà sẽ nói thế, sững người một lúc liền khẽ cười hai tiếng :” Tại sao?”

“Cô ở đây, không ai trong cái nhà này vui cả.”

“A, được thôi.” Dụ Ninh đồng ý, dù sao nhiệm vụ của ô cũng chỉ là tẩy trắng cho nguyên chủ chứ không phải là tạo dựng mối quan hệ tốt với cái nhà này, ở hay không ở cũng không quan trọng

Chu Lan không ngờ Dụ Ninh đồng ý dứt khoát như vậy, không nhịn được ngẩng đầu nhìn cô một cái, mà khi thấy khuôn mặt giống bản thân đến mấy phần kia, mắt giống như bị bỏng vậy, lại dời tầm nhìn.

“Vấn đề tiền bạc cô đừng lo, dù cô dọn ra ngoài thì Dương gia vẫn sẽ chu cấp đầy đủ cho cô.”

Nhìn bóng lưng Dụ Ninh, nghĩ đến đứa con gái bản thân vất vả tìm thấy lại chuẩn bị rời xa khỏi thế giới của mfinh, trong lòng Chu Lan đột nhiên cảm thấy khó chịu :” Chờ một chút.”

“Hả?”

Kêu một tiếng, Chu Lan lại lập tức cảm thấy hối hận, chỉ cần nó đi, rồi nhớ đến cái nhà này lúc chưa tìm thấy nó, Nguyện Nguyện vẫn sẽ mã là bảo bối của nhà họ Dương, mà bà cũng không cần mãi sống trong áy náy và đau khổ.

“ Cô có thể đi vào ngày mai.”

Dụ Ninh hơi cong môi một cái, cô còn tưởng bà ấy định nói gì, hoá ra chỉ là nêu lên một cái kì hạn :” cám ơn.”

. . . . . .

Cùng lúc đó, Dương An nhìn người đối diện khóc thút thít không ngừng, trái tim lạnh lẽo.

“Tại sao em lại cảm thấy Ninh Ninh cướp đồ của mình, khi em ấy trở về, anh và ba mẹ không quan tâm em sao? Em ấy không lấy bất kì cái gì của em, em ấy chri lấy những thứ đáng lẽ nên thuộc về em ấy thôi.”

Dương Nguyện đứng bên tường, đôi tay ôm đầu gối vùi đầu nức nở, dáng vẻ hết sức đáng thương, nhìn Dương Nguyện như vậy, Dương An cũng chẳng biết nên nói cái gfi.

Thậm chí, anh còn không hiểu, sao tình thế lại có thể phát triển đến cái dạng này.

Sau khi tách ra, trở về công ty, Dương An liền gặp được Dương Nguyện, hai người cùng nhau đi thang máy.

“Có phải đã phát hiện đồ ăn ngon hay không mà bây giờ trễ thế mới trở về công ty.” Thấy Dương Nguyện không hề ngăn cách mà kéo tay mình, vẻ mặt Dương An cứng đờ, nghxi xem không biết có nên nói hết cho cô biết hay không.

Lớn lên với nhau từ nhỏ, anh hiểu vô cùng rõ con người Dương Nguyện, mặc dù cô được Chu Lan cưng chiều vô cùng nhưng bởi cái thân phận con nuôi kia mà trong lòng luôn có một tia nhạy cảm, sự nhạy cảm này mở rộng hơn khi Dương Ninh quay trở lại, nghĩ nghĩ, Dương An cũng không phủ nhận cách nói này của cô.

“Em không thèm, nhỡ béo lên thì làm sao? Anh dẫn em gái tốt kia đi chứ gì.” Nói xong nhìn Dương An một cái, buông tay.

“Ninh Ninh cũng là chị em.”

Dương An nói xong câu đó thấy sắc mặt Dương Nguyện thay đổi :” Anh cũng nghĩ sáng nay em sai rồi sao?”

Sáng sớm hôm nay là ngày mà cô cảm thấy khó xử nhất ở nhà họ Dương, rõ ràng bị bắt nạt là cô nhưng Dương An thfi trực tiếp chạy dduori theo Dụ Ninh, còn Dương phụ cũng theo sau ngay sau đó, mặc dù được Chu Lan an ủi nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng uất ức.

Rõ ràng làm sai không phải cô, cũng chỉ vì cô không pahri con gái Dương gia nên mọi người mới đi thiên vị cho Dương Ninh.

“Có lỗi gì đâu, đều là sai ở anh.” Dương An định qua quýt cho qua.

“Cô ấy ngồi chỗ của em, sao lại là em sai.” Dương Nguyện lại không định bỏ qua chuyện này, cắn môi quát :” Anh trai, anh thật vô cùng thiên vị.”

Trong thang máy còn có những người khác, thấy thế đều rối rít nhìn về phía hai người.

Dương An có chút xấu hổ vỗ vỗ vai Dương Nguyện :” Chuyện này chúng ta nói sau nhé.”

Mà lúc này, vừa lúc cửa thang máy mở ra, Dương Nguyện chạy đi ra ngoài, Dương An cố đuổi kịp.

Kéo lại Dương Nguyện, Dương An mệt mỏi day day thái dương , “Ngồi ở nơi nào có quan trọng thế không? Kể cả Dương Ninh có ngồi sai thì sao em không thể nói chuyện tử tế với em ấy, anh thiên vị chỗ nào chứ, lúc Ninh Ninh trở về, anh không thân cận với em ấy, một là bởi tính cách tiểu Ninh, hai là vì dợ lòng em không thoải mái.”

“Vậy bây giờ thì sao ? bây giờ không sợ em khó chịu nữa sao? Em không nợ cô ta, cũng không phải em muốn mẹ phải thu dưỡng, sao cô ta lại như vậy? “ Dương Nguyện vừa nói vừa khóc :” Sao lại cướp đồ của em.”

“Sao em lại nghĩ vậy chứ.” Dương An ngẩn người, buông lỏng tay :” sao em lại nghĩ Dương Ninh đang giành đồ vởi em.”

Dương Nguyện cứng cổ nhìn chằm chằm Dương An, “Chẳng lẽ không đúng sao? Bởi vì cô ta ghen tỵ với em, cho nên. . . . . .”

Dương An cảm thấy bản thân không thể nghe nổi được nữa, cắt lời cô :” Bởi sáng nay không có ai đứng về phía em nên em cảm thấy Ninh Ninh cướp anh đi. Sao em lại nghĩ thế, Ninh Ninh cũng là em gái anh nha. Em chịu uất ức, chawrg lẽ cô ấy phải chịu sao? Chẳng lẽ em muốn anh cũng giống mẹ, trách cứ tiểu NInh sao, như thế em mwosi thấy công bằng?”

“Vốn cĩ là cô ta sai.”

“Sao lại là em ấy sai chứ? Trong cái nhà này có vị trí ngồi cố định từ lúc nào vậy, sao anh không biết, em ấy ngồi sai thật sao?” ánh mắt Dương An tràn đầy thất vọng :” Nếu anh nhớ không lầm, trừ chỗ của ba cố định ra thì chúng at đều ngồi tuỳ tiện, chỗ Ninh Ninh ngồi kia, em ngồi bên cạnh là được, sao lại thành em ấy chiếm chỗ em chứ, chẳng qua em cảm thấy em ấy không ngồi ở cái ghế khác biệt đó sẽ ảnh hưởng đến địa vị của bản thân trong cái nhà này, chaerng qua em cảm thấy cô ấy không phải twhs dư thừa mà là bản thân em, mấy ngày nay, em ấy thân cận với anh hơn, có phải em đang sợ hay không, chuyện sáng sớm nay khiến em cảm thấy uất ức như thế sao?”

Nhìn Dương Nguyện khóc thút thít không ngừng, Dương An dừng một giây, nhẫn nhịn không đành lòng nói tiếp :” Không, sao cso thể là uất ức chứ, em chỉ đang muốn tiểu Ninh tức giận mà thôi, sau đó em sẽ ở vị trí yếu, để mọi người đau lòng cho em. Anh biết em dùng cách này để tạo cảm giác an toàn nhưng em nghĩ ba không nhìn thấy sao? Chỉ là mọi người đều cố không nghĩ đến thôi”

Đem thực tế nói toạc ra, Dương An mệt mỏi , ánh mắt ảm đạm :” Nói đến thiên vị, người được thiên vị cũng không phải Ninh Ninh.”

“Anh nói dối, rõ ràng là do cô ta độc ác, ghen tỵ bắt nạt em……. Rõ ràng anh thiên vị em gái ruột thịt………” Dương Nguyện tựa vào vách tường, nước mắt đầy mặt, lớn tiếng phản bác.

“em nghĩ thế thì cứ coi là thế đi.” Dương An thở dài một cái, lựa chọn dời đi để cô tự tỉnh táo một lúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.