“Gâu gâu gâu!” giống như để đáp lại, một hồi chó sủa đột nhiên vang lên quanh đây.
Dụ Ninh ngẩn người, nhìn về phía chiếc xe xa lạ đằng xa :” Tiểu Bố?”
Dương An theo ánh mắt của Dụ Ninh nhìn về phía đó liền thấy Dương Nguyện từ trên xe bước xuống , trên mắt mặc dù còn có chút sung đỏ nhưng mặt mày lại mang theo vài phần ngượng ngùng, nở nụ cười hướng về phía người trong xe nói lời hẹn gặp lại.
Dương An vuốt ve trán, Ặc, nếu đợi lát nữa Dương phụ đột nhiên trở lại, anh cũng không cảm thấy kỳ quái nữa.
Tống Diễn đi ra ngoài làm việc, vừa lúc gặp được Dương Nguyện, thấy cô ấy thất hồn lạc phách đi trên đường, lấy tâm thái bồi thường ân nhân của đời trước, anh đưa ra yêu cầu đưa cô về nhà.
Thật không nghĩ , anh và Dụ Ninh thật có duyên, tách ra không được bao lâu đã lại gặp mặt, hơn nữa, bản thân còn chứng kiến vẻ mặt tràn đầy ý cười của cô, thân thể nhỏ xinh được người đàn ông khác ôm trong lồng ngực.,
Tống Diễn xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ ở phía xa, ánh mắt lạnh lẽo, còn mang theo chút cảm xúc ghen tị mà anh cũng không thể hiểu nổi.
“Xuống xe đi thôi.”
Dương Nguyện ngồi cạnh ghế tài xế nhìn người ngồi cạnh, không hiểu, nếu anh ấy không muốn đưa cô vào nhà thì chắc hẳn là do có vấn đề gì đó, Dương Nguyện cũng không nói thêm gì nhiều.
“Cám ơn anh hôm nay chở tôi về..”
“Không cần cảm ơn.” Sau khi nói xong, Tống Diễn cảm thấy mình dường như giọng nói của mình quá lạnh lẽo cứng rắn, liền quay đầu về phía cô gái:” Hẹn gặp lại.”
Ngón tay Dương Nguyện ngoắc ngoắc lọn tóc bên tai, tâm trạng cũng sáng sủa lên nhiều :” Hẹn gặp lại.”
Sua khi Dương Nguyện xuống xe, Tống Diễn liền tóm lấy chân tiểu bố, tiểu bố quay đầu , vẻ mặt không hiểu nhìn anh, đôi mắt đen nhìn thật đẹp, thấy thế, Tống Diễn buông lỏng đôi tay một chút :” Đừng đi xuống.”
Hình như nghe hhieeur lời chủ nhân nói, cũng có thể là cảm thấy trái tim đnag rối rắm của anh, tiểu bố không còn ý định nhảy xuống nữa.
Mà lúc này, cửa xe đã đóng lại, nó chỉ có thể buồn buồn kêu hai tiếng.
Cuối cùng, Tống Diễn liếc mắt nhìn Dụ Ninh đã dời tầm mắt ra phía khác, chạy xe rời đi nơi này.
. . . . . .
Dương Nguyện quay đầy liền thấy Dụ Ninh và Dương An, cũng thấy chiếc va li trong tay Dụ Ninh, đối mặt với người vừa mới cãi nhau với bản thân, Dương Nguyện làm như không thấy , vòng qua hai người, đi thẳng vào nhà họ Dương.
Dương An vốn muốn chào hỏi một câu, nhưng nhìn vẻ mặt không biể cảm của Dụ Ninh với rương hành lí bên cạnh, anh trề miệng một cái rồi cũng không nói gì, đợi đến khi tất cả đều bình tĩnh trở lại rồi hãy nói chuyện cũng tốt.
“Chúng ta đi đâu?”
Dương An đem hành lí của cô bỏ vào cốp xe, cười híp mắt hỏi.
Dụ Ninh kinh dị nhìn anh một cái, “Anh muốn đi đâu?”
“Em đi đâu anh theo đấy.”
Dụ Ninh không biết anh và Chu Lan đã nói chuyện gfi với nhau nhưng chăc chắn đó không phải cái gì tốt đẹp, nếu không, lúc đi ra, bộ dạng anh ta đã không tệ thế, mặc dù miệng cười mà đôi mắt lại mang theo khổ sở.
“Tôi muốn ở một mình.” Dụ Ninh dứt khoát cự tuyệt . ra khỏi nhà họ Dương, cô có thể sống một mình, bọn họ sẽ không thể phát hiện sự khác biệt giữa cô và nguyên chủ, hơn nữa, tình cảm của Dương An dành cho em gái anh ta, cô cũng không muốn có, đó là thứ thuộc về nguyên chủ, Dương An càng đối tốt với cô sẽ chỉ càng kiến cô cảm thấy mfinh đang trộm thứ gì của người khác mà thôi, loại cảm giác này that khiến con người ta không thoải mái chút nào.
Dương An uất ức chu mỏ một cái, vẻ mặt quái dị khiến Dụ Ninh muốn đánh anh ta.
“Ninh Ninh không phải mới nói anh là sủng vật sao?”
Vì muốn ở cùng nàng mà có thể nói mình thành chó ,Dụ Ninh không nhịn được cười một tiếng, “Tôi không thích sủng vật biết nói tiếng người.”
“Vậy anh ở phòng bên cũng được.” Dương An không quan tâm đẩy Dụ Ninh lên xe, cột chắc dây an toàn cho cô, xác định cô không chạy được nữa, lại nói tiếp :” Anh có một bộ phòng ở ở gần công ty, hay là chúng ta cứ đến đó trước.”
Dụ Ninh trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng lên tiếng, “Ok.”
Dù sao sau khi biết chỗ ở của Tống Diễn thfi cô cũng sẽ chuyển ra gần đó, mấy ngày nay cứ tạm thời ở chỗ Dương An cũng được.
Nghe được lời đồng ý, Dương An nở một nụ cười tươi, Dụ Ninh quay ra nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, ấm áp, rực rỡ.
“Anh thu hồi lời đã nói vừa nãy, Ninh Ninh, em là cô gái đáng yêu khả ái nhất.”
Cô gái nhỏ hơn hai trăm tuổi, Dụ Ninh cười cười :” Anh từng nói tôi không đáng yêu sao? Lúc nào, ai cho anh lá gan đó?”
“A!” Dương An lúc này mới phát hiện mình nói lỡ miệng, không đáng yêu là anh tự cham chọc trong lòng :” Vừa nãy anh có nói cái gì sao? Anh chẳng nói cái gì cả nhé.”
Dụ Ninh quay đầu đi nhìn phong cảnh xẹt qua ngoài cửa sổ :” Đồ ngốc.”
“em không thể tôn trọng người anh tải đẹp trai tài giỏi của mình sao.” Ngày nào cũng bị em gái bắt nạt, Dương An bày tỏ bản thân thật khổ cực.
Dụ Ninh không nói gì, giống như bị phong cảnh ngoài cửa sổ làm hoa mắt, không rảnh quan tâm đến tên ngu đần bên cạnh.
Dương An nhìn lướt qua em gái mình, gò má xinh đẹp, nhếch miệng lên, cười nhẹ.
. . . . . .
Trong khí đó, Tống Diễn lái xe đến một nửa đường, sắc mặt âm trầm, chợt đạp lên phanh xe thật mạnh.
Cảm xúc không nói rõ trong lòng càng ngày càng khuếch trương, từ trái tim , theo dòng máu lan tràn khắp toàn thân, khiến anh không cách nào giữ vững sự tỉnh táo bình thường.
“Bùm ——”
Tống Diễn nhìn các đốt ngón tay bởi vì đụng xe mà chảy máu, ánh mắt đen như đầm lầy, quan sát một hồi lâu mới nhắm nghiền hai mắt lại, tay khoát lên mắt, nửa nằm ở ghế nghỉ ngơi.
Ngươi cứ như vậy thích nàng.”
Tiểu bố liếm láp vết thương cho anh, Tống Diễn xoa xoa bộ lông tơ mềm mại của nó.
“Đừng thích cô ấy.” thanh âm trầm tháp khàn khàn, mang theo cảm xúc khó miêu tả.
Tiểu Bố không lên tiếng, thấy không thể liếm vết thương cho anh liền chen vào ngực chủ nhân cọ cọ.
Tống Diễn cúi đầu nhìn qua nó một cái, khóe miệng ngoắc ngoắc, “Chính là làm nũng cũng không thể thích cô ấy nữa.”
Tiểu Bố”gâu gâu” hai tiếng bày tỏ sự bất mãn.
. . . . . .
Nhà Dương An mua có hai phòng hai sảnh, vị trí và hoàn cảnh xung quanh không tệ, Dụ Ninh đứng ở cửa quan sát một vòng, từ cách bày biện trang trí có thể thấy Dương An không có bạn gái, cả căn nhà đơn giản chẳng khác nào quán rượu (???)
Dương An cầm một đôi dép duy nhất ra , “Ở đây bình thường chỉ có mấy người anh em của anh đến ở, cho nên đồ hầu như chỉ là loại dùng một lần, bay giờ anh sẽ đi mua cho em một đôi dép đi trong nhà.”
Dụ Ninh thay giầy, “Không cần. Tôi ở đâu?”
Dương An đẩy vali vào gian phòng ngủ :” Em muốn ở đâu thfi ở đó.”
Dụ Ninh xẽm phòng ngủ chính, lại mở cả bốn phòng còn lại, có thể thấy bình thường ở đây vẫn luôn được quét dọn, coi như cũng sạch sẽ.
“Tôi ở đây.” Dụ Ninh chỉ chỉ căn phòng có cửa sổ tương đối lớn.
Dương An đưa đầu liếc mắt nhìn, “Ừ, mặc dù nhỏ một chút, nhưng phong cảnh cũng không tệ. anh thấy ngoại trừ dép bông trắng, mình còn phải mua giấy lót tường hồng hồng, ga trải giường khả ái……….”
Nghe Dương An bẻ ngón tay từng món một món đếm, đột nhiên Dụ Ninh cảm thấy chắc hẳn Dương An từng có mộng công chúa, nhưng vì sinh ra là đàn ông nên mới phải đem tất cả mộng ảo của mình chuyển dời lên người cô.
“đây là ở đâu để tôi báo địa chỉ cho công ty vật dụng gia đình mang giường đến.” nghe Dương An nói đến việc đổi giường, Dụ Ninh lập tức nhớ đén chuyện này.
Dương An cũng nhớ đến chiếc giường công chúa xinh đẹp kia, ánh amwst sáng lên :” Chúng ta bây giờ liên lạc luôn với họ, thuận tiện bảo họ mang mấy vật dụng đáng yêu đến.”
“Màu trắng thật đẹp mắt.” Dụ Ninh khá hài lòng với cách bài trí của cái nhà này, một giường lớn, một sofa, ga giường, vỏ chăn, một cửa sổ, và rèm cửa xanh nhạt.
“Không được, cô gái nhỏ phải phấn phấn mới đáng yêu.” Dương An chỉ chỉ chiếc va li bên người cô :” Giống như chiếc rương hành lí này, màu hồng khả ái biết bao nhiêu.”
Lại nói nguyên chủ thật đúng là thích màu hồng nhạt, phấn phấn phớt trắng.
“Tùy anh.” Nếu anh trai muốn em gái như thế, người ngoài như cô xen vào làm gì nữa.
Dương An hoan hô một tiếng, “bay giờ chúng ta phải đi siêu thị mua đồ, sau đó liền ăn tối, đến khi về em sẽ có phòng ngủ đáng yêu rồi.”
. . . . . .
Chuyện xảy ra ngày hôm nay không ít, nằm trên chiếc giường công chúa tiêu chuaarnkia, Dụ Ninh nhìn chằm chằm trần nhà mấy lần, chìm vào giấc ngủ nhanh hơn cô tưởng.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Dụ Ninh liền nghe được một hồi âm thanh huyên náo.
Mở mắt ra nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, Dụ Ninh còn có chút mờ mịt, quét mắt nhìn giấy dán tường bị Dương An dán xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn thật lâu mới phản ứng được bản thân đnag ở nơi nào.
Xem đồng hồ, vừa đến bảy giờ.
Vừa mở cửa, Dụ Ninh liền nghe được tiếng dầu rào rào sôi, tìm đến phòng bếp liền thấy Dương An đang bận rộn tơi lui trong đó.
Dương An ánh mắt thấy có người đứng trước cửa ra vào, ngẩng đầu lên thấy là Dụ Ninh, sợ hết hồn :” Sao em đi bộ không có thanh âm gì vậy.”
Dụ Ninh mặt không biểu cảm quét mắt nhìn anh một cái :” Tám giờ đi làm, anh dậy sớm thế nấu cơm làm gì?”
Dương An cười ha ha hai tiếng, thấy trứng gà trong chảo biến thành màu đen, khó coi dính vào đáy chảo, lập tức tắt bếp đổ vào sọt rác, làm xong tất cả mới trả lời Dụ Ninh :” Muốn cho tiể Ninh có một bữa sáng tràn ngập tình yêu ngon lành a!”
Dụ Ninh”Nha” một tiếng, “Tôi đi ngủ tiếp, đừng tạo thanh âm lớn như vậy.”
Dương An lập tức bụm miệng, “Anh ầm ầm ĩ ĩ đánh thức em?”
Dụ Ninh cho anh ta một ánh mắt anh tự biết thế là tốt rồi.
“Ninh Ninh, “ thấy Dụ Ninh xoay người, Dương An nhớ tới lời baba giao phó liền kêu một tiếng.
Dụ Ninh quay đầu lại, “Hả?”
“Em sẽ đi làm chứ?”
Dụ Ninh gật đầu, “Tất nhiên.”
Dương An cười cười, “Vậy thì tốt, ở trong công ty, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt.”
“Công ty chuyên ăn thịt người sao?” Dụ Ninh nở nụ cười lạnh :” So ới giúp tôi, không bằng anh bảo vệ nồi canh của mình đi, hình như sắp cạn rồi đó.”
Dụ Ninh ánh mắt liếc về phía nồi nước đang sè sè kêu trên bếp.
Dương An kêu một tiếng, lập tức đeo bao tay mở nồi ra, lại phát hiện bên trong vẫn nguyên vẹn, hoàn toàn không có dấu hiệu hỏng, quay đầu đã không thấy bóng dáng của Dụ Ninh đâu.
“Đồ lừa đảo.” Dương An đậy nắp lại, nhếch miệng mà cười cười .
tôi sắp tẻo, thề chứ hết tinh lực rồi, hết luôn rồi