Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 123: Chương 123: Chương123




Mà chuyện bất thường còn chưa dừng lại.

Đến buổi tối, khi thấy Sở Cẩn bắt đầu cởi quần áo thân xác, Dụ Ninh hoảng sợ như thấy quỷ.

“Dừng tay!” Dụ Ninh kêu một tiếng liền muốn hất văng tay Sở Cẩn ra.

Tất nhiên chỉ là vô ích.

Nhìn ánh mắt Sở Cẩn u ám lột từng món đồ trên người nguyên chủ, Dụ Ninh tức giận đến mức thanh âm tăng thêm mấy phần.

Người đàn ông này điên rồi! đến cả một thi thể không cử động được cũng không buông tha!

Dưới đôi tay của hắn, chẳng mấy chốc, người dưới thân đã không một mảnh vải, mặc dù tự nhủ với bản thân rằng người kia không phải mình, nhưng Dụ Ninh vẫn không thể nuốt trôi được.

Tình trạng trước mắt thật sự đang khảo nghiệm năng lực chịu đựng của nàng, đặc biệt, sau khi Sở Cẩn cởi hết còn lấy tay đâm đâm bộ ngực phấn hồng của “nàng”

Dụ Ninh vỗ vỗ ngực, nghiêng tầm mắt không nhìn nữa, nàng sợ bản thân sẽ tức chết.

Không đúng, bây giờ nàng cũng đã là một linh hồn, phải là tức đến hồn phi phách tán.

Sở Cẩn cúi đầu liếm liếm, những ngày qua, hắn đều nếm qua những nơi trên cơ thể Dụ Ninh, những nơi khiến tâm tình của hắn khó có thể bình tĩnh, sau khi lấy tay và miệng thực nghiệm, hắn phát hiện, những cảm xúc bấy lâu nay phát sinh dường như không phải sự chán ghét.

Màgần như là điên cuồngđoạt lấy.

Âm thanh hút da thịt dường nwh được phóng đại vô số lần trong căn phòng yên ắng, Dụ Ninh co rút trong góc phòng, hai tay bịt chặt lỗ tai, thật hối hận sao lsuc nam chính đang tàn phế không dùng vài cái ám chiêu hành hạ tên đốn mạt này.

Không biết đã qua bao nhiêu lâu, mọi thứ dần trở về tĩnh lặng, Sở Cẩn ôm thân xác xuống một cánh cửa ngầm.

Dụ Ninh đi theo, đây là một gian phòng chỉ nhỏ hơn phòng trên một chút, có vẻ là một gian nhà tắm.

Thùng nước khổng lồ có thể chứa năm người đã đượcđổ đầy nước nóng, Sở Cẩn thử nhiệt độ nước, cởi áo khoác trên người liền ôm thân xác nhảy vào.

Sau đó là một loạt hoạt động khiến Dụ Ninh không dám nhìn, Sở Cẩn quả là một kẻ mắc bệnh sạch sẽ, tất cả mọi nơi trên thân xác kia, kể cả chỗ hắn không nên đụng vào, Sở Cẩn đều tắm rửa từ trong ra ngoài một lần.

Thấy hắn làm xong tất cả còn có ý định khác, Dụ Ninh suýt nữa thì khạc ra máu, cũng chẳng quan tâm tên này có đang trần truồng hay không, bay đến bên thùng tắm, hung hăng đánh hắn.

Dĩ nhiên, hành động này chỉ là để phát tiết cho hả giận chứ chẳng làm nam chính bị thương chút gì.

Ngay lúc Dụ Ninh tay đấm chân đá, Sở Cẩn đột nhiên đứng dậy, mà vị trí Dụ Ninh đánh cũng chuyển từ ngực đến một nơi khó nói đang hùng dũng dâng lên.

Dụ Ninh ngẩn ra, không chỉ là bởi vì chạm vào thứ kia, mà là nàng đã thật sự cảm nhận được nó.

Rất nóng rất nóng, Dụ Ninh xòe tay nhìn, đến bây giờ nàng vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ đó.

Dụ Ninh ngẩng đầu nhìn Sở Cẩn, hắn hình như cũng cảm thấy.

Bởi vì khi nàng chạm vào , nàng thấy hắn ngẩn người.

Có nên thí nghiệm thêm một lần nữa? Dụ Ninh liếc nhìn thứ kia, lập tức thu hồi tầm mắt, nàng tình nguyện cứ phiêu phiêu bay lượn như bây giờ, thà rằng không chạm được vào bất kì cái gì khác, thà rằng Sở Cẩn không nhìn thấy nàng, cũng không muốn chạm vào thứ đồ ghê tởm kia đến lần thứ hai.

Có thể là một nốt nhạc đệm đó nên sau đó sở cẩ tắm cho thân xác rất nhanh, ôm thân xác về phòng ngủ, lau khô tóc liền tắt nến.

Cũng bởi chuyện vừa rồi nên khi thấy Sở Cẩn ôm thân xác ngủ cùng một cái giường, Dụ Ninh cũng chẳng còn phản ứng quá lớn, đây đã là bình thường, nếu Sở Cẩn không ôm xác ngủ, nàng mới đi hoài nghi còn có chuyện gì khó có thể chấp nhận vẫn chưa xảy ra cũng nên.

Dụ Ninh biến thành Quỷ Hồn, tất nhiên sẽ không có cảm giác mệt mỏi, vậy nên cũng không cần ngủ, phiêu phiêu nhẹ nhàng, lại thấy Sở Cẩn vẫn trợn tròn con mắt.

Căn phòng đen nhánh lại phát hiện có một đôi mắt đen vẫn mở, hơn nữa bên cạnh nó là bản thân mình, Dụ Ninh không nhịn được lùi về phía sau một chút.

Nhưng mà hắn tỉnh cũng đúng, Dụ Ninh thử nghĩ một chút, như trước đây, giờ nàySở Cẩn còn đang đọc sách chứ chưa ngủ.

Dụ Ninh bay bay, xem tất cả những bức tranh chữ trong phòng mà vãn chưa thấy mệt mỏi mới quay đầu nhìn về phía nam chính, thì phát hiện hắn vẫn đang mở mắt.

Dụ Ninh thở dài, bây giờ tên biến thái này chưa ngủ, nói không chừng một chút nữa là có thể nhắm mắt, nàng nhắm mắt còn phải khống chế cơ thể đẻ có thể phiêu phiêu trên giường, quả thật được nghỉ mà như không.

Nếu có thể giao tiếp được thì tốt rồi, Dụ Ninh nhìn lướt qua phần thân dưới Sở Cẩn đang được phủ chăn mỏng .

“Phiền chết đi được.”

Dụ Ninh nói xong ba chữ này, vốn nghĩ sẽ không được đáp lại, thế những Sở Cẩn bỗng ngồi dậy nhìn về phía nàng.

“Dụ Ninh.”

Ánh mắt hắn chiếu thẳng về phía nàng, hơn nữa còn đâm thẳng vào ánh mắt nàng, Dụ Ninh lắc lắc đầu, tưởng bản thân gặp ảo giác.

“Tới đây.” Khóe miệng Sở Cẩn nhếch lên, vẫy tay với nàng.

“Ngươi nhìn thấy ta?” Dụ Ninh nhẹ nhàng bay đến.

Sở Cẩn muốn nắm lấy nàng nhưng tay lại sượt qua, hắn sững sờ nhìn tay mình :” Tại sao?”

“Sở Cẩn, tên biến thái này, không được chạm vào thân thể này!” Mặc dù không biết vì sao Sở Cẩn có thể nhìn thấy nàng, nghe được nàng nói chuyện, cũng không biết năng lực này có thời hạn bao lâu, nàng nhất định phải nhân lúc này cảnh cáo hắn.

“Chăng phải ngươi vẫn luôn cảm thấy phiền lòng vì ta sao? Ngươi chê ta xấu xí, hôi thối, không phải sao? Vậy thì cầu xin ngươi đừng lại làm mấy chuyện như hôm nay, để ta nằm yên, coi như báo đáp ân cứu mạng của ta đi.”

Sở Cẩn cúi đầu nhìn thân xác nằm bên, trên mặt xuất hiện một nụ cười khiếng người sợ hãi :” Thì ra ngươi vẫn luôn ở đây, tốt quá.”

Nói xong, Sở Cẩn liếm liếm đôi môi thân xác : “Ngươi thơm.”

Ý là vẫn cảm thấy nàng xấu xí sao? Dụ Ninh trợn trắng cả mắt :” Ngươi không thể sống giống người bình thường sao?”

Sở Cẩn đưa tay sờ mặt nàng, bởi vì biết sẽ vồ hụt nên chỉ hư ảo vẽ viền quanh khuôn mẫu ấy :” Hình dạng ban đàu của ngươi thật mê người.”

“Hả?”

Dụ Ninh vọt tới gương đồng nhìn một cái những chẳng thấy gì cả.

Dụ Ninh sờ sờ bên phải cổ, nơi đó có một nốt ruồi nhỏ nhô ra, không hiể chuyện gì xảy ra những hình như sau khi biến thành hồn phách thì nàng đã trở về bộ dáng thật.

“Làm sao ngươi biết đó không phải thân thể ban đầu của ta?” Dụ Ninh hỏi Sở Cẩn, bộ dáng hiên tại của nàng với nguyên chủ khác biệt nhiều như thế, coi như thành hai người đi, sao ngay từ ánh mắt đầu tiên hắn đã có thể kêu tên nguyên chủ.

“Ta nhìn thấy.” Sở Cẩn mê mẩn nhìn hình ảnh hơi mờ trước mắt :” Khi ngươi tiến vào thân thể nàng ta.”

Sở Cẩn sờ sờ gò má thân xác.

Dụ Ninh hồi tưởng lại lúc nàng mới đến thế giới này, có lẽ lúc đó Sở Cẩn cũng đang mở to mắt như ngày hôm nay, nên mới thấy được sự bất thường của nàng, ví dụ như lấy thuốc trong không gian.

Chẳng lẽ hắn cảm thấy mảnh ngọc này là bảo bối nên mới nhỏ máu vào đó?

“Ngươi thích ta hay là nàng ?” Thấy Sở Cẩn lại bắt đầu động tay động chân với thân xác, Dụ Ninh không nhịn được hỏi một câu hỏi vớ vẩn.

“Các ngươi là một, ta cảm thấy.” Sở Cẩn bình tĩnh nói, từ một góc độ nào đó , quả thật nàng và nguyên chủ là một, nhưng Dụ Ninh không định buông tha hắn.

“Ngươi nói dối, sao ta có thể là nàng, ta có thân thể của ta, ngươi nói vậy chri là để có được cả ta cả nàng mà thôi.”

Sở Cẩn híp híp mắt, ngón tay không ngừng đùa nghịch những lọn tóc của thân xác :” Ngươi đang gạt ta.”

“Đó là nàng, ta là ta.” Dụ Ninh chỉ chỉ thân xác rồi lại chỉ chỉ bản thân.

“Ngươi sờ ta? Sở Cẩn đột nhiên nói một câu như vậy.

Dụ Ninh ngẩn người, lập tức lắc đầu :“Không có.”

Sở Cẩn vén chăn mỏng, “Ngươi sờ.”

Thật may là trên người hắn vẫn đang mặc áo khoác, Dụ Ninh hơi tránh sang bên, dịch tầm mắt :” Ta không có.”

“Sờ nữa, sờ ta.” Sở Cẩn mặt không đỏ tim không đập,bình tĩnh nói lời lưu manh.

“Ta nói ta không có!” Nói xong Dụ Ninh liền phiêu đi, cách xa Sở Cẩn, hướng về phía bên kia bình phong.

Sở Cẩn cũng không nói nữa, một lát sau, Dụ Ninh không chịu được loại cảm giác tĩnh lặng này, lại bay xung quanh giường.

Dụ Ninh đưa tay quơ quơ trước mắt Sở Cẩn :” Sở Cẩn.”

“Hình như lại không thấy nữa.”

. . . . . .

Tại Tu Chân giới , khi đến tầng cao nhất của Luyện khí là có thể không phải ngủ, nàng cũng coi như đã hơn một trăm năm chưa ngủ, Dụ Ninh lăn qua lộn lại nghĩ đến vấn đề này, nhưng đã trải qua thân xác phàm tục mấy đời nên cũng thói quen ngủ khi cảm giác mệt mỏi ập tới, hơn nữa bây giờ còn vì không cảm thấy nó mà phiền não, chắc chắn nàng sắp điên rồi.

Dụ Ninh lập tức ngồi bó chân tĩnh tọa, tu luyện chút tâm pháp tĩnh tâm.

Nhoáng một cái trời sắp sáng, Sở Cẩn rửa mặt cho thân xác cong liền ra khỏi phòng, Dụ Ninh thử đi theo sau nhưng vẫn bị bắn về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.