( tiếp cháp 13)
- Cái gì ngọt? – hắn từ đâu bước vào đứng đằng sau nó
Nó sững người… Trời ơi! Hắn nghe thấy hết rồi sao? Thật không thể tin nổi, làm sao đây… Trời đất ơi!!!
- À… À… Cái… - nó lắp bắp
- Cái gì? – hắn tiến lại cúi mặt gần nó hơn, gặng hỏi như không biết gì
4 cm…
3 cm…
2 cm…
1cm…
Mặt đối mặt, mắt đối mặt
- À! Cái … Cái kẹo… Kẹo trên tủ - nó chỉ vào đĩa kẹo Guava trên tủ để đèn ngủ
- Thật không?
- Thật… Thật
Hắn đưa cơ thể trở lại vị trí ban đầu. Nó thở phào nhẹ nhõm, tay vuốt vuốt ngực “ May thật!”
Hắn lấy bộ đồ ngủ trong tủ bước vào nhà tắm
- Nè! Đồ ngủ trong tủ. –hắn
- Tôi biết. – nó
- Muốn thay đồ chung không? – hắn
- Never. – nó
Sau khi nó thay đồ ngủ xong, bước ra khỏi phòng tắm. Thấy hắn nằm sẵn trên giường
- Nè! Tên sát nhân, anh … anh nằm đây, tôi nằm đâu? – nó
- Bên đây. – hắn lấy tay vỗ vào cái gối bên cạnh
- Hả? Không được… - nó
- Không thì xuống ghế dưới phòng khách – hắn
- Gì chứ? Anh ga lăng xuống đó ngủ đi. – nó
- Nhà tôi mà, cho cô ngủ chung là tốt rồi, muốn gì nữa, được voi đòi tiên. Mà bắt cóc cũng cần ga lăng sao? – hắn nham nhở
Nó hậm hực mở cửa phòng…
- Đi thật sao? Rộng rãi – hắn
- Tôi đi tìm phòng khác, cả căn biệt thự chả nhẽ chỉ có một phòng – nó
- Cấm – khóa – hắn nói ngắn gọn ( ý hắn là phòng cấm và đã bị khóa)
Nó hục hằn quay vào:
- Nè! Nè! Anh xuống ghế dưới phòng khách ngủ đi, nhường giường cho tôi! Nha… Nha – nó giật giật ống tay áo của hắn, mắt chớp chớp như cún con
- Cô nghĩ là cái mắt trẻ con này dụ dỗ được tôi sao. 1. nằm ngủ cùng tôi, 2. ghế dưới phòng khách. – nói thế thôi chứ tim hắn đang đập lệch một nhịp. Xíu nữa là bị nó lừa rồi.
- Không có phương án 3 à? – nó ( lắm chuyện kinh)
- Có đấy. – hắn cười gian
- Gì? – nó
Hắn chỉ chỉ tay xuống đất, hiểu ý hắn. Thật không thể chịu nổi cái con người này, như núi lửa đang chuẩn bị phun trào mặt nó đỏ tía tai, tưởng là bắt cóc mà nó sợ à! Đằng nào cũng chết thôi thì phen này phải cho hắn một trận cho bõ tức. Nó lao tới toan tung trưởng đá thẳng vào người hắn cho hắn lăn xuống đất. Nhưng hắn đoán được ý nó. Túm lấy chân nó làm nó ngã phịch xuống đệm. Nhân cơ hội hắn đè người nó xuống giường, tắt công tắc đèn ngủ. Mặc kê nó la oai oái, hắn ôm chặt nó
- Chết tiệt! Tránh xa tôi ra – nó ra sức ẩy tay hắn nhưng vô ích, hắn còn khỏe gấp 3 lần nó
Nói buông thế thôi, chứ thực ra nó đang cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Tại sao nhỉ? Chính nó cũng không hiểu
- Ngoan nào! Vợ yêu. – hắn ôm nó chặt hơn
- Vợ yêu? Anh bị ATSM à? ( ảo tưởng sức mạnh) – nó quay người lại tính giết chết cái con người hỗn hào này.
Hắn lại bất ngờ hôn vào nó. Làm nó chết lặng không cựa quậy gì nữa…
Khung cảnh giờ đã đưa vào tĩnh lặng thật sự. Không còn tiếng cãi vã của hai con người kia. Họ đã chìm vào giấc ngủ… cùng nhau… chung một nhà… cùng một giường… và hai trái tim đang cùng một nhịp đập!
( Lời tác giả: Tình yêu không phân biệt gì cả. Tình yêu xuất phát từ trái tim và sự thật lòng của hai con người. Chỉ cần thật sự yêu một ai đó, ta có thể vượt qua nhiều kì tích mà ta không biết. Vượt lên toàn bộ rào cản của xã hội, nếu hai bạn biết hi sinh cho nhau một chút, quan tâm và nhường nhịn nhau một chút thì tự khắc bạn sẽ nhận ra… đó là tất cả những gì bạn cần! Chỉ thế thôi đã có thể làm đối phương đủ ấm…)