~ Tan học~
- Mày lại suy nghĩ đến việc lấy chồng à? – Yến
- Phải! Thật nguy kịch – nó đăm chiêu
- Cứ coi mắt coi sao, mày làm quá lên! – Yến nhíu mày
- Không muốn! – nó chán nản
- Có gì đâu, nếu hắn xấu quá thì bảo ba mẹ còn đẹp trai thì… xem xét lại – Yến cười lớn
- Đơn giản lắm đấy!
- Trừ khi mày yêu ai rồi nên không muốn đi coi mắt. – Yến nhìn nó ánh mắt dò xét
- Không có. – nó nhé tránh
- Vậy thì tốt. Nghe tao cứ coi mắt đi! Thôi về đi, có người đến đón rồi kìa! – Yến chỉ tay ra cổng chỗ hai chiếc xe Lexus đen – trắng đang tiến vào.
- Bye – nó nhanh chóng chạy đến xe màu trắng
- Hẹn gặp lại tiểu thư Trần Gia. Chúc may mắn – Yến nháy mắt tinh nghịch
~ Về đến nhà~
Vứt ba lô lên bàn học. Nó nằm phịch xuống giường suy nghĩ!!!
Mệt thật! Điều này khiến nó đau đầu
Nó không muốn LẤY CHỒNG
Chán nản, nó cắm headphone nghe nhạc. Miệng lẩm bẩm
Sau tất cả…
mình lại trở về với nhau
Tựa như chưa bắt đầu, tựa như ta vừa mới quen
Sau tất cả long chẳng hề đổi thay
Từng ngày xa lìa khiến con tim bồi hồi
Và ta lại gần nhau hơn nữa
Học tập và suy nghĩ khiến nó mệt mỏi. Ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, nó nghe thấy giọng nói của hắn…
“ Đừng dụi mắt, cay đấy!”
“ Để như vậy được không?”
“ Cô có ghét tôi không?”
“Đi theo tôi”
“Lần sau đừng hòng chốn thoát, thoát khỏi tôi đâu có dễ”
“ Cô có sợ chết không?”
Những lời nói ngọt ngào ấy, cứ vang lên trong trí óc của nó. Không lúc nào nó không nghĩ đến. Gặp hắn, ghét hắn, ở cùng hắn mọi thứ trôi qua thật nhanh như một cuốn phim định mệnh. Nó còn chưa kịp nhận ra mình đã rời xa hắn… Đối với nó bây giờ, cuộc sống của bản thân đang thiếu một thứ gì đó! Thật sự quan trọng… Khiến nó lúc nào cũng phải nhớ tới…. Lúc nào cũng muốn thời gian quay lại và ngưng trôi thật chậm để được ở bên hắn. Nhớ cái mùi hương bạc hà từ người hắn, nhớ cái ôm, nhớ nụ hôn ngọt như kẹo của hắn… Mọi thứ về hắn nó đều đang nhớ! Rất nhớ!!! Kể cả là trong giấc mơ…
“ Cốc… Cốc”
Say trong giấc mơ… Bên tai tiếng nhạc vẫn cất lên, êm dịu khiến nó chẳng biết gì về sự xuất hiện của tiếng gõ cửa kia….
- Bảo bối! – mẹ nó lay người nó
-…. – im lặng, nó vẫn liên miên trong giấc ngủ
- Bảo bối,… - bà Trần
- Gia… - nó giật mình bật dậy, hét toáng lên
- Con nói gì vậy? – mẹ nó băn khoăn
-Dạ? Không… Không có gì ạ. – nó chợt nhận ra mình đang tính gọi tên “ ai đó” thì thấy mẹ đang đứng trước mặt ( Hầy! Mộng tưởng là hắn đây mà!)
- Ừm, con chuẩn bị đi – bà Trần
- Chuẩn bị gì ạ? – nó như chưa tỉnh ngủ, ngáp ngáp…
Mẹ nó cốc yêu vào đầu nó, khiến miệng nó mếu xệu
- Con đãng trí quá! Chuẩn bị đi gặp chồng tương lai. Ba mẹ sẽ ở dưới đợi con. – bà Trần nhẹ nhàng
- Vâng, con rõ rồi. – đáp lại bà Trần, nó uể oải bò xuống giường, bà Trần ra ngoài. Nó lết bết mãi mới vào được nhà tắm. Đứng trước gương, nó tự véo má mình một cái.
“ Tỉnh ngủ đi, Ái Nhi! Hắn đang ở nhà hắn mà, mày đang mộng tưởng cái gì vậy? – nhìn cái khuôn mặt buồn chán của mình trong gương. Nó làu bàu
- Thật không xinh đẹp gì cả. Phải cười lên chứ! – tức khắc môi nó nở một nụ cười… Nhạt nhưng đẹp khiến đàn ông nào đứng trước mặt nó cũng có thể say mèm vì nụ cười tỏa nắng ấy.
Ho một cái lấy lại dáng vẻ lạnh lùng. Nó chọn đồ, diện cho mình chiếc váy hai dây màu đỏ, bó sát người, hai bên eo được xẻ để lộ vòng eo thon gọn. Chân đi đôi giày cao gót màu hồng đính mặt đá hồng ngọc. Không thể thiếu đó là túi xách nạm ngọc trai!
Trông nó thật quý phái và tao nhã. Ngồi trước bàn trang điểm, nó chỉ đánh một lớp son màu cherry làm tôn lên làn môi mềm như nước, còn da thì để mộc trắng tự nhiên không tì vết…
Tóc hồng xoăn loạn được nó búi cao, tròn theo phong cách Hàn Quốc để mái bằng và tóc ở hai bên ôm gọn lấy khuôn mặt trái xoăn. Nó đã xinh giờ nó lại càng xinh hơn . Nhìn nó như một bức tranh hoàn mĩ, tuyệt đẹp!
Bước xuống cầu thang, ông bà Trần nhìn nó cười, có vẻ hai người rất hài lòng. Mặt nó vẫn lạnh lùng, không nói bất kì một lời nào…
- Đi thôi! Con sẵn sàng chưa? – ông Trần
- Ba sẵn sàng thì con sẵn sàng – nó ngang ngược
Bà Trần lắc đầu nhìn ông Trần cười. Cái tính ngang bướng! Nếu không làm được điều mình thích kiểu gì nó cũng có mấy cái lí lẽ cứng nhắc như vậy!