Ăn uống xong xuôi, hắn và nó cùng nhau đi tản bộ trên đường phố.
Hai người bước đi dưới những ngọn đèn đường màu vàng cam, xe cộ vẫn đang đi lại tấp nập có lẽ đây là giờ “ hành chính” cho những cặp tình nhân.
Nó láu táu đi trước, hắn đi theo sau. Đám con gái bu lại quay hắn như “ ruồi”
- Anh đẹp trai quá à! Chụp với em tấm hình đi! – cô gái 1
- Cho em xin số phone đi anh! – cô gái 2
- Anh làm người yêu em đi nha! Đáng yêu quá à! – cô gái 3
Nó ngoảnh đầu lại, nhìn thấy cảnh này nó chỉ muốn xông vào đánh cho mấy con kia một trận tơi tả nhưng phải làm mặt không quan tâm, không chú ý. Nó đứng nhìn hắn ôm bụng cười nức nẻ. Đẹp trai quá cũng khổ!
Hắn nhìn nó bằng ánh mắt cầu viện, nó hiểu ý nhưng cố tình làm ngơ nhưng về sau không chịu nổi nó tiến lại gần…
- Này! Mấy cô đang làm cái gì vậy hả? – nó đến chỗ hắn
- Con nhỏ này ở đâu chui ra mà sán lan vào chuyện người khác vậy. – con nhỏ đầu vàng nhìn nó nhếch mép
- Chuyện người khác. Ý cô là chuyện của chồng tôi sao. Mấy cô có biết mình đang làm gì không hả? – nó nhìn lũ con gái kia ánh mắt rực lửa
- Chồng… chồng cô!
- Phải cô ấy là vợ tôi! Có gì sao? – hắn nắm tay nó
Mấy con nhỏ kia ê mặt bèn chạy biến…
- Diễn sâu rồi đó, buông tay tôi ra được chưa? – nó nhìn hắn
- Việc gì phải buông. Cô là vợ của tôi mà – hắn nói rồi kéo tay nó đi
Ngồi xuống ghế đá cạnh công viên. Hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau.
- Chuyện vừa nãy, anh không cảm ơn tôi một câu được à! – nó nhìn hắn cười đểu
- Ờ, cảm ơn. Chịp đẹp trai quá cũng khổ nhỉ? Biết làm sao trời phú cho tôi cái nhan sắc lồng lông… - hắn tự hào cười toe toét
- Ọe, có mà đẹp “ LỒNG LỘN” ấy! – nó nhấn mạnh hai từ “ lồng lộn” nhìn hắn cười đểu
Hắn nhìn nó ánh mắt lườm lườm…
- Về thôi! Tôi muốn ngủ rồi… - nó vươn hai cánh tay ngáp dài
Đang bước đi thì không biết mắt mũi nó để đâu mà vấp ngay phải cục đá, nó ngã nhào ra đất…
- Ây ya! – mặt nó nhăn nhó
- Mặt mũi cô làm sao vậy? – hắn chạy lại toan đỡ nó dậy
- Không đứng nổi, chân tôi đau quá! – nó đứng dậy lại ngồi khụy xuống đất, tay nắn nắn chân
- Để tôi xem. – hắn tháo đôi guốc của nó, tay nâng bàn chân ngọc ngà của nó một cách nhẹ nhàng – Cô bị chật chân rồi!
Hắn ngồi xuống như ra ý muốn nó lên lưng mình cõng…
- No… No, anh đừng lừa gạt tôi! Anh tính lạm dụng tôi sơ xuất và hớ hênh đúng không. Tính lừa tình gái nhà lành à. Tôi vẫn đi được. – nó đứng dậy mặt tự tin, nhưng chân không nhấc nổi khiến nó suýt nữa ngã lao mặt ôm đường thêm một lần nữa
Hắn nhanh tay đỡ lấy nó. Nó thở phào nhẹ nhõm…
- Sao cô bướng bỉnh quá vậy! Lúc nào cũng để tôi phải cáu là sao. Cô không lên tôi cõng thì cô cứ ngồi đó luôn đi khỏi về. – hắn nói rồi để nó ngồi xuống đường lững thững bước đi
- Huhuhu, Gia Lâm tôi không muốn ở đây đâu! Cho tôi về, tôi không bướng bỉnh nữa đâu. – hắn quay lại nhìn mắt nó rơm rớm nước. Hắn lau nước mắt cho nó nhìn mặt nó thật tội nghiệp!
Nó lên lưng hắn, quãng đường đi bộ từ đây về chỗ bãi đỗ xe cũng không quá xa!
Trên xe ô tô, khi đặt nó ngồi xuống ghế. Hắn đang tính cắm chìa khóa thì đánh rơi ngay dưới chỗ chân nó. Cúi xuống nhặt, nhân lúc nó không để ý hắn nâng nhẹ chân bị chật
- Này! Anh… Anh đinh làm cái gì vậy hả? – nó hoảng hốt tay đấm đấm vào lưng hắn
“ Rắc” nó hét toáng lên…
- Anh bị điên à!
- Cô cử động xem, còn đâu không? – hắn thản nhiên
- Ờ! Hết đau rồi… - nó quay quay chân một vài vòng
Hắn cười nhếch mép. Đẩy vô lăng về phía trước, phóng thẳng về nhà nó…
Bật nhạc trên xe để trôi đi cái sự yên tĩnh trong xe ô tô!
….
Tình yêu cứ thế đong đầy trong anh từng ngày
Vì quá yêu em nên không thể làm gì khác
Chỉ cần ta mãi luôn dành cho nhau những chân thành
Mọi khó khan cũng chỉ là thử thách
Vì trái tim ta luôn luôn thuộc về nhau
Sau tất cả mình lại chung lối đi
Đoạn đường ta có nhau, bàn tay nắm chặt bấy lâu
Sau tất cả mình cùng nhau sẻ chia
Muộn phiền không thể khiến đôi tim nhạt nhoà
Và ta lại gần nhau hơn nữa…
Hắn rất thích bài hát này vì… đây là những lời hắn muốn nói… cho… một người
Nhìn nó gật gù trong giai đệu bài hát, hắn mỉm cười…
- Cô thích bài này lắm sao?
- Ừ! Của Erik st.319 – nó mỉm cười…
- Thần tượng sao? – hắn
- No! – nó bâng quơ
Im lặng nghe bản nhạc tình yêu đầy rung cảm. Bỗng nó nhớ đến còn một số chuyện trước đây nó đã rất tò mò mà vẫn chưa có cơ hội hỏi hắn…
- Này! Anh đừng giả danh tên bắt cóc. Vậy mấy vụ giết người như vụ moi nội tạng ở bờ lau mà tôi từng thấy có phải là do anh làm không?
- Có chuyện moi nội tạng nữa sao? Tôi làm mấy cái việc vô bổ ấy làm gì chứ! Ý định của tôi là chỉ để chêu đùa với cô thôi, vợ yêu dấu ạ - hắn đang định lấn tới nâng cằm nó. Nó đang cố rụt người lại né tránh….
“ Píp… Píp…Píp”
Tiếng xe ô tô phía trước mặt đang bấm còi inh ỏi, hắn quên rằng mình đang lái xe, cũng may là cái xe kia tránh được không thì đã có tai nạn xảy ra. Hắn cho xe đỗ lại bên đường một lúc để trấn an tinh thần. Hắn và nó thở nhẹ nhõm vì vừa thoát khỏi “ danh giới giữa sự sống và cái chết”
- Anh thấy cái sự vô trách nhiệm của anh nó tệ hại đến mức độ như thế nào chưa hả? – nó quay sang hắn cáu gắt
- Mọi chuyện cũng đã qua… - hắn nói hòa
- Qua cái gì? Lần sau anh phải trách nhiệm hơn với việc mình đang làm chứ! Nhỡ hôm nay tôi bị tổn hại đến một phần dung nhan trời phú thì làm sao!
- Trời đất, cô không lo cho người cầm lái như tôi mà lo cho dung nhan “ lồng lộn” của mình à! – hắn cười ngặt nghẽo
Đèo nó về nhà… Chiếc xe đỗ ngoài cổng…
Nó mở cửa bước xuống, hắn cũng vậy…
- Mà này! Giờ ông Pee không có nhà, cô ở nhà một mình có nguy hiểm quá không! Hay để tôi sang ở cùng cô đến khi ông Pee về cho đỡ sợ! – hắn
- Anh bị làm sao vậy? Rồi hàng xóm nói tôi ra làm sao? Tiếng tăm tôi sẽ bị liên lụy nghiêm trọng anh hiểu chưa? – nó nhăn mặt
- Cứ nói với mọi người rằng tôi là chồng tương lai của cô là được rồi! – hắn cười
- Không được, có là chồng gì đi chăng nữa thì cũng không được – nó quyết định
- Nhưng… - hắn
- Không và không! – nó nói chắc nịch ( t/g: Ái Nhi như kiểu hắn có điều chăn chối* cười cười*, Ái Nhi: Kệ hắn)
- Vậy thôi cũng được, cho tôi vào nhà tý đi – hắn cười nham nhở
- Muộn rồi, anh không về đi ở đây làm gì. – nó xua xua tay
- Haizzz… Không ngờ người của gia tộc Trần lại đối xử với khách như vậy. Có lẽ mình… - hắn chưa kịp nói hết câu thì bị nó cắt ngang…
- Thôi, anh vào nhà đi đừng đứng đây thao thao bất tuyệt nữa! – nó lườm hắn.
Ngồi xuống ghế, nó đi lấy hai cốc nước lọc. Ánh mắt của nó trở nên đầy sát khí, hắn vẫn điềm nhiên … không quan tâm với cốc nước uống…
- Cái thái độ này là sao? Anh muốn cái gì? – nó tức giận
Hắn cầm điện thoại gọi cho ai đó!
- Alo… Em yêu!
-….
- Nhà 04, đườngY, PhườngX
-…..
- Ờ đến nhanh nha em yêu!
“ Em yêu… Hắn có người yêu rồi sao? Hừ…” tim nó đang đau lên từng cơn. Nó lạnh nhạt cố gắng để nước mắt nó không ứa ra…
- Anh về ngay đi, nhà tôi không phải là nơi dành cho anh và em yêu của anh – nó quát to
- Sao cô lại tức giận vậy? – hắn biết nhưng vờ làm ngơ
Bất chợt một cô gái xinh xắn bước vào. Dáng người mảnh mai, quần áo mang phong cách bụi 100% , tóc màu vàng kim dập xù một vài sợi, đội mũ ngược, mắt đeo kính Langtemeng…
- Oppa! – cô gái chạy đến ôm chầm lấy hắn
Hắn vuốt mái tóc vàng của cô gái, nhỏ buông tay khỏi người hắn. Thật ngỡ ngàng vì cô gái đứng trước mặt nó là Dương An – người từng tạo vết thương cho nó…
- Bé yêu của anh đây sao? Màn diễn tình cảm của mấy người tôi không có hứng xem về nhà anh mà diễn. – nó lạnh nhạt mắt nhìn Dương An đầy khinh bỉ..
- Chị dâu thứ lỗi cho em vì đã tạo vết thương trên mặt chị là do lúc đó em quá kích động. – Dương An mỉm cười chạy lại ôm lấy nó
- Chị dâu? Cô nói cái gì vậy? – nó còn ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Đây là em gái tôi – Dương An – hắn mỉm cười
- Em gái, cô ta là em gái anh. Sao lại “ bé yêu” –nó nhìn hắn ánh mắt như còn nhiều sự tò mò
- Chị dâu à! Bọn em thường hay gọi nhau thân mật như vậy đấy! – Dương An mỉm cười nhìn nó
- Vậy em đến đây làm gì? – nó vui trở lại
- E hèm! Đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ chị và ngủ cùng chị mỗi tối cho đến khi quản gia nhà chị trở lại ạ. – Dương An cúi người kính cẩn trông thật buồn cười, Dương An quay sang hắn – Oppa về đi, chị dâu cứ để em chăm sóc. Gỡ kính cài xuống áo, cô nháy mắt tinh nghịch với anh trai mình
Hắn đi khỏi, nó quay sang Dương An…
- Tên lưu manh đó nói cho em sao?
- Ây, chị đừng trách Oppa của em là anh ấy lo cho chị thôi mà. – Dương An cười hiền rồi kéo tay nó lên phòng – Đi ngủ thôi chị dâu, em mệt rồi!
“ Lo cho nó sao” hắn lo cho nó! Nó đang cảm thấy hạnh phúc… rất hạnh phúc…