Chiếc xe mui trần đỗ ở ngay cánh cổng trong suốt mà ngày trước nó cụng đầu.
Cũng một thời gian rồi nó mới tới nhà hắn đấy nhỉ. Nhưng cảm xusc vẫn chẳng có gì thay đổi cả. Vẫn một chút ngờ ngợ và thấy ấm cúng như ngày nào.
Nó cùng hắn tiến vào nhà nơi phòng khách có ba má hắn đang ngồi xem ti vi.
- Cháu chào hai bác! – Nó
- Nhi à con! Lại đây. – mẹ hắn cười hiền gọi nó lại.
Ngồi dưới xuống ghế sopha bà Hàn nắm tay nó thân thiết như người mẹ chồng với nàng dâu thật sự.
- Hai đứa đang hẹn hò phải không? Vậy tốt quá rồi. – mẹ nó tươi cười nhìn hắn rồi quay sang nó vuốt nhẹ tóc nó.
- Chăm lo cho con dâu của ba mẹ tốt nha con trai. – Ông Hàn chọc ghẹo
- Con biết rồi mà, hôm nay Nhi ngủ đây có được không vậy? – hắn
- Chuyện này cần gì phải hỏi, dĩ nhiên là được chứ, hai đứa là vợ chồng chưa cưới rồi mà. – bà Hàn
- Vậy con xin phép. – hắn kéo tay nó đứng dậy lên phòng.
Đóng cánh cửa phòng lại.
Cái nơi một thời nó ở ngày trước, vẫn lãnh đạm như vậy – căn phòng hai màu đen – trắng làm chủ đạo.
- Sao anh không nói là ba mẹ anh ở nhà? – nó nhíu mày
- Có sao đâu, ở nhà thì làm sao chứ! – hắn áp nó vào tường vén mấy sợi tóc vướng trên khuôn mặt của nó.
- Ba mẹ anh không định sang bên kia nữa sao?
- 2 -3 hôm nữa, vợ yêu ạ! – hắn vẫn chăm chăm nhìn nó, khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ còn 2 cm, hai người nói chuyện có thể ngửi thấy ca những hương bạc hà phả ra từ trong khoang miệng.
Nó bất giác đẩy người hắn ra, tiến lại phía tủ quần áo lấy một bộ váy ren màu đen huyền, rồi tiến vào nhà tắm.
Bộ đồ trên người vừa được tháo xuống để thay bộ đồ ngủ thì cánh cửa phòng tắm chợt mở ra khiến nó giật mình rúm người lại… Hắn đi vào với khuôn mặt thản nhiên hết mức.
- Anh… Anh làm gì trong này. Ra… ngoài mau đi! – nó vơ vội chiếc váy ren che người
- Làm sao. Mình là vợ chồng rồi mà. – hắn chốt cửa phòng tắm.
Hắn nhanh chóng thay quần đùi và cởi trần, nó vẫn đứng bất động.
Hắn thấy vậy chỉ nhếch mép rồi mặc váy vào cho nó. Tim nó đang đập loạn xạ, mặt đỏ bừng lên…
- Nhi, Lâm. Mẹ vào nhé! – bà Hàn mở cửa bước vào
- Là mẹ. – hắn và nó bối rối vì cả hai đang ở chung một cái phòng tắm.
Hắn ho một tiếng lấy lại vẻ thản nhiên rồi bước ra ngoài cùng nó trước sự ngạc nhiên đến vẻ mặt vui không nói nên lời của bà Hàn.
- Mẹ gọi con có chuyện gì? – hắn
- Mẹ… đem trái cây lên cho hai đứa. – bà Hàn vẫn chưa khỏi “sốc”.
- Con cảm ơn mẹ. Nhưng lần sau mẹ không phải làm như vậy đâu ạ. Phiền mẹ quá! – nó cười
- Không sao đâu con dâu, mà hai đứa làm gì thì làm đi, mẹ ra ngoài. – bà Hàn cười tươi
- Dạ, làm gì ạ! – nó ngỡ ngàng
Bà hàn bước ra ngoài…
- Thế là mẹ biết hết rồi nhé, vợ yêu! – hắn ôm lấy nó, hôn nhẹ vào cổ nó.
- Biết cái gì chứ. – nó thản nhiên xiên một miếng táo bỏ vào miệng
Buổi tối của hai người trôi qua ngọt ngào là vậy. Nhưng ở nhà nó, một cuộc chiến tranh “mì tôm” đang diễn ra… ==’
- Vợ sẽ thắng chồng. – Dương An ăn lấy ăn để bát mì tôm cay xè rồi thỉnh thoảng lại uống “ực” một ngụm nước…
- Chồng… sẽ không thua vợ. – Hoài Phong cũng ngấu nghiến nhai mì tôm, hai con mắt đỏ ngầu chảy dòng dòng nước mắt, thỉnh thoảng lại sụt sịt vài lần.
Hai bên không ai chịu ai, hai chồng bát ô tộ to lù chất đống…
Cuối cùng cả hai cũng phải dừng lại ôm bụng với tỷ số hòa nhau.
Mỗi bên đã ăn 5 -5 bát mì tôm.
Tiếng “ợ’ vang lên trong căn phòng bếp do hai người đã ăn quá nhiều.
Giờ chắc cũng chẳng ai lết được lên phòng đâu.
Bất chợt Phong đứng phắt dậy, ôm bụng chạy ù té vào toilet, An ngồi cười hả hê như vừa thắng trận…
- Chồng bị tào… A… Sao tự nhiên đau bụng quá vậy này! – Dương An chưa kịp nói hết câu thì vội chạy lên toilet lầu hai.
15’ sau cả hai cánh cửa toilet mở ra, hai con người đầu tóc rối tưng bừng ( ==’) với cái thở phào nhẹ nhõm.
Cả hai cùng ngồi xuống ghế dưới nhà bếp…
- Coi như lần này hòa nhau sẽ không có lần sau đâu. – Dương An lườm lườm Hoài Phong.
- Chồng sẽ đợi vợ yêu ạ. – Hoài Phong cười gian.
Cả hai cùng quay sang nhìn đống bát rồi lại quay sang nhìn nhau cười hiền.
- Chồng à! Hôm nay vợ mệt muốn chết! – Dương An cười nũng nịu.
- Vợ mệt hả? Rửa đống bát này xong chồng đấm bóp cho nha. Chịu không? – Hoài Phong biết ý định của Dương An.
- Yep. – Dương An mặt buồn thiu định bê đống bát đi thì…
- Thôi, chồng rửa dùm cho, con heo ngốc của chồng lên phòng nghỉ ngơi đi. – Hoài Phong nói yêu.
Dương An cười típ mắt chạy lên tầng.
Trong thời gian đợi Hoài Phong rửa sạch đống bát kinh khủng ấy, Dương An ngồi lướt facebook.
- Hôm nay ta phải lọc list mới được. – Dương An cười lớn.
“ Hàn Dương An: Hôm nay An lọc list nè, ai muốn add nhào vô An add hết nghe hơm.”
Tus vừa cập nhật hàng nghìn lượt like và comment như cá gặp phải nước thì mừng rỡ..
“ Chị An dễ thương add em với nha, nha chị!”
“ Chị An add em đi nha, follow chị hai năm rồi á”
Đọc những comment An cười khoái chí, hot face có khác…
An tròn mắt trước một comment…
“ Vương Hoài Phong: Thanh niên định sống ảo đến bao giờ đây! Tỉnh mộng thôi.” Cùng icon cười đầy ý cệu cỡn.
An nhìn ra phía cửa phòng, Phong đứng dựa lưng vào tường nghịch điện thoại từ bao giờ.
- Chổng đểu. – An quăng uỵch cái điện thoại xuống giường cầm gối nhảy đến chỗ Phong đánh cậu túi bụi.
- Ai da! Vợ ơi chồng chừa rồi, vợ ơi. – Hoài Phong nũng nịu
- Hừ! – An dừng tay lại.
- Làm gì mà vợ dữ thế. – Hoài Phong
- Này thì dữ này … dữ này – An lại dùng chiêu gối đập đầu để xử Phong
- Dừng. Chồng có điều muốn nói. – Phong bỗng nói bằng giọng nghiêm túc.
Cậu tiến lại gần giường lấy một chiếc gối khác, đánh nhẹ vào đầu An để trả thù.
An giật mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bị Phong đánh bất ngờ cuối cùng dùng chiêu mĩ nhân kế…
Mặt cô mếu xệu như con nít, rồi nước mắt rơi 1 giọt 2 giọt…
- Vợ, chồng xin lỗi. – Phong vội quẳng gối ôm nhẹ An vào lòng
An vẫn thút thít.
- Chồng xin lỗi mà, đừng khóc nữa. – Phong ôm An chặt hơn.
- A… - tiếng Phong hét toáng lên.
- Hahaa thấy sự lợi hại của Dương An này chưa? – An cười lớn vì đã cho Hàn Phong nếm chọn cú đạp vào bụng đầy đau điếng.
- Vợ thật là… - Hoài Phong nhíu mày ôm bụng nằm phịch xuống giường.
- Chồng làm sao vậy? Đau lắm à? Vợ xin lỗi, vợ không cố ý. – Dương An lo lắng chạy lại
- Chồng đùa thôi. – Hoài Phong nhanh tay kéo An nằm xuống giường.
Ôm chặt An, Phong nhẹ nhàng.
- 11h rồi, ngủ thôi vợ.
Hôn nhẹ lên trán An
- Chồng mãi bên vợ như vậy. Chồng nhé! Bởi vì vợ quen có chồng bên cạnh rồi, thiếu chồng vợ sẽ buồn lắm! – An nhẹ nhàng ôm chặt lấy người Hoài Phong.
- Vâng ạ!
An và Phong suốt ngày chêu chọc nhau là vậy!
Nhưng là do họ ghen và họ yêu nhau quá nhiều mà thôi…