* Tại biệt thự Trần Gia*
* 6pm*
Nó vươn vai tỉnh dậy. Bước xuống giương kéo chiếc rèm cửa. Ánh sáng chan hòa của buổi sáng lùa vào khung cửa kính, nó đi thay đồng phục để chuẩn bị đến trường rồi tiến lại giường gọi hai người kia dậy…
- Dậy đi học thôi. – nó lay lay An và Yến
- Sáng rồi hả? – Yến dụi dụi mắt
- Em cứ ngỡ là vừa ngủ được 5’ đấy. Mệt quá đi! – An bật dậy ngáp ngắn ngáp dài.
- Hai người thay đồng phục trước đi. Tôi sẽ đi chuẩn bị bữa sáng.
Nó bước xuống nhà bếp, cắt vài lát bánh mì, chuẩn bị một chút bơ, một chút dâu tây và không thể thiếu là những ly sữa vào buổi sáng.
An và Yến cùng bước xuống. Khác với nó, Yến không mặc váy đồng phục xếp ly màu đen huyền mà chỉ diện chiếc quần bò đen bó phối cùng áo đồng phục có thắt nơ ở cổ.
An thì phối áo đồng phục cùng với chiếc quần yếm nhìn đáng yêu vô cùng…
Cả ba ngồi vào bàn ăn.
Lấy một ít bơ và dâu tây quệt vào bánh mì và thỉnh thoảng nhấp nháp một ngụm sữa.
Ăn xong bữa sáng, An gọi Phong đến đón…
- Tao với mày đi bằng cái gì. – Yến
- Hôm nay đi xe đạp nhé! – nó nháy mắt tinh nghịch
- Xe… Xe đạp, xa lắm đấy. – Yến hoảng hốt.
- Hôm nay còn sớm mà. Cũng lâu lắm rồi tao với mày không đi xe đạp đến trường.
Nó và Yến mỗi người một chiếc xe đạp đi đến trường.
Con đường rộng tràn ngập nắng, hai hàng cây bên đường rợp bóng mát, những chiếc lá vàng thỉnh thoảng lác đác rơi, nó và Yến tung tăng đạp xe đến trường, mái tóc xoăn bồng bềnh đùa nghịch trong gió trông nó thật xinh đẹp nhưng xinh đẹp ở đây không phải là xinh đẹp một cách kiêu sa như những lúc nó diện trên mình những chiếc váy hàng hiệu cùng với những đồ vật như đồng hồ hay túi sách đắt tiền mà đẹp một cách giản dị và nhẹ nhàng.
Yến cũng vậy, tâm hồn cô cũng thấy thật khoan khoái và dễ chịu. Đường cũng không xa lắm như cô nghĩ, cô thấy mình như lâng lâng phải chăng do cô đang khỏe ra nhờ việc đạp xe đạp.
Hai chiếc xe đạp được dựng vào láng xe trước bao cái nhìn lạ lẫm của mọi người trong trường…
Nó và Yến cũng chẳng thèm màng tới những lời bàn tán…
- Trần Gia và Trương Gia bị phá sản hay sao mà hai cô tiểu thư kiểu cách lại đạp xe đến trường như vậy nhỉ? – hs 1
- Giản dị quá nhỉ. – hs 2
Bước vào lớp 12a1, vẫn như mọi khi, nó đặt cặp sách xuống bàn, lẳng lặng kéo ghế ngồi xuống không nói một lời rồi lấy trong cặp ra một cuốn sách ngôn tình lật từng trang từng trang chăm chú đọc.
Còn Yến thì khác, lại hội tụ vào góc “ bà tám” để cập nhật thông tin nóng hổi.
Tiếng trống trường vang lên… Nó nhìn sang phía bên cạnh mình, chỗ ngồi vẫn trống trơn. Hôm nay hắn không đi học sao?
Tiết một là tiết văn của cô Minh chủ nhiệm…
Cô Minh vừa bước vào…
- Cả lớp… Đứng – khẩu lệnh của lớp trưởng vang lên cả lớp đứng nghiêm trang chào.
Cô ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống và lấy sách vở ra, nó thỉnh thoảng cứ ngóng ra cửa…
- Làm gì mà hôm nay không tới nhỉ? Chắc kẹt xe – nó lầm bầm.
- Nhi, lấy sách ra đi em. Còn ngồi đơ người ra làm gì. – cô Minh gọi tên làm nó giật mình.
Tiếng bước chân chạy vội vang lên trên hành lang vắng, nghe qua cũng biết là tiếng chân ai rồi, nó thở phào nhẹ nhõm.
Cánh cửa lớp mở “xoạch” một cái.
- Xin.. Xin lỗi… Hộc… Hộc… Em đến trễ - hắn vừa nói vừa thở hồng hộc
Khác với vẻ bảnh bao lịch lãm trong bộ quần áo và mái tóc vuốt keo chải chuốt thường ngày thì hôm nay cũng bô đồng phục ấy nhưng mái tóc hắn trông có vẻ “hoang dại” hơn chắc do dậy muộn nên chưa kịp chỉnh chu gì.
Cô Minh cười hiền…
- Được rồi, vào đi. Lần sau đừng đến trễ nữa nhé!
Hắn tiến về chỗ ngồi, vừa đặt cặp xuống lấy xách vở ra hắn nằm dài ra bàn.
Nó cầm lấy tay hắn, hắn quay đầu lại nhìn nó…
- Sao hôm nay dậy muộn vậy. Hôm qua thức khuya hả. – nó ân cần.
- Ừ, nhiều công việc quá.
- Thương anh quá đi. – nó
- Không sao đâu mà. – hắn cười ngồi dậy hôn nhẹ vào má nó.
Cô Minh nhìn thấy hành động của hắn và nó chỉ tủm tỉm cười. Rồi nói…
- Nhi, Lâm hai em trật tự nhé!
Tiết văn trôi qua, hắn vẫn nằm ủ rũ ở đó…
- Đi ăn cho tỉnh người nhé! - nó
- Không anh mệt lắm.
- Vậy anh nằm đây nghỉ ngơi đi, em xuống căng tin một chút! – nói rồi nó kéo tay Yến đi xuống căng tin.
Một lúc sau nó đi lên với hai tay hai xách đồ ăn. Là bánh mì trứng và một ly sữa tươi.
- Anh ăn đi cho đỡ mệt. – nó để thức ăn xuống bàn trước cái nhìn lạ lẫm của mọi người “ Không ngờ Nhi lại biết quan tâm người yêu đến như vậy”
- Anh không ăn đâu. – hắn vừa nói mắt vẫn nhắm nghiền.
- Ăn. – câu nói đầy lãnh cảm của nó khiến hắn pải lập tức ngồi bật dậy và ăn.
Yến lại ra tám chuyện với nhóm “bà tám” để nó và hắn riêng tư…
Nó kéo ghế ngồi xuống. Nhìn hắn ngồi ăn. Trông hắn quá là đẹp trai đi!
- Em có ăn không? Há miệng ra đi.
- Không sáng em ăn rồi.
- Ăn với anh đi.
- Em không ăn đâu. Ngắm anh cũng đủ rồi. – nó cười.
Nó lấy trong cặp ra chiếc lược chải lại mái tóc cho hắn…
- Như vậy nhìn chồng em sẽ đẹp trai hơn đấy. – nó nhẹ nhàng
Tim hắn thấy vui quá!
Càng ngày hắn càng yêu nó nhiều hơn, hắn yêu nó hắn muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng: “ Gia Lâm yêu Ái Nhi.. yêu rất nhiều”
Cử chỉ quan tâm lời nói của nó cũng khiến cho hắn cảm thấy thật ấm lòng…
Ăn uống xong hắn cảm thấy người mình như khỏe hẳn ra…
- Sao hả, có hết mệt hơn không?
- Có vợ anh chăm sóc thì làm sao mà lại mệt được đây. – hắn ôm chặt lấy nó mặc cho những cái nhìn ái ngại của các bạn trong lớp.
- Lâm và Nhi tình cảm quá nhỉ? – một bạn nữ sinh lên tiếng
- Bao giờ cưới nhớ mời chúng tớ đấy! – lớp trưởng chêu ghẹo
- Biết rồi sẽ đầy đủ thiếp mời cho mọi người mà. – hắn cười
Yến vẫn lặng yên nãy giờ, mặc dù nói rằng cô đang nói chuyện với bạn bè nhưng chốc lát cô lại liếc sang nhìn nó và hắn. Những hành động quan tâm của hắn dành cho nó cô cảm thấy lòng đau vô cùng.
Lí do tại sao chính cô cũng không biết. Ngay lúc này cô muốn bật khóc, muốn khóc thật to nhưng phải kìm chế lại…