- Gì cơ?... Ung… Ung… Thư máu sao? – nó ngập ngừng.
- Đúng rồi. Là ung thư máu. Nếu không phẫu thuật sớm thì có thể sẽ chết. – bác sĩ điềm tĩnh nói.
- Vậy giờ bạn cháu đã tỉnh chưa ạ? – nó vô hồn.
- Một chút nữa cô bé sẽ tỉnh lại thôi.
- Xin bác sĩ hãy khoan nói cho bạn ấy biết, vì bạn ấy không thể chịu thêm cú sốc nào nữa. – nó nhìn vị bác sĩ ánh mắt như cầu xin.
- Thôi được rồi nhưng cháu không nên giữ bí mật mọi chuyện quá lâu nếu không sẽ nguy hiểm cho tính mạng của bạn cháu. – vị bác sĩ nói rồi ddaonj bước đi.
Nó nhìn Yến qua tấm kính, nước mắt lăn dài, cô quệt ngang hàng nước mắt lấy chiếc điện thoại trong túi quần bấm số…
- Gặp tôi ở quá cà phê Just. – nói rồi nó cúp máy rồi thoát khỏi bệnh viện.
* Quán cà phê Just*
- Nhi à! Anh xin lỗi, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm… - hắn lên tiếng nắm lấy tay nó.
Nó hất tay hắn ra…
- Tôi không có dư thời gian để nghe anh giải thích. Tôi có chuyện muốn nói với anh đây. – nó nhìn hắn ánh mắt sắc lạnh.
- Anh vẫn nghe. – hắn
- Yến đang bị ung thư máu vậy nên xin anh hãy quên tôi đi mà chăm sóc Yến thật tốt. – nó nói mắt rưng rưng nhưng lại kìm chế không cho nước mắt chảy xuống…
- Ung thư máu? Nhưng sao lại… - hắn nhíu mày cúi gằm mặt – Chăm sóc cô ấy sao? Anh không làm được…
- Yến đang rất cần anh, nếu anh còn yêu tôi thì hãy chăm sóc cho Yến… Vì tôi. – nó lạnh mặt đứng dậy hắn níu tay nó lại…
- Xin đừng bỏ tôi…Xin em… - hắn đau khổ
Nó đau khổ tột cùng tim nó đang đáu nhói khiến nó khó thở, gỡ tay hắn ra nó bước đi trong nước mắt.
* Buổi tối tại căn biệt thự Trần Gia*
- Nhi, con quyết định như vậy thật sao? Con chắc chứ. – bà Trần lên tiếng…
- Mẹ, con chắc mà. Con sẽ sang Mỹ sống cùng hai người và sẽ học tập bên ấy. – Nhi nắm chặt tay mẹ nó.
- Vậy còn Gia Lâm, con định bỏ nó ở đây sao? – ông Trần
- Bố, chúng con… chia tay rồi, con muốn… hủy hôn ước… - nó nói, lòng nó như nghẹt lại…
- Thôi được… Mọi chuyện là quyết định của con. Vậy còn sắp xếp đồ đi chúng ta sẽ đi trong ngày mai. – ông Trần lên tiếng rồi quay sang An… - Dương An con sẽ ở lại nhà bác hay về nhà con.
- Thôi, con về nhà sống với anh Lâm, không có chị Nhi thì con ở đây lầm gì chứ. – An thủng thẳng mặt buồn bước lên phòng.
Tối hôm ấy, buổi tối cuối cùng nó và An ngủ với nhau, An ôm chặt lấy nó…
- Chị Nhi này, chị sẽ đi thật sao?
- Ừ. – nó cười hiền vuốt tóc An…
- Chị đi vui vẻ và quên hết mọi chuyện đi nhé! Thỉnh thoảng nhớ gọi về cho em. – An nghẹt giọng, rưng rưng nước mắt.
Nó quệt nước mắt cho An nhẹ nhàng…
- Con bé ngốc này, khóc gì chứ! Nhất định chị sẽ giữ liên lạc với em mà. Em phải giữ bí mật địa chỉ cho chị đấy nhé! – nó không quên dặn dò An…
- Vâng, em biết rồi. – An cười hiền.
- Cảm ơn em vì thời gian vừa qua đã luôn ở bên chị nhé! –nó nhìn An ánh mắt hiền từ và nhẹ nhàng
Cả đêm hôm đó nó và An nói về chuyện lúc trước với nhau lại khúc khích cười…
* Sáng hôm sau*
Tiễn nó ra sân bay, An quay trở về nhà mình, thấy An hắn ngạc nhiên…
- An sao em lại về đây.
- Nhà em, em không được về hay sao? – An nhìn hắn ánh mắt lạnh lùng định bước đi rồi lại quay lại nhìn hắn… - Em quên nói với anh, hôm nay chị Nhi sang Mỹ, có lẽ sẽ không về nữa đâu. – cô cúi xuống nhìn chiếc đồng hồ trên tay. – Chắc cũng sắp bay rồi đấy. – An thản nhiên bước vào nhà.
An nói cho hắn biết vì cô muốn hắn nhanh chóng đi cản nó lại.
Không nói không rằng hắn hoảng hốt phóng nhanh chiếc Lamborghini đến sân bay…
“ Chuyến bay từ Việt đến Mỹ sắp khởi hành xin quý khách vui lòng ổn định chỗ ngồi”. Nó đứng dậy kéo vali, nhìn xung quanh nơi này lần cuối, bà Trần thở dài…
- Con thật sự chắc chắn rồi chứ? Bây giờ quyết định vẫn chưa muộn đâu bảo bối.
- Dạ, con chắc mà. – nó cười nhẹ nhìn bà Trần…
Bà Trần vuốt nhẹ tóc nó…
- Thôi được rồi, mau đi thôi. – bà Trần kéo tay nó.
Hai ông bà Trần đã đích thân bay về tận Việt Nam khi nghe nó nói muốn sang Mỹ sống cùng hai người nên phải trở về nước để hỏi rõ nó lí do và giờ biết lí do hai người cũng không thể ngăn cản nó vì biết rằng… trái tim nó đã bị tổn thương rất nhiều.
Hắn vừa đến nơi vội xuống xe lao nhanh vào trong nhưng nó đã lên máy bay mất, nhìn qua cánh cửa sổ, chiếc máy bay sang Mỹ đã cất cánh, hắn chạm tay vào tấm kính. Chiếc máy bay đã đưa nó đi xa hắn…
Gục ngã… Hắn gào thét lên trước cái nhìn của mọi người…
Hắn trở về nhà không nói không rằng đi lên phòng, An ngồi ăn cam nhìn bộ dạng của hắn đã biết là thất bại nên cô cũng không hỏi thêm.
Trong căn phòng màu đen – trắng làm chủ đạo. Chiếc rèm cửa vẫn đóng không có một chút ánh sáng nào văng vào trong phòng. Những giọt nước mắt trong suốt nhẹ lăn trên gương mặt điển trai và lãnh cảm của hắn. Chưa bao giờ hắn biết khóc vì một người con gái. Chưa bao giờ trái tim hắn thấy đau đớn vì một người con gái.
Bây giờ hắn sẽ học cách khóa cửa trái tim. Trái tim hắn chỉ dành cho một mình nó thôi.
Buổi chiều hắn mới chịu rời khỏi phòng để bước xuống nhà, dù có giận hắn đến mấy nhưng nhìn hắn như vậy cũng đủ đáng thương rồi…
- Anh hai, bây giờ thì anh làm thế nào? – An lên tiếng
- Còn thế nào, anh giữ lời hứa thôi. – hắn chán nản
- Lời hứa? – An thắc mắc
- Yến bị ung thư máu. Nhi nhờ anh quan tâm và chăm sóc cô ấy… Không lẽ Nhi chưa nói gì với em sao. – hắn
- Em chưa biết gì cả. Anh à, cái lời hứa như vậy mà anh cũng hứa được sao? Em chịu hết nổi anh rồi. – An tức giận khoay tay trước ngực, chẳng phải nó mới là người tổn thương nhất trong tất cả mọi chuyện sao. Nó đã hi sinh quá nhiều, nhưng chẳng nhận lại được gì ngoài đau khổ. Cho đến phút cuối cùng nó lại là người ra đi…
Hắn lấy xe rồi phóng nhanh đến bệnh viện…
* Tại bệnh viện*
- Cậu tỉnh rồi sao? – hắn nhẹ nhàng
- Cậu vẫn giận tôi phải không? Tôi xin lỗi, thật ra lúc đó tôi cũng say… - Yến
- Tôi không giận cậu nữa. Cậu hãy nghỉ ngơi đi. – hắn lạnh lùng
- Nhi đâu? – Yến ái ngại
- Đi Mỹ rồi. – hắn nói ngập ngừng lòng se thắt lại…
Dĩ nhiên là Yến biết Nhi đã đi Mỹ từ sáng vì ba mẹ Nhi đã gọi cho cô và hỏi lí do tại sao Nhi lại quyết định sang đó sinh sống. Yến chỉ nói dạo này nó mệt mỏi để che mắt bố mẹ nó…
Còn về phần nó, vừa đáp cánh xuống sân bay, Su đã đứng đợi…
- Hello, dear sister! – anh Su vui vẻ ôm chầm lấy nó
- Lâu rồi không gặp anh. Anh vẫn đẹp trai như ngày nào nhỉ? – nó cười hiền
Su buông nó ra…
- Em chỉ khéo nịnh. Sao thế, sao lại sang đây. Đừng nói là chốn bắt cóc nhé! – Su chêu ghẹo
- Anh này, là em chán ở bên đó thôi. – nó biện minh.
- Thật sao, em cứ nói là vừa xích mích với Killer đi chứ! – Su nói, nó cúi gằm mặt xuống khiến Su rối rít – Anh xin lỗi, xin lỗi, Nhi đừng khóc.
Nó ngẩng mặt cười toe toét nhưng tim nó đang đau lắm.
- Anh nghĩ là em dễ khóc như thế sao. – nó cười lớn…
- Cái con nhóc này. – Su cốc nhẹ vào đầu nó
- Thôi, hai anh em nhà này, có gì về nhà rồi nói chuyện. – ông Trần vui vẻ lên tiếng chắn ngang cuộc hội thoại của nó và Su…