Anh chính là quốc vương!
Anh chính là quốc vương!
Anh chắc chắn là quốc vương!
Gailin Veloasia đệ tứ, đây chính là tên đầy đủ của quốc vương nước Pheromone.
Cha Công chúa Bạch Tuyết, người chồng chết sớm của hoàng hậu.
Giờ phút này chẳng những anh không đoản mệnh, mà còn sống khoẻ mạnh đứng trước mặt cô.
Không, là đứng sau cánh cửa phòng của cô.
“Khải, em mở cửa ra, chúng ta nói chuyện được không?” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói bất lực của một người đàn ông đang gõ cửa.
“Nằm mơ đi!” trong phòng truyền ra giọng nói đầy tức giận của một người phụ nữ.
Ngay từ đầu anh đã lừa cô!
Anh có thể làm tất cả chuyện mà bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ làm với người phụ nữ của mình, không trái đạo đức -- phí lời! anh chính là chồng cô, tất nhiên cùng anh lên giường là việc không trái với đạo đức rồi!
Tình huống của anh hơi phức tạp, khi anh cùng cô ta kết hôn, cô ta cũng không thật sự muốn cưới anh -- ừ, em yêu, em nói đúng! Hiện tại anh phi thường không muốn em!
Thì ra đối xử với một người tốt không đơn giản như vậy?
Giả tạo, đồ đọa đức giả!
Khải Nhã gần như kéo tóc của mình.
Cô nghĩ tới mọi khả năng, tại sao cô lại không nghĩ tới Gailin chính là quốc vương?
Hiện tại nghĩ lại, căn bản có rất nhiều sơ hở. Nếu anh làm trong hội giám khảo trong hoàng gia, làm gì có chuyện chưa nhìn thấy hoàng hậu?
Ban giám khảo? Ban cái đầu, anh chẳng những là một vị giám khảo, còn là người đứng đầu!
Chốt cửa được mở ra, Gailin đưa chìa khóa vạn năng cho Karina đang đứng ở phía sau. Tiểu thị nữ cúi đầu nhanh chóng lui ra ngoài, thuận tiện thay hai vị chủ nhân đóng cửa, miễn cho âm thanh kỳ lạ lại truyền ra ngoài......
Cô đang rất tức giận nằm trong phòng khách, Gailin nhanh chóng đuổi kịp lúc cô đóng cửa lại -- lúc trước vì anh mà giả vờ làm thêm một cánh cửa...... trước khi cửa khóa, có một chân kẹp giữa giữa khe cửa.
“Tê!” Đường đường là quốc vương của Pheromone nhe răng trợn mắt, khập khiễng đi vào.
Khải Nhã nhanh chóng tiến lên phía trước, ba chân bốn cẳng đánh anh một trận.
“Anh muốn giết em! Anh thực sự muốn giết em, đồ khốn!”
Cô biết đằng sau có một bàn tay đen tối luôn tìm cách hãm hại cô, chính là không nghĩ tới cái người đó lại là anh
“Anh không muốn giết em......” Gailin cố gắng bắt lấy tay và chân cô.
“Anh chính là có! Tên khốn nạn này, chính anh nói! Chính miệng anh nói!” Cô mặc kệ mình dùng chiêu gì, trực tiếp cắn xé anh như một người phụ nữ đanh đá.
“Bởi vì em muốn giết anh!” Gailin rốt cục cũng nói ra.
Toàn thân cô cứng lại.
“Là em trước kia...... Là 『 hoàng hậu 』 động thủ trước.” Anh thừa dịp thở
Khải Nhã nheo mắt lại. “Anh dựa vào gì mà nói vậy?”
“Còn cần dựa vào cái gì? Khi cô ta mặc quần áo ngủ mỏng tanh đi đến giường anh, anh cảm thấy có gì đó không tốt rồi.” Anh thở dài, kéo cô đến chiếc ghế nằm ở phía trước cửa sổ ngồi xuống. “Tin đồn là thật, cô ta thật sự muốn nguyền rủa anh. Chính là anh đã đề phòng trước, tối hôm đấy mang theo bùa hộ mệnh mà anh cùng với Schmidt xin được từ phù thủy nước Băng. Cái bùa hộ mệnh kia có thể ngăn cản phép thuật trong một thời gian ngắn, nhưng chỉ có thể dùng một lần, lần sau hiệu lực sẽ không còn.”
“Tại sao hoàng hậu muốn giết anh?”
Gailin buông tay ra, nhìn lên bầu trời một cái.
“Bởi vì khi Bạch Tuyết trưởng thành, cô ta không thể chịu được Bạch Tuyết càng ngày càng xinh đẹp, yêu cầu anh giết Bạch Tuyết.” Đến tận bây giờ anh cũng không nào tin được, mọi khởi đầu đều do một người phụ nữ muốn trở thành người đẹp nhất. “Bất luận có phải do anh sinh ra hay không, Bạch Tuyết là con gái của anh, không ai có thể thay đổi cái sự thật này, huống chi đây chỉ là một cuộc hôn nhân với phù thủy.”
Khải Nhã nhảy dựng lên, bắt đầu đi tới đi lui.
“Anh nhận ra em là khi nào?” Cô tin tưởng rằng trong buổi đầu tiên lúc cô trốn đi , ánh sáng không đủ để anh nhìn rõ khuôn mặt cô.
Kết quả, đáp án của Gailin làm cô choáng váng.
“Lần đầu tiên.”
“Làm sao có thể!” Cô kêu lên.
Gailin sờ sờ cái mũi, hiện tại biết bản thân đang đi trên tảng băng mỏng.
“Vong hồn hoa.” Anh thở dài và trả lời Khải Nhã đang có khuôn mặt trống rỗng, anh đành tiến lên một bước rồi giải thích thêm: “Vong hồn hoa là mùi hương mà hoàng hậu thích nhất, năm ngoái cô ta đã ra lệnh cho cả nước là chỉ có phụ nữ trong hoàng gia mới được sử dụng loại nước hoa này. Bạch Tuyết không thích mùi hương này, cho nên người duy nhất sử dụng nước hoa này chính là hoàng hậu. Đêm đó lúc chúng ta trốn trên xe đựng phân, trên người em phảng phất mùi nước hoa này.”
Kết quả là cô không biết mùi nước hoa này đã bán đứng cô.
Cuối cùng anh đã bỏ bộ râu rậm kia ra, cô cảm thấy đang nhìn một người xa lạ.
Gailin của cô là một hiệp khách thẳng thắng cởi mở với một bộ râu rậm. Nhưng người đàn ông đang đứng ở trước mặt cô mặc một chiếc áo choàng hoàng gia, chiếc cằm vuông vắn, môi mỏng và khuôn mặt tuấn tú.
Anh và Bạch Tuyết đã được thừa hưởng những ưu điểm của vương tộc Pheromone.
“Tại sao Timothy lại gọi anh là sư phụ?”
Hóa ra Timothy là hoàng tử của nước Avignon, đã được đính hôn với Bạch Tuyết từ nhỏ.
Cô nhớ lại lúc mới gặp Timothy đã mấy lần muốn nói cái gì đó nhưng đều bị sư phụ của cậu ta sửa lại. Chắc chắn cậu ta đã gặp qua hoàng hậu, cho dù cô cải trang tốt đến đâu thì không thể nào thay đổi ngũ quan trên mặt được. Cho nên cô rất đáng nghi.
Có một thời gian cô cùng hai thầy trò họ tách ra đi riêng, nhất định Gailin và đệ tử của anh đã bàn bạc với nhau tốt lắm rồi.
Khi anh đề nghị muốn giúp cô, làm cho cô rất cảm động, nói thẳng ra, anh muốn giám sát cô xem cô đang làm cái trò quỷ gì đi? Cô cười nhạo một tiếng.
“Tại vì từ nhỏ cậu ta đã đi theo anh học đao pháp và kiếm thuật, mãi đến tận năm năm trước mới trở về, anh thật sự là sư phụ của cậu ta.” Gailin thở dài nói cho cô biết: “Khải, anh đã nói toàn bộ sự thật cho em biết. Từ nhỏ anh đã bị đưa đến chỗ Rhodes để bái sư học nghệ, người thừa kế ngôi vị đã nuôi lớn anh chính là anh trai anh. Trước khi anh trai anh qua đời, anh vẫn đi du lịch khắp thế giới.”
“Từ đầu tới cuối chỉ có em là người bị lừa không biết gì cả, vẫn ngu ngốc tin tưởng anh.” Thật ra cô đau lòng nhất chính là cái này, bở vì cô chưa bao giờ nghi ngờ anh. “Ngày đó khi ở trong khu săn bắn, Snyder đã thấy anh và em nghĩ Schmidt cũng biết anh chưa chết có phải không?”
Gailin sờ sờ cái mũi.
“Schmidt rất trung thành, không có chuyện ông ta chấp nhận anh mạo hiểm tính mạng mình như vậy đâu, cho nên ông ta cũng bị lừa.”
“Anh muốn giết em!” Cô kích động và quát to lên một tiếng.
“Khải......”
“Thực ra ngày anh quay lại hoàng cung là vì muốn giết em có phải không?”
“Anh không muốn giết em......” mà là muốn giết hoàng hậu.
“Khi quốc vương biến mất, không ai nghi ngờ sự mất tích của nhà vua liên quan đến hoàng hậu.” Khi cô bắt đầu suy nghĩ kỹ hơn thì ý nghĩ này càng rõ ràng.
“Công chúa Bạch Tuyết đã được người an bài ở ngoài cung để tránh nguy hiểm, anh từ mật đạo bí mật quay trở lại hoàng cung cũng không ngờ rằng lại không thấy hoàng hậu.
Cô liềm anh một cái sắc bén. “Tại sao lúc anh phát hiện ra em trên xe phân lại không giết em?”
Gailin biết nếu không thừa nhận chỉ làm cho cô tức giận hơn thôi.
Khải rất thông minh, nếu anh không có cách thay đổi thì đành phải dùng sự chân thật để trấn an cô.
“...... Anh rất tò mò.”
“Tò mò cái gì?”
“Anh tự hỏi tại sao em lại không nhận ra anh,” Phù thủy nhất định nhận ra khí chất vương giả trên người anh. “Tò mò em muốn đi đâu và muốn làm cái gì.”
Khải Nhã bực bội đi tới đi lui.
Từ đầu tới cuối vẫn luôn lo lắng để che giấu hành tung cho anh nhưng ngược lại là cô!
Râu của anh, áo choàng của anh, cô giả bộ làm thêm một cánh cửa, cô đã cố gắng biết bao để che giấu một người đàn ông lạ.
Bây giờ nghĩ lại, mỗi câu nói của anh đều chứa một hàm ý khác, cô giống một con khỉ để anh đừa giỡn mà.
“Anh đã chán ghét hoàng hậu như vậy thì làm gì có chuyện nghĩ tốt về cô ta?”
“Em không nhớ cô ta là phù thủy Maroli sao? Ma chướng bị khống chế trong tay cô ta.”
“Sau khi anh biết em không phải là hoàng hậu, vẫn như cũ không thay đổi ý định.” Cô lên án, đây là chỗ làm cô đau lòng nhất! “Lúc em ở thị trấn Norfolk thì suýt nữa bị thị vệ hồng y giết. Cậu ta nói, bọn họ đã sớm biết em đóng giả làm đàn ông. Tất cả chuyện này đều do anh báo cho họ biết có phải không?”
Khi đó cô và thầy trò bọn họ cùng chung hoạn nạn, cô đã tin tưởng anh như vậy, nhưng anh vẫn như cũ đem hành tung và tin tức của cô báo cho bọn thị vệ trong cung biết, chứng tỏ muốn cô chết! Cô cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Hàm dưới của Gailin rất căng thẳng, nắm chặt hai vai của cô, nhìn thẳng vào hai mắt cô.
“Sự thật là anh đã báo hành tung của em cho Snyder biết, nhưng không phải vì giết em. Lúc anh nói cho cậu ta biết, sau khi phát hiện ra em, trước hết đưa em về cung. Tại ba cái tên không sợ chết kia muốn tranh công, trống lại quân lệnh, thế nên anh mới hành quyết bọn họ tại chỗ..”
Lời giải thích của anh cũng không làm cho cô cảm thấy tốt lên.
Thời điểm bọn họ thân mật, trong anh vẫn cảnh giác cô, cô càng nghĩ thì càng cảm thấy đau lòng.
Lần đầu tiên trong cuộc đời cô yêu một người đàn ông, thế nhưng lại gặp một người trong đầu chứa toàn âm mưu.
Ánh mắt cô u ám nhìn Gailin làm cho anh cảm thấy căng thẳng.
“Khải.”
“Đừng đụng vào em.”
“Khải, hoàng hậu muốn giết anh là sự thật không thể chối cãi, anh thừa nhận mọi tính toán của anh cũng chỉ vì muốn trừ khử cô ta. Cô là phù thủy Maroli, nếu anh hưu cô ta, không chỉ lo lắng hậu quả cô ta thả ma chướng ra mà còn phải cẩn thận bộ tộc Maroli thần bí liên kết với nhau, cho nên anh mới giả vờ mất tích, làm cho việc cô ta chết không có liên quan đến quốc vương.”
“Về sau anh biết em không phải hoàng hậu, liền quyết định thay đổi kế hoạch, chuyện thị vệ hồng y ở thị trấn Norfolk là việc ngoài ý muốn.”
“Nhưng mà, tình cảm giữa quốc vương và hoàng hậu không được hòa thuận đã là một việc dĩ nhiên, anh không thể đột nhiên trở về, công bố với mọi người rằng là anh yêu em, chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ em đã hạ bùa anh.”
“Thực ra Cedres không biết kế hoạch này, chỉ có Snyder là người giúp đỡ anh, bởi vì hai người bọn anh có giao tình rất tốt. Nếu để cậu ta hoài nghi em hạ bùa anh, đến lúc đó mọi chuyện rất khó giải quyết.”
“Anh phải đưa ra một lời giải thích hợp lý, làm cho bọn họ tin tưởng hoàng hậu và quốc vương thật lòng yêu nhau, tất cả chuyện trước kia chỉ là hiểu lầm. Tất cả thị vệ hồng y đều là quân nhân, quân nhân coi trọng nhất là sự trung thành, người mà bọn họ chọn để kề vai chiến đấu, bọn họ sẽ cho rằng dù hoàng hậu có giận dỗi anh như thế nào nhưng những lúc quan trọng nhất sẽ lựa chọn ở bên quốc vương.”
“Anh chỉ có thể dùng biện pháp này để thay đổi hình ảnh của em trong mắt mọi người, không làm vậy còn có thể làm thế nào?”
Đến điểm đấy mà anh cũng tính toán được.
Cô khịt khịt mũi.
Thật kỳ lạ, sao bây giờ cô lại dễ dàng xúc động vậy? Hơn nữa còn hay khóc! Cô cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì cô chưa bao giờ là một người hay khóc, thậm chí còn cho rằng phụ nữ dùng nước mắt để lấy sự đồng tình của mọi người là tượng trưng cho kẻ yếu ớt
“Đừng khóc, Khải.” Hai cánh tay mạnh mẽ của anh ôm cô vào lòng, hôn đỉnh đầu cô. “Anh muốn ở bên cạnh em, mãi ở bên em.”
“Thuận tiện giải quyết ma chướng một cái tai họa lớn nhất trong lòng này đi cũng được là thêm một cái phúc đúng không?” Trong lòng anh truyền tới một giọng nói buồn buồn.
Người nào đó ho khan một tiếng. “Thân là hoàng hậu của Pheromone, chẳng lẽ em hy vọng ma chướng tồn tại sao?”
Đem vấn đề quăng trở lại cho cô? Khải Nhã ngẩng đầu lên, rời khỏi cái ôm của anh.
“Tránh ra, ai dám ngăn cản ta, ta chém đầu!” Bỗng nhiên ngoài cửa truyền tới một trận ồn ào.
Hai người cùng lúc quay đầu lại.
Cánh cửa tại tẩm cung của hoàng hậu được mở ra một lần nữa, công chúa Bạch Tuyết với dung nhan vô cùng xinh đẹp bước nhanh đi vào, cằm nâng lên với vẻ mặt không phục.
Cô nhìn Khải Nhã với một ánh mắt cảnh cáo, dường như không hề hoan nghênh người mẹ kế này.
Mặc dù sau sự việc về ma chướng, hình tượng xấu của hoàng hậu đã được xóa bỏ, nhưng trước kia công chúa Bạch Tuyết bị hoàng hậu bắt nạt đã lâu, nên ác cảm của cô đối với hoàng hậu không thể thay đổi ngay được.
“Cha! Con không quan tâm! Con tuyệt đối không lấy Timothy!”
Hai bên thái dương của Gailin bắt đầu đau.
Khải Nhã hoàn toàn không có dự định tham gia vào, thậm chí còn mỉm cười, chờ xem kịch vui.
“Con ra ngoài trước đi, chuyện này để tối hẵng nói.” Anh vung tay lên.
“Con mặc kệ con mặc kệ đó!” Công chúa Bạch Tuyết dậm chân và đột nhiên bật tóc. “Timothy giống như anh trai của con đó, còn làm sao có thể lấy anh trai mình được? kinh tởm. Con yêu Seven, con muốn lấy Seven, con mặc kệ, con mặc kệ đó! Ô......”
Anh kiên nhẫn nhìn con gái mình.
“Bạch Tuyết, con là người kế nhiệm tiếp theo của vương quốc Pheromone, con phải lấy Timothy, cùng nhau điều hành nước Pheromone, đây là trách nhiệm của người trong hoàng tộc.”
“Con không cần làm người điều hành vương quốc Pheromone, cha tự mình sinh thêm một đứa bé để làm người thừa kế đi, con muốn lấy Seven!” Cô gái đang trong thời kỳ trường thành không chịu thua thiệt mà ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Mẹ cũng gặp khó khăn đó! Đứa bé trong bụng này suýt nữa bị anh ta giết.” Khải Nhã lạnh lùng nói.
“Cái gì?” Người con gái kinh ngạc thốt lên.
“Cái gì?” Người cha thì hét lên trong sự tức giận.
Khải Nhã quay trở về chiếc ghế, tao nhã ngồi xuống, ngón tay ngọc ngà sờ nhẹ vào cốc sứ có hình dáng hoa sen.
“Bạch Tuyết, mẹ ủng hộ con, dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình đi! Con khóc lóc với cha thì cũng vô dụng thôi, anh ta chuyên môn kết hôn với người phụ nữ mà mình không yêu mà.”
“Khải, em nói thật sao? Em mang thai?” Gailin đi đến bên cạnh cô, cung kính quỳ một chân xuống, chăm chú nhìn bụng cô
Hoàng hậu chìa ra hai ngón tay thon nhỏ.
“Hai tháng.” Hiểu chưa? Không phải theo em có......
Mạch máu ở cổ Gailin nhảy lên một cái. Chắc là buổi tối ngày hôm đó......
“Nó ở trong bụng em, chính là con của chúng ta.” Anh lắc đầu nói.
Kể cả không có cùng với cô nhưng anh tin rằng Khải là một người mẹ tốt.
Đúng, có lẽ sẽ không di truyền từ mẹ, bởi vì trong đầu anh đã hiện lên hình ảnh Khải đảm nhiệm vai trò dạy dỗ những đứa con của anh như thế nào, quả không sao, cô sẽ là một người mẹ tốt.
Bàn tay anh bao phủ bụng cô, ngẳng đầu tươi cười với cô để lộ ra hàm răng trắng bóng.
Tim Khải Nhã khẽ đập một cái.
Ông trời, kể cả không có râu, anh là người đàn ông mà cô yêu nhất. Dù cô tức giận anh như thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật này.
Cuối cùng đây là tình huống như thế nào?
Tâm tình của tiểu cô nương thông minh ở bên cạnh thay đổi thật là nhanh.
Những ngày vừa qua, dư luận trên toàn quốc hoàn toàn đỏa ngược
Mẹ kế của cô “Mụ hoàng hậu độc ác giết chết quốc vương” thay là “Tìm được quốc vương, kề vai chiến đấu cùng quốc vương, hoàng hậu đã tiêu diệt được yêu quái”, bây giờ khắp cả nước hình tượng về mẹ kế là người cao nhất, nghịch chuyển này chứng minh rằng mẹ kế cô là người chiến thắng, hơn nữa nhìn qua bộ dáng của cha thì có vẻ cha cũng yêu thích cô ta.
Đoàn kết là điều quan trọng nhất đánh bại kẻ địch. Tiểu cô nương lập tức quyết định.
“Hai người đã có đứa nhỏ? Mẹ, chúc mừng chúc mừng.”
Khải Nhã bị câu “Mẹ” làm cho khẽ run một cái.
Chậm đã, “Công chúa Bạch Tuyết”, trong lòng cô chậm rãi tính toán. Bạch Tuyết là công chúa, Timothy là hoàng tử.
“Bảy chú lùn kia đâu?” Khải Nhã không tự giác mà nói ra tiếng.
“Bảy chú lùn nào?” Bạch Tuyết ngạc nhiên nhìn cô.
“Chính là bảy chú......” Khải Nhã đột nhiên dừng lại.
Không thể nào?
...... Không – sẽ -- đi?
Bảy chú lùn.
Seven và Dolf, Seven & Dolf.
Hai người này sao lại có tên phát âm gần giống nhau như vậy.
Cô lờ mờ nhớ tới đã đọc phiên bản gốc truyện công chúa Bạch Tuyết ở chỗ nào đó, trong phiên bản đó Bạch Tuyết gặp thợ mỏ trong rừng rậm, không phải bảy chú lùn. Về sau bảy chú lùn được một công ty hoạt hình nước ngoài soạn lại bằng tiếng anh, tất nhiên bản sửa lại này không phải bỗng dưng tưởng tượng ra mà là có cơ bản.
Cho nên Seven & Dolf, bảy chú lùn, chính là Seven và Dolf, Seven cùng Dolf?
“Seven và Dolf chính là 『 bảy chú lùn 』.” Cô vỗ cái trán.
“...... Bọn họ không hề lùn một chút nào, tại sao mẹ lại gọi bọn là người lùn?” Công chúa Bạch Tuyết có chút tức giận.
Khải Nhã thở dài, “Không có việc gì.”
Đó là một câu chuyện rất dài.
Công chúa Bạch Tuyết nhìn cha, lại nhìn mẹ kế, bỗng nhiên phát hiện ra bản thân mình đã có một lối thoát.
Hai người bọn họ có con với nhau, thì cô sẽ không cần trở thành người thừa kế duy nhất. Cô có thể gả cho Seven, làm vợ anh, cô không cần phải trở thành nữ hoàng!
“Cha, mẹ, hai người cứ nói chuyện đi, con không làm phiền hai người nữa.” Đây là cơ hội tốt để trốn. Gailin cũng không có thời gian để ý đến tiểu cô nương này.
“Em có khỏe không?”
Khải Nhã nghiêm túc nhìn anh, cả người đều mệt mỏi không có chút sức lực gì cả.
Tức thì tức, sau khi nghĩ thông suốt, cô không thể nói rằng cô không hiểu suy nghĩ của anh. Mặc dù cô không di chuyển nhiều khúc ngoặt, nhưng mục tiêu chung là giải quyết mọi tai họa, và củng cố lại triều chính.
Chỉ đáng thương Schmidt, trong lòng cô phải chịu một cái danh trống rỗng. Nhưng dù sao bọn họ cũng nghĩ xấu về cô, coi như là hòa nhau đi.
“Em hơi mệt,” Cô thở dài, cả người nằm trên ghế. “Hơn nữa lại hơi đói.”
Gailin lập tức đi tới cửa, kêu người mang thức ăn tới.
Anh quay trở lại bên người cô, ngồi bên cạnh cô, bàn tay hất mái tóc ở mái của cô ra.
“Anh rất quan tâm đến đứa trẻ này?” Đặc biệt không phải thời điểm cùng với cô .
“Mọi chuyện đã thành sự thật, cần gì lo lắng những chuyện không đáng để ý.”
Gailin mỉm cười. Hay là anh thật sự cần Khải!
Bỗng nhiên Khải Nhã có chút cao hứng vì mình đã đến đây kịp thời. Nếu hiện tại là “Hoàng hậu”, cô ta sẽ không giữ lại đứa bé trong bụng.
Người phụ nữ kia sẽ không bao giờ để bản thân mình trở lên mập mạp xấu xí chỉ vì mang thai.
“Xin lỗi, anh thật sự đã cố gắng.” Anh nhẹ nhàng xin lỗi, vì tất cả mọi chuyện.
“Em biết.” Cô thở dài. “Em vẫn còn giận anh, nhưng em vẫn như cũ yêu anh, cho nên sẽ không sao.”
Anh nghiêng người hôn cô.
Khải Nhã?
Khải Nhã.
Khải Nhã!
Cái tên chết tiệt kia ồn áo quá!
Khải Nhã đột nhiên đứng dậy, nổi giận đùng đùng đi vào phòng ngủ. Gailin không biết cô có chỗ nào không đúng, vội vàng đi theo.
Vừa vào phòng ngủ, cô đi về phía phòng thay quần áo.
“Khải Nhã, cô đã đi đâu, tôi đã gọi cô cả ngày rồi đó?” Tiểu thiên sứ mập mạp khẩn trương từ trong gương gọi cô.
“Cậu muốn cái gì?” Côi hỏi với sắc mặt không được tốt cho lắm.
“Nói cho cô biết thế giới này đã ổn định nên phép thuật không bị biến mất.”
“Tại sao?” Cô hỏi.
“cái này phức tạp lắm, tóm lại nhân vật trong truyện không yên phận nhưng bây giờ đã được trấn áp, cho nên nơi này của các ngươi cũng có liên quan bất quá được khôi phục lại rồi.”
“Về sau sẽ không phát sinh chuyện tương tự nữa phải không?” Gailin đi đến trước mặt kính và nghiêm túc hỏi.
Tiểu thiên sứ nhìn anh đang mặc một bộ quần áo dành cho vương thất liền hỏi. “Anh đã bị lộ rồi à?”
“Chờ một chút, cậu biết anh ta?” Ngón tay cái của Khải Nhã ngón chỉ về người bên cạnh.
“Tất nhiên! Cô nghĩ rằng tôi hồ đồ giống cô à?” Tiểu thiên sứ nghiêng đầu nhìn lên trời.
“Thế sao lần trước cậu không nói cho tôi biết hả?” Khải Nhã nghiến răng nghiến lợi nói.
Gailin dài thở dài một tiếng, đem người phụ nữ đang mang thai giương nanh múa vuốt kéo trở về.
“Tôi đã nói rồi, tôi không tham gia sẽ không tham gia, tất cả mọi chuyện phát triển như thế nào sẽ phụ thuộc vào cô.” Tiểu thiên sứ cẩn thận quở trách cô.
“Cậu chưa nói qua!”
“Có.”
“Không có!”
“Có!”
“Không có!”
Khải Nhã lại muốn hủy nó đi.
Lần này Gailin suýt nữa là không ngăn lại được.
Tại sao hai người vừa chạm mặt nhau thì liền hóa thành hai đứa trẻ ngây thơ cãi nhau vậy? Anh thở dài một cái
“Dù sao các ngươi ở bên này đã ổn định hết rồi, nên tôi phải đi đây, về sau nếu không có chuyện gì thì không được tùy tiện gọi tôi đó, tôi còn bận nhiều chuyện lắm.” Tiểu thiên sứ vô trách nhiệm vỗ vỗ cái cánh lui về phía sau.
Cậu ta lại muốn đi, Khải Nhã vội vàng gọi cậu lại.
“Chậm đã! Còn tôi thì sao?”
“Cô? Cô thì thế nào?”
“Tôi sẽ không thể quay về thế giới tương lai sao?” Khải Nhã chăm chú nhìn cậu.
Gailin đột nhiên ngẩng đầu, cánh tay rắn chắc cố gắng ôm cô vào lòng.
Khải Nhã an ủi vỗ vỗ tay anh.
Nếu không biết chuyện này một cách rõ ràng, không chỉ cô, mà cả anh ngày đêm cũng không thể nào yên tâm được?
Tiểu thiên sứ từ từ bay trở về trước gương.
Từ lúc biết cậu ta cho đến giờ, lần đâu tiên Khải Nhã nhìn thấy cậu ta có biểu cảm nghiêm túc đến vậy, thậm chí có chút...... thông cảm?
“Khải Nhã, cô còn nhớ bao nhiêu chuyện trước kia ?” Tiểu thiên sứ nhẹ nhàng hỏi.
“Có ý tứ gì? Toàn bộ chuyện.”
Gailin thật sự không thể nào kiềm chế được cảm giác bất an trong lòng được, kéo cô lui về phía sau một bước.
“Vậy cô còn nhớ cô nhìn thấy tôi như thế nào không?”
“Cậu xuất hiện trong giấc mơ của tôi!”
“Tôi ở trong giấc mơ đó bao lâu?” Tiểu thiên sứ hỏi cô.
“Một tháng, đúng một tháng cậu luôn luôn quấy rối tôi.” Cô nặng nề mà nói.
“Vậy trong một tháng ngoại trừ những giấc mơ thì cô còn nhớ được cái gì?” Tiểu thiên sứ vẫn dùng giọng nói thanh thản.
Gailin mơ hồ biết tiếp theo sẽ xảy ra một bước ngoặt đầy kịch tính cho nên không thể không tham gia.
“Cuối cùng cậu muốn nói cái gì?” Anh u ám hỏi người trong gương.
Tiểu thiên sứ thở dài.
Khải Nhã cố gắng nhớ lại.
Cô đang làm cái gì? Còn có thể làm cái gì nữa, tất nhiên là huấn luyện, đi làm nhiệm vụ, nghỉ và về nhà.
Nhưng mà tại sao cô không thể nhớ nhiệm vụ cuối cùng cô làm?
Cô thậm chí không nhớ nổi lần cuối cùng lúc tỉnh táo......
“Khải Nhã, lần cuối cùng mà cô đang tỉnh là ở Afghanistan, nhớ không?” Tiểu thiên sứ mềm nhẹ nhìn cô. “Đội của cô nhận được tin tức, cách đó không xa có một tổ chức do đó cô đi đến đó để tiêu diệt tổ chức đấy.”
Căn cứ. Tổ chức. Hành động. Mìn.
Một tiếng nổ mạng đinh tai nhức óc.
Đất đá bay toán loạn.
Khải Nhã ngơ ngác đứng yên tại chỗ, một ít hình ảnh hiện lên trong đầu cô, mỗi một cái đều tràn ngập những ngọn lửa và máu tươi, tốc độ rất nhanh làm cho cô không thể nhìn rõ
“Cô cùng đồng đội của mình tiến vào một nhà kho, nó nổ mạnh….. Các ngươi đều được đưa vào bệnh viện, nhưng cô không có tỉnh lại nữa.” Tiểu thiên sứ nhẹ nhàng mà nói.
Bọn họ nói rất nhiều từ ngữ mà Gailin nghe không hiểu, nhưng anh cũng hiểu được ý nghĩa.
Tất cả đều là ký ức của một quân nhân, đang nhớ lại lúc chiến đấu cùng nhau trên chiến trường.
Thân thể của cô bắt đầu run, anh vẫn ôm chặt cô.
“Xuỵt......” Anh để mặt cô vào trong ngực mình, nhẹ nhàng vồ về cô.
“Vì cô đã hôn mê một tháng nên tôi mới có thể ở trong giấc mơ của cô một tháng.” Trong mắt tiểu thiên sứ không còn sự châm chọc trước đây nữa mà thay vào đó là sự bình thản vô tận. “Khải Nhã, bọn họ đã đưa ra kết luận là cô sẽ không tỉnh lại nữa. Trước khi đi làm nhiệm vụ. mỗi người các cô đã ký một bản thỏa thuận về chữa bệnh, cô đã đồng ý là nếu sống mà dựa vào sự hỗ trợ của máy móc, sau ba mươi ngày sẽ tháo bỏ hệ thống hỗ trợ sự sống.”
“Thời gian ba mươi ngày đã......” Cô nỉ non.
“Đó là ngày cuối cùng, nếu cô không đáp ứng ở lại đây thì cô sẽ chết. Linh hồn của cô đã có chỗ phải đi, tôi không thể đưa cô về đây.”
Cho nên cậu ta mới gấp gáp như vậy.
Thời gian không đủ. Cậu ta luôn luôn nói như vậy.
Không phải thời gian của cậu ta không đủ mà là thòi gian của cô không đủ......
“Tôi đã chết, ta đã chết rồi......” Cô lẩm bẩm. “Gailin, em đã chết rồi......”
“Không!” Anh nắm chặt hai vai cô, giấu mặt vào trong tóc cô. “Em còn sống ở trong lòng anh.”
Cô là người dự bị.
Khải Nhã đột nhiên trở lại.
“Đồng đội của tôi......”
“Cậu ta đã được đưa đi chỗ khác. Xin lỗi, Ở thế giới hiện đại các ngươi không còn một ai sống sót cả.”
Nhưng ở thế giới khác, cô và đồng đội vẫn sống, vẫn tiếp tục cố gắng.
“Cậu đã cứu tôi.” Cô lặng lẽ nói, “Cậu cho tôi một cơ hội khác.”
Tiểu thiên sứ lộ ra vẻ mặt xấu hổ, vỗ vỗ cái cánh.
“Khục, đấy là sự đòi hỏi của nghề nghiệp!”
“Cậu có thể nói cho ta biết đồng đội của tôi đang ở đâu không?”
Tiểu thiên sứ biểu hiện sự khó xử, “Không phải tôi không muốn nói cho cô biết, mà người phụ trách là một người khác, tôi cũng không biết cậu ta bị đưa đi đâu. Nhưng tôi có thể chắc chắn cậu ta vẫn còn sống, đang giúp đỡ một đám người cần sự trợ giúp.”
Bọn họ là quân nhân, nhiệm vụ của bọn họ chính là giúp đỡ những người yếu ớt và bảo vệ quốc gia.
Khải Nhã hít một hơi thật sâu. “Cám ơn cậu.”
Tiểu thiên sứ gật đầu, vỗ cánh, lần này là bay đi thật.
Ma kính khôi phục lại một làn sương mù.
Gailin cùng cô ra khỏi mật thất, giúp đỡ cô ngồi ở mép giường.
“Em cần nghỉ ngơi.” Anh dịu dàng đứng trước người cô nói. “Đồ ăn đã được đưa tới. Ăn một chút, ăn xong rồi ngủ một chút được không?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt xanh xinh đẹp lộ ra vẻ đau buồn.
“Gailin, anh không hỏi về chuyện thế giới của em sao?” Anh mỉm cười. “Anh đã từng tò.”
“Thế bây giờ thì sao?”
Anh lắc đầu. “Còn ý nghĩa gì nữa? Đó không phải là thế giới mà anh cần tìm hiểu. Quan trọng là, em ở lại thế giới này, sẽ không rời đi, như vậy là đủ rồi.”
Cô khẽ thở dài, đầu tựa vào bụng anh.
“Gailin.”
“Uhm?”
“Bây giờ em không còn thấy tức nữa.”
Một trận rung nhẹ dưới đầu cô, anh trầm thấp cười, tiếng cười đi thằng vào lòng cô.
Kết thúc
“Này! Nếu anh dám cưới tôi, tôi sẽ giết anh.”
“Chỉ có mỗi cô mà muốn giết được tôi?”
“Tôi sẽ bảo Seven đến giết anh.”
“Yêu, tôi cũng không muốn cưới cô!”
“Vậy thì tốt rồi.”
“Này này, cô muốn đi đâu? Lát nữa sư phụ mà hỏi đến cô thì phải làm sao?”
“Thì nói với cha là tôi đã trốn đi rồi, hừ!”
Ai quy định là công chúa phải cưới hoàng chứ?
Trong câu truyện này, công chúa và thợ mỏ, từ này về sau sẽ sống một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc mãi mãi.
-- hoàn --