Sau năm ngày kể từ sự việc đó xảy ra, đã có sự chuyển biến nhỏ giữa hai người.
Những lúc cô không để ý Gailin luôn vụng trộm ngắm nhìn cô, chờ cô quay người lại, anh lại làm như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục làm việc của mình.
Thời gian cô nhìn lén anh cũng nhiều hơn.
Bọn họ giống như hai cục nam châm được đặt cạnh nhau, không thể nào tránh được sự hấp dẫn của đối phương.
Sống trong thế giới mà nam giới thống trị, Khải Nhã nghĩ quan hệ giữa nam và nữ không hề tồn tại. Cô không muốn mọi người nghĩ rằng tất cả mọi thứ cô đạt được đều do sử dụng ưu thế của phụ nữ mà ra, chính vì vậy cô chưa bao giờ nói dối trước mặt đàn ông.
Cũng có một số đồng nghiệp đối với cô biểu hiện sự hứng thú hay thích, cô đều dùng một ánh mắt lạnh như băng, có thể làm cho họ từ bỏ cái ý tưởng đấy đi.
Cô có thể đối mặt với sự phá huỷ, gay cấn, cuộc khủng hoảng của con tin, hay khủng bố, nhưng không biết làm thế nào để đối phó với những người đàn ông.
Sau đó cô đến thế giới này.
Tất cả những người gặp cô nếu không phải sợ cô, thì chính là kính sợ, có khi còn hơn cả sợ cô, và về sau càng ngày càng nhiều người sợ cô. Chỉ có anh, cao tầm mét tám, như một bầu trời, tính tình thì kỳ quái nhưng lại hài hước.
Những lúc cô gặp khó khắn người đàn ông này luôn xuất hiện kịp thời, sau đó cứu cô.
Có lẽ đây chính là một câu truyện cổ tích, anh là người anh hùng luôn giải cứu những cô gái gặp nạn.
Mặc dù vậy, anh chưa bao giờ có hành vi du côn hay ngụ ý nào cả. Người đàn ông này không chỉ có khí chất của một hiệp sĩ, anh còn có sự phong độ của một quý ông lịch lãm.
Cô nên lấy một người đàn ông như thế này để làm gì? Khải Nhã ném câu hỏi đang làm mình bối rối cho vận mệnh
Năm ngày sau, bọn họ tới thị trấn nhỏ khai thác mỏ.
Trước khi vào thị trấn, hai người họ ở lại trong rừng.
Mấy ngày nay đa số bọn họ đi đều ở trong rừng, gặp khách lữ hành cũng không nhiều lắm, vì vậy cô mặc quần áo của đàn ông, đội mũ. Nếu trên đường có gặp khách lữ hành khác, cô liền kéo mũ thấp xuống và đi bên cạnh, tiếp tục giả dạng làm khách lữ hành bị câm và bị điếc, để cho anh đi đối phó.
Bây giờ đã vào khu vực có người ở, Gailin giúp cô nguỵ trang trở lại hình dáng ban đầu.
“Tướng mạo của cô rất dễ nhận ra, người qua đường mà nhìn thấy nhất định sẽ không thể nào quên được, chúng ta sẽ tìm cách che lại mới được.” Anh nhìn dung mạo xinh như hoa của cô.
Vậy anh nhìn qua tôi, anh cũng không thể nào quên được sao? Cô cố nén ý muốn hỏi lại anh.
Cô buộc mái tóc vàng của mình thành búi, cột ở phía sau đầu, sau đó đem búi tóc của mình chia làm hai nửa, bên đông rối một chút, tây rối một chút, cuối cùng là đem mũ che lại.
Gailin tìm một số lá cây, lấy tảng đá đập dập lá, rồi đem chất lỏng bôi lên mặt cô. Làn da trắng nõn của cô được bôi chất lỏng đấy vào thì thành màu đồng cổ.
“Chất lỏng của chiếc lá này dùng rất tốt.” Nghĩ đến không cần phải dùng bùn bôi lên mặt, cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Mấy giây sau, Khải Nhã giống như một vị khách lữ hành trung niên nghèo đói.
“Rất tốt!” Gailin đem ném những chiếc lá còn lại sang một bên. “Chất lỏng này rất dễ bị nước rửa trôi, cho nên cô phải cẩn thận, tránh bị trôi màu.”
Lại nói về nước, một cảnh của năm ngày trước đột nhiên xuất hiện trong đầu hai người.
“Đi thôi, tốt nhất chúng ta nên đến thị trấn trước khi trời tối.”
Khải Nhã hắng giọng, cô nhảy ra khỏi tảng đá nơi cô đang ngồi.
Cổ tay trắng noãn của cô đột nhiên bị một bàn tay to giữ chặt lại.
“Chờ một chút, có nơi chưa được nguỵ trang.” Ngón tay thô ráp của anh nhẹ nhàng chạm vào gáy của cô. Làm cho làm da của Khải nhã bỗng nổi lên một lớp da gà.
Ngón tay đặt lên gáy của cô để một lúc, toàn khu rừng như thể ngừng lại.
Cô không biết bản thân mình cũng đang nín thở.
Ngón tay kia ấn sau gáy cô rồi chuyển từ từ lên đầu, khuôn mặt của Gailin chiếm lấy toàn bộ thị giác của cô, một đôi mắt nghiêm túc đang nhìn thẳng vào trong lòng cô.
Cô thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, một đôi môi ấm áp che lấy cô.
Lưỡi của anh đẩy đôi môi của cô ra, không vội không nóng nảy, vẻ ngoài mạnh mẽ của anh khác hẳn sự dịu dàng của anh như bây giờ. Cô mở ra đôi môi mềm mại của mình, nghênh đón anh tiến vào.
Sau đó, tất cả cảm giác của cô đều bị anh chiếm đóng.
Nụ hôn của anh, hương vị vủa anh, sự mạnh mẽ của anh, sự rắn chắc của anh, và sự dịu dàng của anh.
Lưỡi của anh và của cô đang đan xen vào nhau, chiếm lấy toàn bộ cô, không hề làm cho người khác cảm thấy lo lắng.
Cô thích nụ hôn của anh. Nếu đây không phải là truyện cổ tích, mà là một câu chuyện tình yêu, cô sẽ cho rằng anh là sát thủ tình trường, đã có nhiều cơ hội thực hành, thế nên mới biết cách hôn một người phụ nữ......
“Anh đã kết hôn chưa?” Cô đột nhiên đẩy anh ra!
Ánh mắt của Gailin đột nhiên chớp một cái, ánh mắt chưa kịp lấy lại tinh thần.
“Anh có gia đình chưa?” Khải Nhã khẩn trương theo dõi anh.
Cơ hội, luyện tập, phụ nữ.
Nếu anh thực sự đã kết hôn thì phải làm sao bây giờ?
Gailin dừng một chút, ánh mắt đầy sự nghi ngờ.
“Anh đã kết hôn?” Khải Nhã thở hổn hển vì kinh ngạc, đột ngột đứng lên. “Ông trời ơi! Tôi đã hôn môi với một người đàn ông đã có gia đình ! Ông trời của tôi ơi! Tôi đang làm cái gì thế này? Tôi đang làm cái gì? Tôi chạm vào người đàn ông của người phụ nữ khác!”
“Khải, sự thật......” Anh hắng giọng.
“Sự thực cái gì? Sự thật là anh không có kết hôn?” Cô dừng lại, và chăm chú nhìn.
Ánh mắt của Gailin nhíu lại, nhìn sang bên trái lại nhìn sang bên phải, nhưng lại không có trực tiếp nhìn thằng vào cô.
“Vấn đề này...... Kỳ thực, sự tình có chút phức tạp.”
“Trên thế giới này chỉ có đáp án là kết hôn rồi và chưa kết hôn thôi, có cái gì mà phức tạp?” Cô hung hăng nói.
“Tình huống phức tạp là tại người phụ nữ kia......”
“Ông trời của tôi ơi! Thực sự là có người phụ nữ khác, anh đã kết hôn, anh ta thực sự đã kết hôn!” Cô kích động mà đi tới đi lui.
Lần đầu tiên trong cuộc đời cô có tình cảm với một người đàn ông, thế nhưng lại với người đàn ông đã kết hôn.
Điều này chính tỏ anh là một người không chung thuỷ.
Điều này có nghĩa rằng anh là một người xấu.
Cô thế nhưng lại thích một người đàn ông xấu xa!
“Tôi thích một người đàn ông không tốt!”
Gailin có chút chết lặng há miệng nhìn cô.
Không chỉ ngạc nhiên, mà còn cảm thấy rất buồn cười.
Hoá ra đây chính là bộ dạng không thể kiềm chế được cảm xúc của Khải! Sao lại...... dễ thương đến như vậy?
“Ah!” Hắn vội vàng kéo và ôm lấy cô.
“Không cho!” Cô quay đầu và hét vào mặt anh. “Không được đụng vào tôi, không được hôn tôi, không được biến tôi thành hồ ly tinh. Tôi tuyệt đối không làm người thứ ba.”
“Em sẽ không làm hồ ly tinh đâu......” Hắn cố gắng giải thích.
“Anh là người đàn ông đã kết hôn, người đàn ông đã có gia đình. Cho nên tôi chính là hồ ly tinh, là người thứ ba!” Cô vung hai tay lên và la hét.
Trời ơi, anh chưa bao giờ nghĩ cô sẽ bị mất kiểm soát như bây giờ.
Anh cố gắng nhịn cười, và trấn an cô.
“Chuyện của tôi khá phức tạp, khi tôi và cô ấy kết hôn, cô ấy không thật sự yêu tôi…”
“Cô ấy không yêu anh, vì sao còn muốn kết hôn với anh?”
“Cái này phải hỏi cô ấy. Quan trọng là, đối với tôi mà nói, tôi cũng không phải là người đàn ông không tự do….”
“Chuyện anh có tự do hay không sao lại nói với tôi? Vậy còn người phụ nữ kia của anh thì sao? Anh sẵn sàng điều chỉnh trạng thái của mình khi gặp bất cứ người phụ nữ nào trên đường đi sao?” Cô liên tiếp chất vấn anh.
Gailin vuốt bộ râu, cố gắng nghĩ nên nói thế nào.
Khải Nhã không cho anh cơ hội. “Ông trời của tôi, anh là một tên xấu xa! Tôi lại đi thích một tên xấu xa, đây nhất định là sự trừng phạt của ông trời đối với tôi!”
“Hey!”
“Anh không có tư cách nói hey với tôi.” Khải Nhã chỉ vào mũi của anh. “Từ giờ trở đi, anh không được phép gặp mặt tôi, nghe không? Tôi sẽ làm hết những việc mà anh giao cho, sau đó chúng ta liền đường ai người lấy đi, từ nay về sau anh muốn đi với ai và quan hệ với anh cũng không phải là việc của tôi.”
Cô nổi giận đùng đùng mà tránh xa anh.
Ah...... Gailin vuốt bộ râu của mình.
Được rồi, ít nhất cô đã thừa nhận là cô thích anh. Đây là một khởi đầu tốt đẹp.
Anh nhún vai, miệng ở dưới bộ râu xuất hiện một nụ cười gian xảo, chậm rãi đi theo cô.
Thị trấn khai thác mỏ vắng vẻ ngoài sức tưởng tượng của cô.
Cô đã đến thăm thị trấn của Louisa Kentucky, hoặc quê quán của mẹ là ở Đài Loan, lý do tại sao những thị trấn khai thác mỏ đều bị suy thoái kinh tế là do sự suy giảm của các ngành công nghiệp khai thác khoáng sản, du lịch và một số thị trấn đổi thành nơi nghỉ mát, bắt đầu lại từ số không .
Nghành công ngiệp ở thời cổ đại, quặng than vẫn là một trong nguồn năng lượng chính, lý do thị trấn khai thác mỏ này vắng vẻ người này cô có thể hiểu được.
“Thị trấn này tên là gì vậy?” Khải Nhã hỏi người đàn ông bên cạnh.
“Thị trấn khai thác mỏ.” Gailin nhìn cô một cái.
“Tôi biết nó là thị trấn khai thác mỏ, cái mà tôi hỏi là tên của nó?”
“Thị trấn khai thác mỏ.” hàm răng trắng sáng của anh loé lên, nói lại lần nữa.
“......”
Điều này nằm ở điều kỳ diệu của thị trấn khai thác mỏ, nó không có 101 đường phố chính. Cô có thể nhìn thấy các còn phố chính ở cuối con đường của mình, trái phải cộng lại không có quá năm ngồi nhà gỗ, thậm chí toàn bộ thị trấn.
Động vật xung quanh có thể tin tưởng rằng còn nhiều hơn.
“Ở kế bên có một quặng than mới được phát hiện cách đây 7 năm.” Gailin giải thích cho cô. “Có một khách lữ hành vô ý bị ngã vào một khe nứt, do đó phát hiện ra tĩnh mạch chứa nhiều khoáng sản của rừng rậm.”
“Anh ta bây giờ chắc chắn là giàu có lắm?” Khải Nhã phỏng đoán.
“Anh ta không phát tài, mà là người phát hiện ra thi thể của anh ta là người có lời nhất.” Anh mỉm cười.
“......” Cô nói không nên lời.
“Người phát hiện đầu tiên, đang lẩn trốn trong rừng rậm bị ma chướng đuổi theo.” Anh nhướng mày.
“Nơi này vẫn còn những khu rừng phép thuật? Chúng ta không phải đã đi ra khỏi khu rừng đó rồi sao, đi qua một cái vách núi, lại tiến vào một khu rừng khác?” Cô lắp bắp kinh hãi.
“Khải, cô thực sự không nhớ hoàn cảnh địa lý ở đây!” Gailin liếc cô một cái. “Rừng phép thuật ở vương quốc Pheromone, Nam quốc, Á Duy là chỗ giao nhau của ba đất nước, vị trí trung tâm đã bị cắt bởi một hẻm núi, chiếm một diện tích khá lớn, nếu thực sự đi sâu vào, hai tháng mới đi ra được. phía trước Chúng ta đi chính là hẻm núi trong trung tâm kia.’’
Cô nhất thời hoá đá.
“Ai là người phát hiện ra thi thể của người kia?”
“Anh em nhà Seven. Bọn họ phát hiện ra trong tay anh ta có cầm một khối quặng thô, trong tay hắn nắm một khối quặng thô, tiếp theo đi theo dấu vết của anh ta để lại, khoảng một tuần là tìm ra mạch khoáng sản. Vùng này là địa bàn bên trong của nước Á Duy, căn cứ vào luật pháp của vương quốc Á Duy, tất cả khoáng sản đều thuộc về quyền sở hữu của chính phủ, nhưng quyền khai thác lại thuộc về người đầu tiên phát hiện ra. Trừ khi họ từ bỏ, mới có thể đem quyền khái thác bán cho người khác.”
“Vâng, tôi có thể nói, anh em nhà Seven thoạt nhìn không muốn khai thác.” Cô nhìn chăn chú vào thị trấn vắng vẻ này, mà cảm thán.
Gailin khẽ cười, theo bên cạnh cô mà đi qua.
Bọn họ đi đến một toà nhà lớn làm bằng gỗ ở bên tay trái, là quán bar duy nhất ở thị trấn.
Khách trong quán bar rất ít, không có bất cứ người bồi bàn nào ra đón, kể cả thấy bọn họ đi vào cũng không chào hỏi, chỉ chờ chính bọn họ mở miệng gọi đồ uống.
“Sư phụ!”
Timothy người đã chờ bọn họ từ sớm vừa nhìn thấy bọn họ, vui mừng đi tới, bên cạnh là hai anh John và Johnson người mà cô đã gặp qua một lần, thấy cô và anh họ cũng đứng lên.
Gailin gật đầu.
“Hi.” Khải Nhã vẫy tay chào hỏi.
“Ngồi đi.” Gailin đi qua cái bàn mà họ đang ngồi, mọi người chờ anh cùng Khải Nhã ngồi xuống thì họ mới ngồi..
“Khải, biểu cảm khuôn mặt của cô hơi cứng.” Timothy cẩn thận mà nói.
“...... Có sao?”
“Vừa rồi được hôn quá kích thích mà.” Gailin chậm rãi lấy cốc bia của đồ đệ mà uống.
Cằm của Khải Nhã gần như rớt xuống.
Biểu cảm của ba người khác cũng không khác cô là mấy, chỉ có biểu cảm của người khởi xướng là nhìn vẫn bình thường.
Khải Nhã nhanh chóng trao cho anh một ánh mắt hình viên đạn .
“Khải, Khải, cô, cô cùng sư phụ tôi......” Timothy chỉ vào hai người bọn họ, nói không lên lời.
“Im miệng!” Cô liền hét lên với tên thanh niên phá phách kia một cái.
Miệng của Timothy lập tức đóng lại.
Hai anh em nhà John, Johnson liền hiểu ra, không dám mở miệng nói một tiếng nào, chỉ dám chăm chú nhìn hai người bọn họ.
“Các cậu đã tìm hiểu được gì chưa?” Gailin tự nhiên uống cốc bia của đồ đệ mình, nhìn bartender vẫy tay gọi cốc bia khác.
Bang bang bang, mấy cốc bia lập tức được mang đến.
Khải Nhã uống một ngụm, ác! Bia này nóng quá.
“Seven không có ở nhà.” Người em cao gầy Johnson trả lời. “Chúng tôi đến thị trấn này từ hai ngày trước, chủ quán nói là anh ta vào rừng rậm khai thác quặng rồi, cho nên chúng tôi không gặp được anh ta.”
“Chúng tôi đã nhắn lại người em Dolf, nhưng Dolf...... Anh cũng biết đó,” Timothy nhún vai. “Bệnh mất trí của anh ta rất nặng, tính tình so với bệnh của anh ta lại càng nặng hơn, chúng tôi cũng không biết là anh ta có mang những lời đấy truyền lại không nữa.”
“Dolf không cùng anh trai đi vào rừng để khai thác quặng?” Gailin kinh ngạc mà nói.
“Anh ta bị cảm.” Người anh John có tính cách trầm ổn buồn bã nói, lúc này mới lên tiếng.
“Được.” Gailin gật đầu.
Seven cùng Dolf...... Không biết tại sao, hai cái tên này nghe thấy rất quen thuộc.
“Chẳng lẽ các anh không thể nhờ công nhân khác giúp truyền lời lại cho à?!” Khải Nhã hỏi.
Bốn người đàn ông ngồi trên bàn cùng quay ra nhìn cô.
Cô nói gì sai sao?
“Seven cùng Dolf là người duy nhất có thể đi vào hầm để khai thác quặng.” Timothy trả lời thay cô.
“Cậu nói là, toàn bộ cái quặng than đấy chỉ có duy nhất hai người làm?” Cô nhướng mày lên.
“Seven và Dolf có quyền được khai thác mỏ, nhưng mà bọn họ từ chối cho những người khác vào.” Gailin giải thích thêm cho cô hiểu .
“Tại sao? Càng nhiều người làm, khả năng khai thác càng cao. Chỉ có hai người bọn họ thì khai thác được bao nhiêu quặng?” Cô cảm thấy cực kỳ vô lý.
“Tại vì ít người thì ít nhất lợi nhuận sẽ thuộc về mình còn hơn là nhiều người!” Timothy thẳng thắn mà trả lời vấn đề cô đang hỏi.
“Ah?” Biểu cảm của Khải Nhã đã thể hiện rõ rằng cô không hiểu.
Quả nhiên, cậu thiếu niên thở daì. “Khải, cô thực sự không biết cái gì cả!”
“Được rồi!.” Gailin nhàn nhạt nói một câu, cậu đồ đệ nghiêm túc trả câu hỏi của cô.
“Năm đó phù thuỷ Maroli đem ma chướng của quái vật phong ấn vào hai tế đàn của hai miền Bắc – Nam, tế đàn ở phương bắc cách mạch khoáng sản không xa. Mỗi lần mưa to ma chướng sẽ trỗi dậy và các thợ mỏ sẽ trốn không kịp, và bị nó giết chết, cuối cùng anh em nhà Seven không có thêm người thợ mới nào, chính vì thế hai anh em nhà họ tự mình khai thác, cũng đủ để chi trả phí sinh hoạt hằng ngày của bọn họ.”.
“Bất quá, có người tin rằng, anh em nhà Seven làm việc nhiều năm ở gần tế đàn, đã có cách phòng tránh ma chướng mà ít người biết được, thế nhưng bọn họ không biết rằng ma chướng chỉ nghe theo lệnh của các vu nữ Maroli. Đây chính là lý do tại sao mà bọn họ ở trong rừng khai thác quặng mà vẫn chưa chết.” Timothy từ từ giải thích.
“Ah.” Khải Nhã chậm rãi gật đầu, khắc sâu thông tin này vào trong đầu
“Chủ nhân......” John nghi nghờ mở miệng.
Ánh mắt của Gailin nhìn về phía anh ta.
“Tôi tin tưởng, cho dù Seven nhận được tin nhắn của chúng ta, ucngx sẽ không......” John liếc nhìn Khải Nhã một cái, cẩn thận dùng từ để nói: “Cũng sẽ không nghe theo chúng ta. Anh ta đối với người mà chúng ta đang tìm, phi thường cố chấp, tôi nghĩ anh ta sẽ không chấp nhận và dễ dàng buông tay đâu.”
“Thứ không thuộc về gã, có buông tay hay không cũng không phải do gã ta quyết định.” Ánh mắt của Gailin lạnh lùng.
Khải Nhã suy nghĩ một lát, rốt cục cũng giơ tay lên.
“E hèm, tôi thật sự không có ý định quấy rầy cuộc nói chuyện bí mật của các anh, nhưng nói thật, nếu các anh cần tôi giúp đỡ, có phải ít nhất cũng nên nói rõ ràng mục đích tới nơi này cho tôi biết hay không?”
Mấy người đàn ông nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt tập trung trên người đàn ông để chờ anh quyết định.
Gailin suy nghĩ một lát, “Chúng tôi đang tìm một cô gái, hiện giờ cô ấy đang nằm trong tay Seven, chúng tôi phải đưa được cô ấy về nhà.”
Khải Nhã bình tĩnh mà nhìn về phía anh.
“Gailin, chúng ta có thể nói chuyện được không?”
“Tất nhiên là được.” anh đối với mấy thanh niên trẻ tuổi gật đầu, rồi cùng cô đi ra ngoài cửa của quán bar.
“Trước kia anh có nói, chuyện này cần ba người thực hiện, bây giờ anh em nhà John đã trở lại, anh chắc hẳn không cần tôi nữa đúng không?” Khải Nhã vừa nói vừa nhìn anh.
Khoé miệng ở dưới bộ râu rậm của Gailin nhếch lên một cách nhẹ nhàng.
“Tốt xấu gì tôi cũng đã cứu mạng em, cô định qua cầu rút ván sao?”
“Người thật sự tốt sẽ không hướng người mà mình đã cứu đòi sự đền đáp.” Đôi mắt cô hơi nheo lại.
“Thật may là tôi cũng không phải là người tốt gì.” Gailin rất vui vẻ mà nói
Cô thở một hơi dài.
“Nói thật, tôi có chuyện quan trọng cần làm hơn. Nếu anh thật sự không cần tôi, về sau vẫn còn cơ hội tôi sẽ báo đáp ơn cứu mạng của anh sau, còn bây giờ tôi thật sự phải đi.” Cô nói nghiêm túc.
“Em muốn đi đâu?” Đôi lông mày của Gailin nhíu lại.
Nên nói như thế nào đây?
Mấy ngày trôi qua, Khải Nhã bắt đầu ý thức được sự nguy hiểm.
Theo như lời nói của các khách lữ hành khác, chuyện mà bọn họ bàn tán gần đây nhất chính là vụ ám sát người trong hoàng tộc Pheromone “.
Lời đồn Hoàng hậu không chỉ giết quốc vương, còn hại chết công chúa ngày càng lan nhanh, gần đây đã có người muốn tiến cung, để bắt được vị hoàng hậu độc ác kia.
Lúc trước cô nghĩ đơn giản chỉ cần đi là xong, thế nhưng không nghĩ rằng đã có người ở giữa bày mưu đặt kế. Hoàng hậu không ở trong cung, tất cả lời nói hay lời đồn được thêu dệt như thế nào thì nó sẽ như thế đấy, hoàn toàn sẽ không có người đi đính chính
Cô không hiểu được rốt cuộc là ai có lực lớn như vậy, có thể lập lên một chiến lược để lật đổ một hoàng hậu của một quốc gia, thực ra cô cảm thấy không có vấn đề gì, vấn đề là, cô không biết bản thân cô bị mắc kẹt trong cơ thể này bao lâu nữa. Nếu những chuyện xấu của hoàng hậu làm mà đổ lên lưng cô, thì không phải là cô bị oan sao.
Bất luận là như thế nào, cô phải trở về để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mà những lời này nên nói với anh như thế nào?
Mấy lần cô muốn mở miệng nói, nhưng lại không biết nói như thế nào, sắc mặt càng càng đen.
“Khải, nhìn tôi.”
Bình thường anh rất hay trêu chọc cô, nhưng nếu thật sự gặp tình huống quan trọng, anh là một người đàn ông luôn biết nặng nhẹ.
Khải Nhã rầu rĩ ngước đôi mắt xanh lên nhìn anh.
“Tất cả mọi thứ sẽ ổn.” Gailin nhẹ nhàng mà vỗ lên khuôn mặt cô. “Nói cho tôi biết em đang phiền muộn chuyện gì, để cho tôi giúp em.”
Lông mi của cô rũ xuống.
“Gailin, anh có thể nói cho tôi biết là tại sao anh trốn vào cung điện để làm gì không?” Cô cần phải biết mối quan hệ của anh với hoàng gia Pheromone đến đâu, thì mới quyết định nói cho anh biết chuyện của cô mới được.
“Cô gái mà bọn anh vừa nói, đó chính là vợ sắp cưới của Timothy.” Gailin không hề giấu giếm cô. “Cô gái kia là hầu gái làm việc trong hoàng cung, có một người bạn làm cùng muốn cạnh tranh với cô ấy, muốn làm cho cô ấy biến mất. Timothy không thể trơ mắt nhìn vợ chưa cưới của mình bị giết, chính vì vậy muốn đem cô ấy trốn đi.”.
“Cô gái đó tôi cũng quen, cô ấy và Timothy là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, tôi cũng nhìn cô ấy từ bé lớn lên ; Tôi nghĩ, cung điện là một nơi không phải ai cũng có thể tuỳ tiện vào, làm cho tên nhóc kia vào trong cung điện cũng chỉ để chịu chết như thế lại không tốt, cho nên tôi mới giúp câu ta một chuyến.”
“Nhưng mà anh cũng không hề mang bất kỳ người nào rời đi cả.” Cô chỉ ra.
Gailin thở dài, “Lúc tôi đến, cô ấy đã bị người đưa ra khỏi cung, tôi không thể nhìn thấy cô ấy.”
“Oh......” Cô chậm rãi gật đầu.
“Còn em thì sao?” ngón tay của Gailin lướt nhẹ qua đôi môi của cô, để lại một cảm giác thô ráp không nói lên lời. “Bí mật của em là gì?”
Trái tim của cô không ngừng bị anh thôi miên.
Ở một phút trước người đàn ông này còn làm cô tức giận, nhưng một khắc sau anh lại làm cho cô tin rằng anh là người đàn ông đáng tin nhất thế giới.
“Bên trong cung điện có một người chết...... Là một vị quan rất lớn.” Cô chậm rãi mở miệng: “Mọi người đều nói cái chết của ông ta đều do tôi gây ra, nhưng tôi không có làm. Vì bảo vệ tính mạng của mình, tôi bắt buộc phải trốn đi, nhưng trốn mãi cũng không thể nào trốn hết cả đời, tôi nhận ra rằng mình tốt nhất là trở về rồi điều tra xem ai mới là hung thủ giết chết ông ta.”
“Được, tôi sẽ giúp em.”
“Anh không hiểu......” Cô vội vàng nói.
“Tôi hiểu.” Ngón tay của Gailin đặt lên trên đầu môi cô, dịu dàng và nhẹ nhàng. “Khải, tôi biết, hãy để tôi giúp em, hãy tin tôi.”
Hai mắt cô đột nhiên chớp chớp và nóng lên.
“Làm sao vậy?” anh dịu dàng hỏi, hôn lên đôi mắt ướt đẫm của cô.
“Từ khi tôi đến nơi này, anh là người đầu tiên tốt với tôi.” Cô nhẹ giọng mà nói.
“Nếu em cho người khác cơ hội, bọn họ cũng sẽ nguyện ý đối tốt với em.” Anh hứa hẹn với cô.
Đó là vì anh chưa biết tôi là ai. Khải Nhã âm thầm nghĩ.
“Nếu bây giờ tôi hôn em, em sẽ tức giận không?”
“Có!” Cô nhanh chóng lùi lại phía sau một bước, nhìn bốn phía xung quanh. “Anh điên rồi hả? Chúng ta đang đứng trên đường cái, tôi còn là một người đàn ông trung niên.”
Tất cả biểu hiện đau buồn đã biến mất,tinh thần như vậy mới giống Khải Nhã của anh!