Không thể phủ nhận, ánh mắt cô vừa khẩn trương vừa mong đợi, trong lòng hắn tựu dâng lên lòng hư vinh.
Bất quá cừu con nhỏ khả ái trêu chọc lâu cũng quay lại cắn người , lần sau cho cô kẹo ăn là được.
Nghĩ như vậy, Phương Nhĩ Kiệt vui vẻ huýt sáo, xoay người đi vào trong nhà.
Vào nhà trước, sau đó hắn nghe truyền đến tiếng thét chói tai, tâm trạng càng tốt hơn.
Ha hả, lần này hắn nhặt về một vật nhỏ rất thú vị nha!
Không được! Cô còn có vị hôn phu, hơn nữa không lâu nửaphải trở đám cưới, làm sao có thể đối với một ông chú đỏ mặt tim đập?
Mặc dù chú ấy thoạt nhìn rất ngon miệng. . . . . .
Trong đầu Uông Ngữ Mạt không khỏi hiện hình ảnh đẹp mắt hôm qua——
Phương Nhĩ Kiệt tắm rửa xong, chân trần trụi, trên người chỉ mặc quần
jean, quần lót không có móc lại, từ từ lôi khóa kéo, thân thể cường trán còn dính nước, tóc đen ẩm ướt ….
Ôm trọn cái trán, ngũ quan lộ vẻ cuồng dã.
Cô ngồi im phòng khách, sững sờ nhìn hắn đi ra phòng tắm, trước đó đi tới tủ lạnh, lấy nước khoáng ra, đôi môi khêu gợi ngửa đầu uống miệng
bình.
Cô nhìn yết hầu khỏe mạnh chuyển động, từng ngụm từng ngụm nuốt nước
lạnh như băng vào, nhưng cô cảm thấy cả người nóng lên, không nhịn được
dùng sức nuốt nước miếng một cái.
Cô cố sức theo dõi miệng hắn, thấy nước khoáng từ mép tràn ra,cô không nhịn được vươn ra phấn lưỡi. . . . . .
“Nha đầu.” Ánh mắt của cô rõ ràng như vậy, Phương Nhĩ Kiệt quay đầu nhìn cô, lông mày đẹp nhếch lên, tròng mắt đen có ý cười.
“A?” Cô còn chưa có hoàn hồn, chẳng qua là trực giác lên tiếng.
“Muốn uống nước sao?” Hắn trêu chọc cô, sớm quen ánh mắt si mê của
Uông Ngữ Mạt,em gái ngây thơ làm sao có thể kháng cự mị lực của hắn đây?
“Uống nước. . . . . .” Ánh mắt ngu ngơ chống lại tròng mắt đen chế
nhạo kia, Uông Ngữ Mạt lập tức hoàn hồn, gương mặt trong nháy mắt hồng
thấu. Trời. . . . . . Cúi đầu, Cô vô số lần khóc thét ở trong lòng.
Cô tại sao lại nhìn đến ngây ngốc a? Vẻ mặt vừa rồi của cô nhất định
rất háo sắc,A. . . . . Uông Ngữ Mạt, đừng quên cô còn có vị hôn phu nha!
“Không phải muốn uống nước, vậy em tại sao lại nhìn anh nha?” Đối với dáng vẻ xấu hổ muốn chết sớm tập mãi thành thói quen, Phương Nhĩ Kiệt
vui vẻ sờ môi, tiếp tục giả vờ ngu.
“Đây, em. . . . .” Uông Ngữ Mạt nói quanh co , mắc cở căn bản nói
không ra lời, cô làm sao có thể nói cô vừa mới quan sát toan tính với
hắn?
Thấy nước từ khóe môi khêu gợi chảy ra,cô thiếu chút nữa muốn đưa thân lưỡi liếm đi. . . . . .
Trời! Uông Ngữ Mạt cô quả thật là sắc nữ! Làm sao cô có ý nghĩ dơ bẩn tà ác như vậy a?
Nếu Phương Nhĩ Kiệt biết cô đang suy nghĩ gì, hắn nhất định sẽ hối
hận chứa chấp cơ. Cô tại sao lại toan tính ý đồ xấu với chú đã có ý tốt
chứa chấp cô nha? Hơn nữa cô không nên làm như vật … Thanh Lê Kha thất
vọng thì sao?
Ô. . . . . . Uông Ngữ Mạt,cô biến thành người xấu!
“Nha đầu, tại sao không nói lời nào?” Ừ. . . . . . Hắn thích trêu
chọc… thì sao? Phương Nhĩ Kiệt rất có lương tâm tự mình kiểm nghiệm.
“Em,em đi tắm!” Uông Ngữ Mạt căn bản không mặt mũi ngẩng đầu, cô cúi
mặt xuống, cảm thấy thẹn chạy vào phòng tắm, sau đó cả đêm cũng không
dám nhìn thẳng mắt người ấy.