Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 146: Chương 146: Cánh tay đưa ra bên ngoài




* Đây là một cách gọi đại loại như người trong nhà hay người cùng một phía mà đi giúp đỡ người ngoài vậy đó.

Thần Tịch nhìn Bắc Đường Liên Vân ngồi bên cạnh, trước mặt mọi người, hỏi: “Bắc Đường, ngươi có tự tin lên đài thi đấu một chút không?”

Bắc Đường Liên Vân chống lại ánh mắt chứa đầy ý cười của nàng, trong lòng ấm áp, chỉ cần nàng không muốn nhường hắn cho người khác, như vậy tất nhiên hắn muốn thắng, “Công chúa yên tâm, ta nhất định sẽ không làm cho công chúa mất mặt.”

“Ừ, vậy là tốt rồi, chúng ta liền cho Thiên Cầm công chúa một chút mặt mũi đi!”

Vì thế, Bắc Đường Liên Vân cùng với hộ vệ của Thiên Cầm công chúa liền ra sân, Thần Tịch đánh giá hộ vệ mà Thiên Cầm công chúa tìm đến, khẽ nhíu mày, thoạt nhìn người nam nhân này một chút cũng không giống người giang hồ, ngược lại có một loại khí chất nghiêm chỉnh huấn luyện của quân nhân, không, không phải quân nhân, phải nói là khí chất âm lãnh của ám vệ.

Nhìn Sở Thiên Cầm liếc mắt một cái Thần Tịch chậm rãi mở miệng, “Nếu như tỷ thí vì hữu hảo, như vậy bản công chúa có một đề nghị, vì sự an toàn..., không được dùng tới ám khí hay độc vật gì đó!”

Sở Thiên Cầm nghe vậy gật gật đầu, mục đích của nàng cũng không phải giết người, chỉ là muốn bắt được Bắc Đường Liên Vân mà thôi.

“Hoàng huynh, nếu đã có náo nhiệt, hai người chúng ta đi làm bình phán đi!” Sở Mục Nhiên cười ha hả cười nói với Sở Mục Hàm.

Sở Mục Hàm nhìn Thần Tịch liếc mắt một cái, có chút đắc ý nói, “Cũng tốt.”

Nhìn thần sắc kia của hắn, giống như Thần Tịch gặp nạn vậy.

Dưới ý định của Sở Mục Nhiên, hai nguời đứng trên đài luận võ báo danh họ lẫn nhau.

Kiếm là kiếm gỗ, từng chiêu thức của Bắc Đường Liên Vân đều rất chính quy, nhìn rất chính nghĩa, còn chiêu thức của đối phương cũng rất ổn, bất quá mang theo một cỗ sát khí tiêu điều, đây là sát khí của việc tập luyện lâu dài mới có, tất nhiên mới tự nhiên mà lộ ra như vậy. Có lẽ người này là ám vệ của Sở thái tử hoặc Thiên Cầm công chúa, nhưng cũng có thể của Sở hoàng thượng.

Thần Tịch nhìn một hồi cũng không còn hứng thú, nàng luôn luôn không có ham thích với đấu võ, giống như nàng luyện võ vậy, thì tập nội lực với khinh công mà thôi, kiếm pháp hay vân vân gì đó cũng không có hứng thú để học.

Ước chừng thời gian một phút đồng hồ, cái trán Bắc Đường Liên Vân toát ra mồ hôi. Thần Tịch khẽ nhíu mày, thực lực của hắn lại không đánh được sao?

“Công chúa, nội lực của hắn bị ngăn trở. Hình như ăn phải dược vật gì đó khắc chế nội lực.” Thanh âm của Sở Mục Nhiên truyền vào trong tai Thần Tịch.

Hừ, đê tiện! Thần Tịch híp nửa mắt. Nhìn tình hình chiến đấu, hiển nhiên thế công của đối phương càng ngày càng mạnh , có xu thế ngăn chặn được Bắc Đường, than nhẹ một tiếng, nàng bưng ly rượu lên uống một chút, ngón tay vô tình hướng trên đài luận võ.

Không tới một lúc, hộ vệ của Thiên Cầm công chúa cũng toát ra mồ hôi. Hơn nữa, còn lợi hại hơn so với Bắc Đường Liên Vân, nhìn thấy sắc mặt kia, giống như đang nhẫn nại điều gì vậy.

Thần Tịch lạnh lùng nhìn bọn họ. Nhìn xem hắn ta nhẫn nại được bao lâu.

Bắc Đường Liên Vân không biết bị kê đơn như thế nào , bất quá đột nhiên sắc mặt của đối phương thay đổi hắn cũng không biết bị cái gì, nhưng hắn hiểu được phải bắt lấy cơ hội tấn công.

Hai bên giao thủ lẫn nhau, đột nhiên, sắc mặt hộ vệ kia chuyển màu đỏ tím sau đó chạy như điên khỏi đài luận võ. Một lời cũng không có nói.

Lưu lại một đám đại thần mạc danh kỳ diệu nhìn nhau, đây là bị làm sao vậy? Cho dù nhận thua cũng nói một câu chứ?

Sắc mặt Sở Thiên Cầm càng khó coi thêm, cái gì cũng không nói, người nàng phái ra cự nhiên chạy đi như vậy!

Thần Tịch cũng nhẹ giọng bật cười, “Ơ. Hộ vệ kia bị làm sao vậy? Chẳng lẽ là thân thể không thoải mái? Bản công chúa tin tưởng hộ vệ của Thiên Cầm công chúa tuyệt đối sẽ không phải loại người không có trách nhiệm như vậy, nhất định là có chuyện đặc biệt gì đó mới Edit: Phạm Mai làm cho hắn thất lễ như vậy.”

Các đại thần mang một sắc mặt, ai cũng không có mở miệng, việc này cũng không phải việc bọn họ có thể nghị luận.

Bắc Đường Liên Vân gật đầu với Sở hoàng, quay lại bên cạnh Thần Tịch ngồi xuống, “Công chúa, ta ——”

“Đừng nóng vội, Thiên Cầm công chúa là người có phong độ, cầm được thì cũng buông được, sẽ không cố chấp như vậy.” Thần Tịch cười tủm tỉm nhìn về phía Sở Thiên Cầm: “Thiên Cầm công chúa, ngươi nói, cuộc so tài này tính như thế nào đây?”

Sở Thiên Cầm cầu cứu nhìn về phía Sở Mục Hàm, ánh Edit: Phạm Mai mắt Sở Mục Hàm chuyển động, cười nói: “Bắc Đường công tử võ nghệ hơn người, làm cho người ta thật bội phục, ván đầu tiên này, tất nhiên là Bắc Đường công tử thắng.”

Ván đầu tiên? Sắc mặt Thần Tịch hơi trầm xuống, người này rất gian trá, lại nghĩ đến cách này!

Quả nhiên, ngay sau đó nghe Sở Mục Hàm nói: “ván thứ hai này hoàng muội muốn ai ra trận đây?”

Sở Thiên Cầm nhận được ý tứ của hoàng huynh lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, “Tất nhiên người đã tuyển xong rồi, tiểu Tư, ngươi đi mời Lưu công tử đến đây.”

Sở Mục Nhiên nghe thấy ba chữ Lưu công tử ánh mắt hơi hơi lóe lên, thời điểm nhìn về phía Thần Tịch có chút lo lắng, Thần Tịch liền đoán được người nọ nhất định bất phàm, nhìn nhìn Bắc Đường Liên Vân, sắc mặt hắn hơi tái, thở Edit: Phạm Mai dài, bát tự của nàng với Sở quốc này quả nhiên không hợp mà! Nhẹ nhàng cầm lấy tay Bắc Đường Liên Vân, hơi thở như lan, “Bắc Đường, trận tiếp theo ngươi cũng lên đi, tốc chiến tốc thắng là tốt rồi, đừng cho đối phương chui chỗ trống.”

“Vâng, công chúa.”

Bắc Đường Liên Vân cảm giác được sự vô lực của cơ thể dần dần giảm bớt, thời gian một nén nhang chậm rãi trôi qua, hắn cảm thấy được hình như nội lực đang dần khôi phục, trong lòng mừng rỡ, đồng thời lại có chút lo lắng nhìn về phía Thần Tịch, “Công chúa, có phải người——”

“Không có chuyện gì, ngươi chỉ cần thắng là được.”

Thần Tịch nâng mắt nhìn về phía Sở Mục Hàm, “Thì ra Thái tử đã sớm nghĩ sẽ đấu như vậy sao? Sao không nói rõ ràng sớm một chút chứ, Bắc Đường còn chưa có ăn được no, thể lực cũng hữu hạn, ăn thêm một chút mới có lực chiến nữa chứ?”

Sở Mục Hàm bị nàng nói trắng ra tâm cơ của mình như vậy có chút quẫn bách, bất quá da mặt người ta tương đối dày, bằng không cũng không có đi giả bộ tình nghĩa để đệ đệ Edit: Phạm Mai ủng hộ mình , “Đâu có, tất nhiên có thể rồi.”

“Như vậy, không biết cuộc so tài này muốn đấu bao nhiêu trận đây? Cũng không thể không dứt đi! Không bằng ba trận là được rồi, hai trận thắng là được.”

Sở Mục Hàm có chút do dự, vừa rồi đã thua một trận, Bắc Đường Liên Vân chỉ cần thắng thêm một trận. . . . . .”Ta thấy đấu năm trận thắng ba trận được không? Như vậy càng có thể biểu hiện thực lực của Bắc Đường công tử.”

“Thái tử điện hạ, làm người, cũng đừng có tham lam như vậy, năm ván thắng ba ván cũng không có vấn đề gì, nhưng lần này ta chỉ dẫn theo một phu thị là Bắc Đường, cũng không có năm sự Edit: Phạm Mai giúp đỡ, ba trận thắng hai trận đã là quá sức rồi! Đừng nói với ta là một mình phu thị của ta đấu với ba người Sở quốc cũng không thể phân biệt cao thấp!”

Lời này chính là thẳng mặt, sắc mặt Sở Mục Hàm không vui, Sở hoàng cũng ngượng ngùng, hơn nữa bị đứa con thứ ba mà mình yêu thương nhìn chằm chằm mình cũng không nhẫn tâm, liền mở miệng hoà giải, “Được rồi, trẫm thấy Xích dương công chúa nói có đạo lý, ba trận thắng hai trận là tốt lắm rồi!”

Bỗng nhiên Sở Mục Nhiên đứng lên đi về phía Thần Tịch, cà lơ phất phơ nói: “Phụ hoàng, ta với công chúa đã có hôn ước, hiện giờ công chúa cần trợ thủ, về lý nhi thần nên đứng ra phụ trợ phu nhân của mình, ván này để cho nhi thần thay thế công chúa xuất chiến đi!”

Nháy mắt ánh mắt của Sở Mục Hàm trầm xuống, Bắc Đường Liên Vân đã xuất hiện chút thất thủ, nếu Lưu công tử lên sàn nhất định sẽ thắng, chỉ là Tam đệ cứ như vậy, liền phá hủy ván thắng của bọn họ.

Sắc mặt của Hoàng hậu cùng Thiên Cầm công chúa đồng thời trầm xuống , cánh tay đưa ra bên ngoài chính là như vậy, còn chưa Edit: Phạm Mai có thành thân đâu! Hoàng hậu đầu tiên là khiển trách: “Mục Nhiên, bát tự của ngươi với công chúa còn chưa có xem đâu, sao lại đứng về phía bên nàng rồi?”

“Mẫu hậu, chúng ta đã tình đầu ý hợp, công chúa lại cầu hôn. Chỉ còn kém bái đường thành thân , sao có thể nói còn chưa xem bát tự chứ?”

“Ngươi ——”

Sở hoàng nhìn về phía Sở Mục Nhiên, bất đắc dĩ mở miệng lần thứ hai: “Hoàng hậu, hoàng nhi nói cũng có đạo lý, để cho hắn ra sân đi, Xích Edit: Phạm Mai Dương công chúa, nhìn phân thượng việc hoàng nhi ta giữ gìn người như vậy, ngày sau cũng không nên phụ một mảnh nhiệt tình của hắn!”

Thần Tịch quẫn bách, lại chỉ có thể gật đầu, “Sở hoàng yên tâm, đỗi với ta thật tình, tất nhiên ta sẽ đối đãi thật tình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.