Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 91: Chương 91: Đầu nhập vào






Edit: Phạm Mai

Chống lại ánh mắt tìm tòi của Hoàng Thanh Vân Thần Tịch có chút khó hiểu, “Làm sao vậy? Có cái gì không đúng?”

Hoàng Thanh Vân lắc đầu, “Không có, ta chỉ là tò mò Thần Tịch cô nương có thể thờ ơ khi nghe đại sự như thế!”

“Phải không? Vậy ngươi cảm thấy ta phản ứng thật nhiều mới là bình thường sao? Kích động, hưng phấn, khiếp sợ?”

“Thần Tịch cô nương quả nhiên là hơn người, Phượng Tù Hoàng ta không biết đàn, bất quá, có thể đàn một khúc Giai Nhân Nan Cầu để cô nương nghe.”

“Tốt, chỉ cần dễ nghe, ta đều thích.” Thần Tịch dựa vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng nghe.

Hoàng Thanh Vân lắc đầu, có lẽ không đúng, không có khả năng Xích Dương công chúa đến ở một địa phương như thế này, hơn nữa, hắn cũng nghe nói qua Xích Dương công chúa là tóc đỏ mắt lam......

Nhìn , đôi mắt của nàng là màu lam, nhưng tóc thì không phải màu đỏ, trùng hợp hay là có điều gì khác?

Khi hành tẩu giang hồ hắn cũng nghe nói qua có một số người có thể luyện ra một vài thứ thuốc thần kỳ, có thể thay đổi màu tóc của một người. Chẳng lẽ nữ tử trước mắt này thật là Cung Thần Tịch?

Cảnh Hạo, bên người Xích Dương công chúa có một nam nhân nổi danh gọi Hoàng Phủ Cảnh Hạo, thống soái mười vạn tinh binh, mấy năm nay vẫn giúp Xích Dương công chúa quản lý Hi thành cùng mười vạn tinh binh.

Tên gọi giống nhau, chẳng lẽ thật là nàng?

Suy nghĩ trong lòng nhất thời trở nên phức tạp, tiếng đàn cũng bắt đầu trở nên thâm trầm, Thần Tịch nghe xong nửa ngày mở mắt ra: “Hoàng công tử, tâm ngươi không tĩnh, không bằng nghỉ ngơi một hồi lại đàn. Ta không thích nghe bài hát thâm trầm.”

“Hảo, “ Hoàng Thanh Vân vì suy đoán của mình mà bị dọa đến, bất quá hắn càng nghĩ càng cảm thấy giống, khí chất bọn họ căn bản không phải đến từ trên núi.

Suy nghĩ rất nhiều, Hoàng Thanh Vân bỗng nhiên nghĩ tới một ít chủ ý, hắn nhẹ giọng nhìn về phía Thần Tịch nói: “Trước đó vài ngày ta đi Hi thành còn thấy được một ít chuyện tình kỳ quái.”

“Chuyện gì?”

“Có một ít cấm quân đến Hi thành. Tựa hồ muốn tra cái án tử gì đó, bất quá thủ hạ của Xích Dương công chúa là các đại tướng hình như tức giận chống lại bọn họ. Giằng co qua lại, nghe nói đang đợi Nữ hoàng hạ thánh chỉ quyết định để cho ai thống soái mười vạn tinh binh.”

Hừ, Nữ hoàng muốn cho người tiếp quản mười vạn tinh binh của nàng? Khóe miệng Thần Tịch gợi lên một chút ý cười châm chọc, nàng liền nhìn xem Nữ hoàng dùng lí do gì để tới quản lý đi! Hoặc là, nhìn xem đại tướng nào sẽ làm cho những người đó phục tùng!

Hoàng Thanh Vân tất nhiên nhìn thấy ý cười nhạo trên khóe miệng nàng, trong lòng ngờ vực vô căn cứ càng phát ra lớn hơn, lại bổ sung nói: “Ta đoán mười vạn tinh binh không có quy thuận dễ dàng như vậy, thời điểm năm đó Tiên Hoàng đem bọn họ đưa cho Xích Dương công chúa đã nói, mười vạn tinh binh này là phụ trách bảo hộ Xích Dương công chúa. Nay Xích Dương công chúa mất tích. Chân tướng không rõ, nếu như muốn cho họ tâm phục khẩu phục thì nhất định trước tiên người đó phải tìm ra chân tướng.”

Thần Tịch tán thưởng nhìn Hoàng Thanh Vân liếc mắt một cái. Thản nhiên nói: “Ngươi thật ra nghĩ rất chu đáo, bất quá chân tướng không nhất định sẽ xuất hiện.”

“Đó cũng khó nói, mười vạn tinh binh cũng không phải người mù, nếu giải thích không thông, chứng cớ không rõ, ai tin phục?”

“Cũng có để ý, nếu trong quân của Xích Dương công chúa có một người cái đầu thông minh như vậy thì tốt rồi!”

Hoàng Thanh Vân cười hớ hớ nhìn nàng, vỗ về chơi đùa huyền cầm. Cố ý vô tình nói: “Ta vốn muốn đầu nhập dưới trướng Xích Dương công chúa. Đáng tiếc, không người dẫn tiến.”

“Nhìn không ra ngươi còn có chí hướng rộng lớn như vậy đâu, là muốn trung quân báo đáp đất nước hay chỉ là muốn mình trở nên nổi bật?” Thần Tịch hỏi câu này cũng không có nhìn hắn. Chỉ là im lặng dựa vào thân cây, híp mắt nhìn lên bầu trời.

Giờ phút này trong lòng Hoàng Thanh Vân đã muốn có tám phần khẳng định nữ tử trước mắt chính là Xích Dương công chúa bên trong truyền thuyết, thật sự nhìn người không thể nhìn vào tướng mạo, lời đồn không thể tin tưởng a. Hắn muốn tìm một cái minh chủ, trung quân báo đáp đất nước thì không cần nhắc tới, hắn chỉ vì có mục đích của chính hắn thôi. Nếu đối phương giúp hắn đạt thành mong muốn, cả đời này hắn nguyện trung thành đối phương không thay đổi.“Ta có một cái tâm nguyện cần tìm một minh chủ hỗ trợ thực hiện, Thần Tịch cô nương cảm thấy Xích Dương công chúa nếu biết được có thể giúp ta sao?”

“Cái tâm nguyện gì? Nói ra nghe một chút, ta tham khảo giúp ngươi.”

“Vu tộc, ta muốn đối phó người Vu tộc.”

Vu tộc? Đây là cái tộc nào, nàng còn chưa từng nghe nói đâu. Thần Tịch hơi hơi nhíu mày, chẳng lẽ là một cái dân tộc thiểu số? “Vu tộc làm sao vậy?”

“Người vu tộc đùa bỡn vu thuật, giết hại người nhà của ta.”

“Vu thuật của bọn họ rất lợi hại?”

Mặt Hoàng Thanh Vân âm trầm, thở sâu, “Thực âm độc, giết người trong vô hình, bất quá, một trong số phu thị Xích Dương công chúa, Hứa Phi Sương, hắn có thể đối phó vu thuật Vu tộc, y thuật Hứa công tử siêu quần.”

Thì ra là thế, hướng về phía Hứa Phi Sương đi. Thần Tịch khe khẽ thở dài, nhóm phu thị của nàng thật đúng là người người đều có bản lãnh không đồng dạng nha.“Hoàng công tử, đàn cho ta một khúc vui khúc đi!”

Hoàng Thanh Vân sửng sốt, lập tức đặt tay lên huyền cầm, âm thanh vui tai ngay tại bên trong rừng mai nhộn nhạo nổi lên, nhẹ nhàng, nắng tiết tấu, lại lộ ra một cỗ khí chất ương ngạnh.

Khúc tốt, nhạc công cũng không sai, trong lòng Thần Tịch có một ít gợn sóng, Hoàng Thanh Vân, cái tên này tựa hồ không phải tên thật.

Một khúc xong, Hoàng Thanh Vân thu tay lại nhẹ giọng nói: “Thần Tịch cô nương, kỳ thật tên ta là Vân Thanh Ngân.”

Quả nhiên!

Bản lĩnh quan sát sắc mặt của nam nhân này tốt lắm, nhận lấy có lẽ cũng không tệ, nhân tài, là cần. Nàng cũng không cho rằng hắn cố ý ở chỗ này chờ nàng, cũng không tin người nào còn có thể tính ra nàng sẽ nhảy xuống vực này, còn nhất định sẽ đến nồn thôn nhỏ này, chậm rãi mở mắt ra, Thần Tịch hướng về phía hắn cười cười: “Tên rất hay, ta thích. Vân Thanh Ngân, ta nhớ kỹ.”

“Cám ơn, Thần Tịch cô nương, ngươi thích Xích Dương công chúa sao?”

“Vô hỉ vô bi, làm sao vậy?”

“Những cái phu thị bên cạnh Xích Dương công chúa thì sao? Ta nghe nói bên người Xích Dương công chúa có sáu cái phu thị, người người không tầm thường, không chỉ có tướng mạo xuất chúng, hơn nữa tài hoa không đồng nhất.”

Thần Tịch híp mắt như trước, nửa ngày không hé răng, suy nghĩ xa xăm, lục phu? Có lẽ bọn họ đều là tài tử, bất quá, đến nay không có phát hiện một người nào làm cho tâm tình nàng tốt lên cả, đương nhiên, cũng không có người nào làm cho nàng sinh ra hận ý.

“Công chúa?”

Thần Tịch đột nhiên mở mắt ra, ánh vào trong mắt cũng là mặt Vân Thanh Ngân, chống lại ánh mắt ý cười trong suốt đó, nhất thời tức giận, bất quá cũng cười, “Vân công tử, ngươi muốn làm cái gì?”

“Không có, nhất thời nói sai, Thần Tịch cô nương không nên trách tội.”

“Không trách tội, người nam nhân giống như ngươi sẽ không làm cho người nào có cảm giác chán gét, ta mệt nhọc, cho mượn đùi ngươi dùng một chút, để cho ta nghủ một chút đi!”

Ngạch!

Vân Thanh Ngân ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải nữ nhân nói lời thất lễ như thế mà vẫn có thể giữ khuôn mặt bình tĩnh như vậy, nàng không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?

“Như thế nào, luyến tiếc?” Thần Tịch thản nhiên hỏi một câu.

Vân Thanh Ngân nở nụ cười, nàng cũng không để ý, hắn còn để ý cái gì, thản nhiên ngồi xuống, “Ngươi không ngại, ta tự nhiên vui.”

“Vô nghĩa!”

Chớp nhoáng trôi qua, Thần Tịch ngủ thẳng tới khi đầy trời nhiễm ánh nắng trời, Vân Thanh Ngân cảm giác được đùi hắn có điểm đã tê rần, nữ nhân này thật đúng là có thể ngủ, cũng thực yên tâm, chẳng lẽ nàng không lo lắng hắn là kẻ xấu có tâm thuật bất chính với nàng sao?

Đúng rồi, màu tóc của nàng, Vân Thanh Ngân nghĩ đến chuyện trọng yếu không khỏi cúi đầu thân thủ chạm vào tóc Thần Tịch, màu sắc rất tự nhiên, có lẽ uống dược để thay đổi đi? Là dược do Hứa Phi Sương chế tác sao?

Đã sớm nghe nói Xích Dương công chúa Lục công tử y thuật siêu tuyệt, không thể tưởng được......

“Ngươi đang làm cái gì!”

Bóng dáng Hoàng Phủ Cảnh Hạo không tiếng động xuất hiện ở trước mặt hắn, Vân Thanh Ngân nhìn thấy hắn lập tức thu hồi tay mình, buông tay vô tội nói: “Như ngươi đã thấy, Thần Tịch cô nương mệt mỏi, kêu ta gối đầu cho nàng, cho nên ta liền thủ nàng. Cảnh công tử yên tâm, ta không có làm hành vi gây rối nào với nàng. Vừa rồi bất quá là do có lá cây dính lên tóc nàng thôi!”

Hừ, nói thật dễ nghe.

Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhìn Thần Tịch ngủ say rất là bất đắc dĩ, hắn tân tân khổ khổ chạy một ngày, nàng lại ở bên người nam nhân khác vượt qua, thật đúng là thật sự bình tĩnh a!

Nhìn Vân Thanh Ngân một cái thật sâu, “Mặc kệ ngươi là ai, ta không hy vọng ngươi lại xuất hiện ở trước mặt chúng ta.”

“Yên tâm đi, ta vừa mới nói cùng Thần Tịch cô nương, ta tính đầu nhập vào dưới trướng Xích Dương công chúa, ít ngày nữa sẽ rời đi thôn Triệu gia, cho nên Cảnh công tử không cần lo lắng việc ta sẽ làm cái gì đối với phu nhân ngươi.”

“Cái gì!” Hoàng Phủ Cảnh Hạo kinh ngạc nhìn hắn, Thần Tịch muốn nhận hạ hắn? Vì sao?

Vân Thanh Ngân trong lòng cười thầm, quả nhiên là như thế.

“Các ngươi đang nói cái gì?” Thần Tịch mở mắt ra có chút tức giận,

Hoàng Phủ Cảnh Hạo đi lên đến lôi kéo nàng đứng lên, “Ngươi như thế nào lại ra ngoài một mình?”

“Nga, ngươi đã trở lại a? Không có việc gì, ta nhàn rỗi nhàm chán nên tới ngắm hoa mai, vừa vặn cầm nghệ của Vân công tử không tệ nên nghe đàn, sau đó mệt nhọc liền ngủ một hồi.”

“Ngươi -- gia gia bà nội sẽ lo lắng.”

Thần Tịch mỉm cười: “Vậy trở về đi!”

Đi được vài bước, Thần Tịch quay đầu nhìn hắn một cái: “Vân công tử, hoàng hôn ngày mai, ta sẽ tới nghe cầm nghệ của ngươi.”

“Hảo, ta chờ.”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo giúp đỡ Thần Tịch rời đi, Vân Thanh Ngân khẽ mỉm cười, trong rừng mai nhiễm lên sắc thái vui mừng.

“Công tử, thật sự muốn cùng nàng hợp tác?” Sau khi Thần Tịch rời khỏi, phía sau Vân Thanh Ngân xuất hiện một cái bộ dáng thiếu niên thư đồng.

Vân Thanh Ngân cười nhẹ, sung sướng nói: “Thiên thời địa lợi nhân hoà đều có, vì sao không cần, người tính toán thật tài tình quả nhiên tính đúng rồi, quý nhân, nàng đủ để xưng là quý nhân.”

“Nhưng , vạn nhất nàng không phải --”

“Không có vạn nhất, ta tin tưởng trực giác chính mình.”

Nhất định là nàng Xích Dương công chúa, tự tin như vậy, thản nhiên tự đắc như vậy, lại cao ngạo như vậy.

Hoàng hôn hôm sau, lúc Thần Tịch chưa có tới rừng mai, bất quá Hoàng Phủ Cảnh Hạo đến đây, cấp Vân Thanh Ngân đưa một tờ giấy, mặt trên chỉ có một hàng chữ: Tử Huyễn, lưu hắn tại bên người khẩn cấp.

Vân Thanh Ngân nhìn sắc mặt Hoàng Phủ Cảnh Hạo vô ba liếc mắt một cái, “Thần Tịch cô nương như thế nào không đến?”

“Nàng có chút không thoải mái, ngươi cùng Vu tộc có cừu oán?”

“Đúng vậy.”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo hừ nhẹ một tiếng, cũng không biết là tán thưởng hay là châm chọc, dù sao ngữ điệu kia rất quái quái, “Ngươi chọn được người.”

Vân Thanh Ngân thu hồi tờ giấy, không chút khiêm tốn nào: “Ta luôn luôn cho rằng ánh mắt mình rất tốt, ít nhất, ta sẽ không trêu chọc thị phi ảnh hưởng tới chủ tử. Cảnh công tử có lẽ nghe nói chuyện tình của đại tướng quân phía Xích Dương công chúa cùng Đại công chúa?”

“Cùng ngươi có quan hệ gì?”

“Vốn không quan hệ, bất quá về sau không thể không nói, ta cảm thấy Hoàng Phủ tướng quân thật sự là không nên, nếu không sớm quyết định, cuối cùng sẽ mất nhiều hơn được, thậm chí hối tiếc không kịp.”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo lắc mình rời đi, chỉ để lại một cái bóng dáng lạnh nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.