Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 106: Chương 106: Khúc nhạc dạo mưa gió




Muốn nàng làm Thái tử phi a!

Việc này có thể cự tuyệt hay không?

Thần Tịch buồn rầu, tốt nhất chính là làm cho Sở Mục Hàm cự tuyệt, bất quá, Nữ hoàng đã có tâm tư này, cho dù một cái Sở Mục Hàm cự tuyệt, có lẽ sẽ an bài sắp xếp những người khác!

Việc này thật đúng là phiền toái, hôn nhân con cái do cha mẹ làm chủ, nơi này đúng là thật thông dụng!

“Công chúa, ta chỉ biết có nhiêu đó, người...... Hãy bảo trọng!”

“Nga, tốt.” Thần Tịch thản nhiên trả lời một câu.

Gia Cát Tĩnh Trạch im lặng rời đi, tâm tư của nàng hắn vĩnh viễn không thể nào hiểu được!

Đi được vài bước, lại nghe Thần Tịch kêu hắn, “Ai, chờ một chút, cám ơn ngươi.”

Gia Cát Tĩnh Trạch hơi hơi thở dài, im lặng rời đi.

Sau khi hắn rời khỏi Bắc Đường Liên Vân xuất hiện, khóe miệng nở nụ cười: “Công chúa, cái này không dễ làm, nếu như thật sự phải gả cho Thái tử Sở quốc, nhóm phu thị bên cạnh người một cái cũng không thể nào giữ lại được! Về sau không phải công chúa tả ủng hữu bế (trái ôm phải ấp), mà là cùng với nữ nhân khác chia xẻ nam nhân! Đãi ngộ khác một trời mọt vực như thế người chịu được sao?”

Thiết, nghĩ rằng nàng thật sự muốn nhiều nam nhân hay sao?

Bất quá cùng nữ nhân khác chia xẻ nam nhân thật sự không thể nhận...... Đúng rồi, có thể lấy vấn đề này để cự tuyệt, nếu Sở Mục Hàm vì mười vạn tinh binh nhất định phải bắt buộc nàng gả thì nàng sẽ giữ lại phu thị bên người đó xem như là quyền lợi, hừ hừ, đến lúc đo, tinh binh của nàng vẫn không cho hắn dùng!

Hắc hắc!

Thần Tịch cảm thấy Thái tử một quốc gia, tuyệt đối không có khả năng đáp ứng nàng một người một thế! Bất quá, “Bắc Đường, ngươi nói Nữ hoàng có thể buộc ta gả hay không? Nếu ta kiên trì muốn giữ lại phu thị đi lập gia đình, ngươi nói nàng có thể suy nghĩ chiêu khác để bức ép ta hay không?”

Cước bộ của Bắc Đường Liên Vân trượt một cái, phiên mắt trợn trắng nhìn nàng: “Công chúa, người ngốc a, làm sao Thái tử Sở quốc có thể đáp ứng điều kiện này?”

“Hắn có đáp ứng hay không là chuyện của hắn. Ta chỉ yêu cầu có vấn đề như thế, thỏa mãn ta liền phụng chỉ (phụng chỉ là muốn nói nghe theo thánh chỉ thành thân) a!”

Ai ai. Nữ hoàng cũng thật không dễ dàng, kiêng kị một người nữ nhi có binh quyền còn phải lo cái này cái kia! Bắc Đường Liên Vân cảm thấy nhất định kiếp trước Nữ hoàng cùng Xích Dương công chúa chính là oan gia.“Vậy công chúa thử xem một chút đi! Dù sao nếu thực sự tứ hôn, chúng ta cũng không thể kháng chỉ, công chúa muốn kháng chỉ sẽ chính là bất kính với Nữ hoàng, thành thân vẫn luôn nghe theo mệnh lệnh cha mẹ! Huống chi là Nữ hoàng hạ chỉ.”

Dựa vào! (là một câu chửi của người TQ)

Thật sự là mạc danh kỳ diệu! (Cụm từ “mạc danh kì diệu” có nghĩa là không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ.)

Rõ ràng vẫn nên độc chết Nữ hoàng rồi kế vị có vẻ tốt! Đương nhiên, đây chỉ là chuyện Thần Tịch tự nghĩ trong đầu, đăng cơ kế vị vẫn cần người duy trì, duy trì nàng không nhiều lắm.

Suy nghĩ hồi lâu, Thần Tịch vẫn không có kế sách vẹn toàn nào. Đành phải đi ngủ trước, hơn nữa thời điểm cung yến là đêm mai.

......

Buổi tối hôm sau, Thần Tịch ngủ trưa tỉnh lại nữa buổi chiều liền rửa mặt chải đầu tốt dẫn người tiến cung, Tiêu Băng, Bắc Đường Quân Liên, Lâm Tuấn Thần, Hứa Phi Sương. Cơ Tĩnh Viễn toàn bộ đều đi theo.

Bên người đi theo năm phu quân mỹ mạo. Xích Dương công chúa vào cung liền bị mọi người chú ý, vài năm không thấy, tiểu công chúa năm đó đã muốn biến thành cô nương duyên dáng yêu kiều.

Nhóm cung nhân nhất tề cung kính hành lễ hỏi thăm. Thần Tịch quét mắt liếc nhìn mọi người một cái, mỉm cười, “Miễn lễ. Một người đến dẫn ta đi đến địa điểm tổ chức cung yến, vài năm bản cung chưa trở lại, đã muốn quên đường trong cung.”

Cung nhân ngẩn ra, lập tức có một cung nữ có chút ổn trọng đi ra.“Nô tỳ Tử Ương xin dẫn đường công chúa!”

“Ân.”

Cung nhân này đã hơn ba mươi tuổi, hẳn là ma ma trong cung.“Công chúa. Nữ hoàng bệ hạ còn tại ngự thư phòng, người muốn đi trước ân cần thăm hỏi Nữ hoàng bệ hạ một tiếng hay không?”

“Không cần, tiệc tối có thể nhìn thấy, đã muốn vài năm không có gặp lại, nhất thời không vội.”

Tử Ương nghe vậy không biết như thế nào thân mình liền khẽ run lên, tuy rằng rất nhẹ, bất quá Thần Tịch vẫn chú ý tới, ma ma này hẳn là người của Nữ hoàng đi!“Đúng rồi, ngươi lập gia đình chưa?”

“Hồi công chúa, nô tỳ đã lập gia đình. Được Nữ hoàng chiếu cố, có thể ở lại trong cung làm việc, quản lý cung nữ trong cung. Đại bộ phận gọi nô tỳ là Tử cô cô.”

“Nga? Cô cô cũng rất tốt.”

“Công chúa, mời bên này, hôm nay Nữ hoàng cố ý tổ chức để chúc mừng công chúa trở về quốc gia, cho nên tổ chức tại cung Trì Dương, chính là địa phương công chúa ở khi còn nhỏ.”

Cung Trì Dương? Thần Tịch không có biểu tình gì, vẫn đạm mạc như trước đi theo Tử cô cô.

Dọc theo đường đi nàng giống như cưỡi ngựa xem hoa du lãm cảnh trí hoàng cung, hoàng cung thật sự là rất đẹp, không nói đến quy mô huy hoàng, từ cửa cung đi tới cung Trì Dương, cũng ước chừng dùng mất thời gian hai khắc.(Một khắc bằng 15 phút, hai khắc là 30 phút)

Kỳ thật công chúa có thể ngồi nhuyễn kiệu, bất quá Thần Tịch không muốn, dù sao bây giờ là mùa xuân, mặt trời rất ôn hòa, nàng thích đi dưới ánh nắng mặt trời một chút.

“Công chúa, đến.” Tử ương đứng trước cửa lớn của một cung điện, cái biển trước cửa rõ ràng là mới được làm lại, cung Trì Dương?

Nếu là Xích Dương công chúa, vì sao cung điện này không gọi Xích Dương cung đây?

“Công chúa vào đi thôi, nô tỳ còn có việc nên không thể hầu hạ được.”

“Đi đi, làm phiền ngươi dẫn đường.”

Tử Ương vội vàng cúi đầu: “Đây là bổn phận của nô tỳ, không gánh nổi lời cảm ơn của công chúa.”

Thần Tịch cũng không để ý nàng, lập tức mang theo năm phu thị đi vào.

Nàng nghĩ chính mình đến rất sớm, bất quá sau khi đi vào bên trong mới phát hiện nàng một chút cũng không có đến sớm, bên trong vườn đã muốn ngồi rất nhiều người. Nam nữ phân bàn mà ngồi, trên cơ bản là nam tử đứng bên trái, nữ tử ngồi bên phải.

“Công chúa, người có muốn đi vào xem một chút hay không?”

Thần Tịch còn chưa trả lời, liền nhìn thấy mọi người đều đứng dậy hướng nàng hành lễ, “Tham kiến Xích Dương công chúa!”

Bọn họ tự xưng bất đồng lẫn nhau, vi thần, thần phu (vì là phu quân của các vị quan nữ nên xưng thần phu, vì đây là nữ tôn nhé), nô tỳ đều có, Thần Tịch chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, liền vẫy vẫy tay: “Hôm nay là yến hội, mọi người không cần giữ lễ tiết, hãy thoải mái đi.”

Dứt lời ánh mắt nhìn về phía dưới tang cây của một gốc lê hoa, trên bàn còn có vài đóa hoa mới, ghế ở đó cũng là hàng ghế trên, an bài ở vị trí trọng điểm, nhìn thú vị nàng liền dời bước chậm rãi đi qua đi.

Vài người Cơ Tĩnh Viễn cũng đi theo phía sau nàng, thần sắc mỗi người đều thực lạnh nhạt, không có vui mừng cũng không có buồn bã, bất quá trên mặt Bắc Đường Quân Liên vẫn lộ vẻ tươi cười thản nhiên, mấy nữ quan nhìn xem cũng bị đỏ mặt, âm thầm hâm mộ Xích Dương công chúa diễm phúc. Nhìn mỗi người phu thị sau lưng nhân gia, người nào không phải là cực phẩm, người bên cạnh các nàng (chỉ mấy nữ quan) dù tuấn tú cũng không cách nào so sánh!

Bỗng nhiên, Bắc Đường Quân Liên dựa vào bên tai Thần Tịch nói một câu: “Công chúa, Sở Mục Hàm cũng đến đây, luôn nhìn ngươi, ta phỏng chừng hắn có ý với ngươi!”

Thần Tịch ngoắc ngoắc môi: “Người có dã tâm nào mà không có hứng thú với mười vạn tinh binh của ta!”

Bắc Đường Quân Liên ha ha cười, vấn đề này cũng đúng!

Mười vạn, thật sự là không ít!

Dù có nhiều tiền tài cỡ nào cũng không thể so sánh với mười vạn tinh binh.

Thanh âm nói chuyện của bọn họ rất nhỏ, bất quá Sở Mục Hàm có võ công nên tính giác rất tốt, tất nhiên nghe được nhất thanh nhị sở (rõ ràng rành mạch). Ánh mắt của hắn có chút tức giận, nhất là thời điểm nhìn về phía Bắc Đường Quân Liên.

Bắc Đường Quân Liên rất là vô tội, hắn nghe đường đệ nói đêm qua Gia Cát Tĩnh Trạch báo cho công chúa biết mật sự, biết Sở Mục Hàm là người có khả năng muốn thú công chúa, nhưng là thứ tự đến trước và sau, vài người bọn họ đều đã sớm gả cho công chúa!

Thần Tịch chọn cái bàn ngồi xuống, nhìn bọn họ vài cái liếc mắt một cái, ôn hòa nói một câu: “Đều ngồi xuống cùng ta, không cần câu thúc.”

Những lời này tự nhiên khiến cho rất nhiều người ghé mắt, trong cung yến nam nữ vẫn luôn ngồi bàn khác nhau, nếu Xích Dương công chúa ngồi cùng với phu thị, kia không phải hỏng quy củ sao?

Mọi người vốn nghĩ Xích Dương công chúa không nói quy củ thì phu thị của nàng hẳn là thức thời, nhưng năm người kia không chút khách khí ngồi xuống, vài người bọn họ vừa vặn ngồi cùng công chúa hết một bàn, hơn nữa cuồng vọng chính là một bàn có thể ngồi tám người, nhưng Tiêu Băng đem hai cái ghế dư thừa đẩy ra ngoài, thái độ kia rõ ràng chính là để cho người khác không cần tới gần Xích Dương công chúa!

Choáng váng hồ đồ nha, không phải nói nhóm phu thị đều không thân cận gì với Xích Dương công chúa sao? Không phải nói mặc dù Xích Dương công chúa có sáu người phu thị tuấn mỹ, cũng là không lấy được tâm của bất kì ai sao?

Vì sao lại như vậy? Thoạt nhìn bọn họ không chỉ rất hòa hợp mà tình cảm còn không tệ!

Nhìn xem, nam tử yêu nghiệt nhất Bắc Đường Quân Liên đang cẩn thận châm trà đưa nước cho Xích Dương công chúa, còn tự mình đưa đến bên miệng, vẻ mặt ôn nhu nói: “Công chúa, vừa mới đi đường mệt, uống nước giải khát đi!”

Thần Tịch âm thầm phiên mắt trợn trắng, nam nhân này không cần thiết phải làm như vậy? Bất quá nàng vẫn rất phối hợp hé miệng uống một ngụm nho nhỏ, ngay sau đó người vẫn luôn luôn không muốn nhìn thấy nàng Cơ Tĩnh Viễn cự nhiên cầm lấy một khối điểm tâm đưa đến bên miệng nàng: “Công chúa, ăn chút điểm tâm vào bụng trước, bữa tối còn có một canh giờ nữa mới bắt đầu.”

Ngạch! Làm sao vậy? Nhất trí đối ngoại? Thần Tịch cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, về kinh hỉ của Nữ hoàng trừ bỏ Bắc Đường Liên Vân biết, nàng chưa nói cho bọn họ!

Đây là làm sao vậy?

* thời điểm nàng vẫn là tự giác cắn một ngụm, khóe môi dính một chút bánh vụn, Tiêu Băng thân thủ dùng khăn tay nhẹ nhàng lau, nhẹ giọng nói: “Công chúa, phải chú ý hình tượng!”

Ngạch!

Một đám đều động kinh?

Thần Tịch trong gió hỗn độn, chẳng lẽ Bắc Đường Liên Vân đem sự tình nói cho vài người bọn họ, sau đó không biết xuất phát từ mục đích gì bọn họ cũng không muốn nàng thành thân, cho nên liền liên thủ diễn trò?

Nhất định là như vậy!

Bên này tiết mục mật ngọt ngào, bên kia Sở Mục Hàm lại là lãnh khí bay lên, tay Sở Mục Hàm rất nhanh nắm thành quyền, hắn biết mấy người này nhất định là nghe được tiếng gió nên muốn thị uy với hắn.

Bất quá, làm sao hắn có thể để cho bên người nữ nhân của mình vờn quanh những nam nhân khác. Chờ một chút Nữ hoàng hạ chỉ, hắn liền lập tức mang nàng về nước cử hành hôn lễ, sau đó đuổi đi đám nam nhân này!

Vốn dĩ hắn đến từ hôn, bất quá ngày ấy gặp được Thần Tịch phát hiện Cung Thần Tịch căn bản không giống bộ dáng bị đồn đãi, trong lòng liền cải biến chủ ý, hắn cảm thấy nàng thú vị!

Đến nay nữ nhân làm cho hắn cảm thấy thú vị thì Cung Thần Tịch chính là cái thứ nhất, cho nên, hắn chấp nhận chuyện trước kia của nàng, chỉ cần nàng trở thành Thái tử phi, bên người không có nam nhân khác, hắn liền đưa cho nàng vị trí tôn quý nhất!

Đương nhiên, thuận tiện được đến mười vạn tinh binh hắn cũng rất thích ý, hắn là Thái tử, nhân thủ trong tay càng nhiều tất nhiên càng tốt.

Thần Tịch cảm nhận được ánh mắt Sở Mục Hàm kia giống như đánh giá con mồi trong lòng nhất thời lạnh buốt, hừ, Sở Mục Hàm, lại dám đánh giá nàng như vậy!

Nghĩ nào là vật phẩm đem ra để giao dịch sao? Tốt lắm, Nữ hoàng, Thái tử Sở quốc đều chờ xem!

Bên người vài vị nam nhân cũng cảm giác được Thần Tịch tức giận, trong lòng không tự chủ được vui sướng khi người gặp họa, từ khi Xích Dương công chúa thay đổi thì rất ít khi trở nên tức giận, Sở Mục Hàm này muốn gặp tai ương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.