Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 174: Chương 174: nàng là bị người nhìn chằm chằm....




Chuyện tình lần này, không chỉ giải quyết được vài kẻ phiền phức mà còn lợi dụng Khanh Thiên Yến cùng Lưu Nghiệp mà đổi một lần hộ vệ của phủ Công chúa.

Thực sự là ngày lành ! Vân Thanh Ngân cười tủm tỉm phân phó người làm việc, sau đó mới rời khỏi Lưu viện.

Trên thực tế, hắn đã sớm phát hiện Lưu Nghiệp không thích hợp, sau đó tìm hiểu nguồn gốc lại tra ra Khanh Thiên Yến, bất quá, không có chứng cớ hắn sẽ không tùy tiện hành động, lần này hắn cũng đã phái ám vệ đi theo công chúa, nếu công chúa bất hạnh bị tính kế thành công, tự nhiên người của hắn sẽ đứng ra bảo hộ nàng. Nhưng, công chúa thực thông minh, cũng đủ lợi hại!

Hắn càng lúc càng cảm thấy giấc mộng của mình sớm muộn gì cũng sẽ thực hiện được, chỉ cần hảo hảo đi theo Xích Dương công chúa, tương lai nhất định thành công!

“Vân quản gia, công chúa cho mời người vào nói chuyện! “ Linh Nhi đi tới chuyển lời cho Vân Thanh Ngân.

Vân Thanh Ngân nhẹ nhàng bước chân theo sau, đi vào Hi viên, cũng chính là đại viện của Thần Tịch, Vân Thanh Ngân phát hiện Hoàng Phủ Cảnh Hạo, Sở Mục Nhiên cùng Bắc Đường Liên Vân đều ở đây, hơn nữa, Lưu Nghiệp cùng Khanh Thiên Yến cũng bị buộc đến một bên chờ xử lý.

“Công chúa, “

“Vân quản gia, chuyện tình lần này ngươi có gì muốn bổ sung?”

Vân Thanh Ngân liếc Lưu Nghiệp một cái, “Hồi công chúa, quả thật có, thân phận Khanh Thiên Yến, công chúa nhất định sẽ cảm thấy hứng thú!”

“Nga, nó, ta thật không nghĩ ngoài thân phận thương nhân còn có thân phận gì.”

Vân Thanh Ngân nhìn về phía Lưu Nghiệp cười đến âm hiểm, “Công chúa, việc này tin tưởng Lưu Nghiệp phó tướng nhất định là biết đến.”

Thần Tịch nâng mắt nhìn về phía Lưu Nghiệp, phát hiện Lưu Nghiệp mặc dù có chút bụi bại, , nhưng không có tuyệt vọng, tựa hồ còn có con bài chưa lật. Hơi hơi nhíu mày, nàng hoãn thanh nói: “Bản công chúa bình sinh ghét nhất kẻ làm chuyện xấu còn tự cho mình là đúng! Lưu Nghiệp, ngươi nói nếu ta cho người đem ngươi lăng trì xử tử, ngươi còn có thể ngạo mạn sao?”

Lưu Nghiệp nghe vậy đột nhiên biến sắc, âm lãnh ánh mắt nhìn về phía Thần Tịch: “Ngươi nói cái gì?”

Phanh --

Hoàng Phủ Cảnh Hạo một cước đá tới, trực tiếp đem miệng hắn phun máu tươi, mắt lạnh nhìn hắn: “Không biết là ai cho ngươi lá gan dám chống đối công chúa! Bản tướng quân cũng không nhớ tới đã cho ngươi quyền lợi như vậy!”

“Tướng quân!” Lưu nghiệp oán hận nhìn Thần Tịch.“Tướng quân vì một nữ nhân liền không để ý nhiều năm tình nghĩa huynh đệ của chúng ta sao?”

Buồn cười!

Vì một nữ nhân? Thần Tịch thật sự không thể không nói người này là một kẻ tiểu nhân, chết đến nơi còn muốn châm ngòi ly gián, vì thế nàng lạnh lùng nói: “Nếu hắn muốn tình nghĩa, như vậy, bản công chúa liền phạt nhẹ hơn, lưu lại toàn thi! Người tới. Đem hắn trượng tễ!”

Sở Mục Nhiên vung tay lên. Người của hắn lập tức động thủ lôi kéo Lưu Nghiệp tới bên ngoài đánh bằng roi.

Lưu Nghiệp khiếp sợ nhìn Xích Dương công chúa, ý thức được Thần Tịch không nói đùa hắn rốt cục sợ hãi, la lớn: “Công chúa, ta theo bên người Hoàng Phủ tướng quân mười năm, càng vất vả công lao càng lớn, người cứ như vậy muốn đánh giết ta sao?”

“ Bịt miệng hắn lại, bản công chúa ghét nhất là kẻ phản bội sau lưng, để cho hắn toàn thây đã là nhân từ!”

Hộ vệ Sở Mục Nhiên đem Lưu Nghiệp tha đi ra ngoài, trong lòng rõ ràng tự nhiên biết sẽ không hướng đánh hắn tới chết, mà quan trọng là kỹ xảo đánh nhịp tử, khiến cho Lư Nghiệp đau đến toán thân bất toại nhưng lại không thể chết. Tiếng kếu bên ngoài ngày càng thảm thiết kịch liệt, rốt cục Lưu Nghiệp không thể chịu đựng được nữa chỉ có thể lựa chọn khai ra.

Lưu Nghiệp bị đánh một trận thập tử nhất sinh rốt cục không còn kiêu ngạo được nữa, nhưng trong lòng oán độc nồng đậm, chỉ là hắn cũng là kẻ thức thời, không dám biểu hiện ra ngoài.

Thần Tịch xem hắn một cái, thở dài, “Ngươi cứ cố chịu khổ làm gì, ngày từ đầu liền khai ngay cũng sẽ không bị như vậy ? Dù ngươi không nói, ta cũng có thể tra ra!”

Lưu Nghiệp trong lòng cáu giận không thôi, lại chỉ có thể thống khổ chịu đựng, “Công chúa, thuộc hạ biết sai rồi, Khanh Thiên Yến là công chúa Tần quốc, nàng do Tần quốc phái tới nằm vùng, chỉ cần sự thành, tương lai có thể trở thành người quản lý Nhai Nữ quốc!”

Tần quốc công chúa?

Thần Tịch khẽ nhíu mày, như thế nào người người đều nhìn chằm chằm Nhai Nữ quốc? Cho dù như vậy, sao cứ chọn nàng xuống tay? Sở quốc Hoàng đế lão nhân đòi ngấp nghé Nhai Nữ quốc, phái Lâm Tuấn Thần nằm vùng, giờ lại một Tần quốc càng thêm lợi hại, trực tiếp phái một công chúa sớm nằm vùng ở Hi thành.

Chẳng lẽ nói nàng có cái gì trân bảo, chạm tay có thể bỏng?

“Khanh thê chủ vốn tên là Thiên Yến, đứng hàng thứ tư - Tứ công chúa Tần quốc, lúc bảy tuổi đưa đến Hi thành cho Khanh gia dưỡng. Nàng đáp ứng thuộc hạ nếu thành công sự, Hoàng Phủ tướng quân nhất định là chính phu của nàng, cũng chính là Hoàng Phu tương lai của Nhai Nữ quốc...... Thuộc hạ nhất thời tham niệm, liền tâm động......”

“Nga, nhất thời tham niệm, kế hoạnh này ngươi đã bày bố bao lâu rồi, như thế nào lại kêu nhất thời?”

“Công chúa, thuộc hạ nói toàn bộ là thật, công chúa thỉnh tin tưởng ta!”

“Ân, ta tin tưởng ngươi nha, ngươi đã muốn nói thật, ta sẽ không giết ngươi.” Thần Tịch nhìn về phía Khanh Thiên Yến, vừa rồi nàng ta bị điểm huyệt, cho nên Lưu Nghiệp nói chuyện nàng cũng không thể phản bác.

Quả nhiên sau khi giải huyệt, nàng lập tức mắng to, “Lưu nghiệp, ngươi nói bậy bạ gì đó, ta là Khanh gia tiểu thư, ta là người Nhai Nữ quốc, làm sao có thể là người Tần quốc, ngươi đừng ngậm máu phun người!”

Sở Mục Nhiên bĩu môi, cực kì khinh thường nói: “Nếu ngươi chỉ là thương nhân, Lưu Nghiệp làm sao có thể nguyện ý thông đồng cùng ngươi tính kế Hoàng Phủ Cảnh Hạo? Công chúa sườn phu như thế nào đều so với nhất giới thương nhân chủ phu cao quý! Vả lại, ngươi này phó tôn vinh, là nam nhân đều đã lựa chọn công chúa!”

“Sở Mục Nhiên, ngươi đừng quá kiêu ngạo!” Tần Thiên Yến tức giận chờ Sở Mục Nhiên,

Sở Mục Nhiên nhún nhún vai, “Ta không có kiêu ngạo, ta chỉ nói sự thật, ngươi đừng đem người khác thành ngốc tử! Bất quá, ngươi cũng không cần tức gicaafnvieejc ngươi làm lần này đủ để cho công chúa hạ chỉ giết ngươi!”

“Nàng dám!”

Thần Tịch kinh ngạc, sờ sờ cái mũi nghi hoặc nhìn về phía mọi người, “Bản công chúa muốn giết kẻ mạo phạm ta còn có không dám?”

Sở Mục Nhiên châm biếm nhìn Khanh Thiên Yến, cười nói: “Công chúa, phỏng chừng là có người tự cho là đún, cảm thấy mình là thiên hạ đệ nhất!”

“Hừ, cho dù thiên hạ đệ nhất thế nào? Chọc giận bản công chúa liền phải chết!”

Thần Tịch dứt lời không cần hộ vệ động thủ, trực tiếp đứng lên bước qua, giơ tay lên, trên mặt Khanh Thiên Yến lập tức xuất hiện một dấu tay đỏ tươi.

Cái tát không đau, thế nhưng toàn thân Khanh Thiên Yến đều tức giận run nguwoif, hận không thể đứng lên cắn xé trước mắt Cung Thần Tịch!

Nàng không phải là một cái phế vật công chúa sao, có tư cách gì đánh nàng?

“A --”

Sau một lát, Khanh Thiên Yến bỗng lăn lộn trên mặt đất, máu chảy đầm đài, thống khổ không thôi, đáng tiếc không người giúp nàng.

Nàng chỉ có thể ai oán nhìn về phía Hoàng Phủ Cảnh Hạo, nàng đối với hắn là thực lòng thích, vì sao hắn lại phải giúp Cung Thần Tịch, nàng ta làm sao có thể bằng nàng!

Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhìn nàng ta lăn lộn chật vật cũng không có mảy may chút thương tình, nhưng lại đến bên tai Thần Tịch thấp giọng nói: “Công chúa, Tần quốc bất nhân, chúng ta bất nghĩa. Bất quá, trước mắt lập tức giết bọn họ cũng không có lợi gì cho công chúa, không bằng giữ nàng lại làm vài việc tốt?”

Thần Tịch hừ nhẹ một tiếng, khóe môi phiếm cười lạnh, đối với Khanh Thiên Yến, nàng thật sự cảm thấy chết cũng không đủ!

Bất quá, Tần quốc dám dung túng công chúa bọn họ tính kế nàng, như vậy, nàng đương nhiên phải hảo hảo chơi đùa a! Rất nhiều thời điểm, trò chơi cần nhiều người đến tham dự mới có thể phấn khích!

175 : Không thể vắng vẻ người mới

Edit Kim Tước

Thần Tịch cho người giam giữ Khanh Thiên Yến cùng Lưu Nghiệp ở lao, còn cho Tiêu Băng đến quân doanh chọn vài người đến canh giữ.

Về phần hộ vệ phủ Công chúa, Vân Thanh Ngân tự do an bài, tời gian trước theo công chúa đã cứu được vài đứa nhỏ, bọn họ tư chất không sai, dạy dỗ vài năm nhất định có thể trở thành tâm phúc.

Về phần hộ vệ, tạm thời mượn người của Sở Mục Nhiên, đương nhiên, vẫn có nhất người do Hoàng Phủ Cảnh Hạo huấn luyện, bất quá, không phải thân tín.

Rất nhiều thời điểm, có vài kẻ tự cho rằng muốn tốt cho chủ nhân mà làm ra những chuyện tai hại!

Liền như lần này, nếu không phải mười ám vệ kia cảm thấy Hoàng Phủ Cảnh Hạo làm sườn phu ủy khuất, mà đi theo tần Thiên Yến tương lai sẽ trở thành Hoàng phu, bọn họ sao có thể hoàn toàn nghe theo Lưu Nghiệp làm chuyện tổn hại đến công chúa?

Ở bọn họ trong lòng, Hoàng Phủ Cảnh Hạo chính là chủ nhân tốt nhất, mà Xích Dương công chúa, chính là chủ tử bất đắc dĩ mà họ phải bảo hộ.

Hoàng Phủ Cảnh Hạo phạt mười hai ám vệ cấm túc một tháng, mà đương nhiên không chỉ cấm túc không mà còn có chịu phạt diện bích tư.

Thần Tịch nhìn mười hai ám vệ sắc mặt tái nhợt, nàng lại cảm thấy diện bích tư cũng không tính là hình phạt quá nghiêm khắc, nhưng niệm tình nàng không gặp phải chuyện gì,hơn nữa lại đang có ý định trọng dụng Hoàng Phủ Cảnh Hạo. Lần này, nàng tạm thời bỏ qua.

Về phần mục đích của Tần quốc, nàng nhất định phải khiến Khanh Thiên Yến khai ra chút tin tức hữu dụng.

“Công chúa, đêm đã khuya, đêm nay không cần hai vị người mới tiếp khách không bằng để cho ta tiếp khách đi?” Bắc Đường Liên Vân ôn nhu đưa tay đến mi của nàng, nhẹ nhàng xoa,

“Đừng nhíu mày, không tốt.”

Thần Tịch bắt lấy tay hắn, “Bắc Đường, ngươi nói vì sao Tần quốc cùng Sở quốc đều mơ ước Nhai Nữ quốc? Theo ta được biết, Nhai Nữ quốc tuy rằng cũng là Thánh Tinh đại lục ngũ đại quốc chi nhất. Nhưng thực lực cũng không phải mạnh nhất, vì cái gì......”

Bắc Đường Liên Vân lắc đầu, “Về vấn đề này, ta cũng không quá rõ ràng. Bất quá ta từng nghe tổ phụ bọn họ đề cập qua một lần, tựa hồ nói Nhai Nữ quốc cất giấu trấn quốc chi bảo. Chỉ cần có bảo vật kia tồn tại, Nhai Nữ quốc sẽ cường thịnh không suy, thậm chí còn có thể thống nhất đại lục......”

Cái gì? Thật sự là vớ vẩn! Rất nhiều thời điểm Thần Tịch vì cổ nhân mê tín cảm thấy bất đắc dĩ.“Thiên hạ hợp lâu tất phân. Phân lâu tất hợp, đây là lịch sử tất nhiên. Cho dù có thể thống nhất đại lục, cũng không hẳn là do bảo vật! Tựa như một thanh kiếm, dùng trên tay người tà ác chính là tà môn ma đạo, mà người chính khí nắm giữ chính là trừ bạo an dân!”

“Công chúa nói đúng, nhưng điều này cũng không phải hoàn toàn vô lý, đế vương có người nào không nghĩ thống nhất thiên hạ? Chỉ cần có hy vọng. Bọn họ tự nhiên sẽ tranh! Còn có thể không từ thủ đoạn!”

Trấn quốc chi bảo sao?

Thần Tịch nhíu mi thật sâu, Thánh Tinh đại lục có ngũ đại cường quốc, trong đó còn có tam đại quốc là nam tôn quốc. Nay, trong đó có hai đều sớm cũng đã đối Nhai Nữ quốc áp dụng hành động. Như vậy, Hạ quốc đâu?

Hạ Thượng Vũ không có động tâm sao? Hắn thật là vì thân tình che chở nàng, giúp đỡ nàng sao? Hay hắn cũng là dụng tâm kín đáo?

Nếu ngay cả Hạ quốc cũng thế, như vậy, một ngày kia, bọn họ liên thủ công kích Nhai Nữ quốc...... Tình huống thật đúng là không thể lạc quan. Tuy rằng nàng đối Nhai Nữ quốc không có gì cảm tình, nhưng lại không thích nhìn chiến hỏa liên miên, không thích nhìn nơi nơi huyết tinh!

“Bắc Đường, nếu tương lai Hạ quốc cũng đối ta...... Ngươi giúp ai?”

Bắc Đường Liên Vân sửng sốt, lập tức buồn rầu nói: “Công chúa, tốt nhất không nên có gnayf đó, ta tuy rằng ngày thường không đúng đắn, nhưng sẽ không là kẻ phản quốc. Nếu thực sự có ngày đó, ta sẽ bảo hộ an nguy của công chúa - nhưng là, ta sẽ không giúp công chúa tấn công Hạ quốc! Hơn nữa, gia nhân của ta, ta cũng muốn bảo vệ!”

Hô --

Nhân chi thường tình!

Thần Tịch khe khẽ thở dài, hắn là một người có tình có nghĩa, nếu thật sự vì nàng cái gì cũng không quản không để ý, nàng mới đúng là nghi ngờ nam nhân này chẳng qua chỉ là một hồi lời ngon tiếng ngọt, cuối cùng cũng là khẩu Phật tâm xà.

“Không quan hệ, chỉ cần ngươi trung lập là tốt rồi, ta cho dù vì địch, cũng sẽ không diệt sát người nhà Bắc Đường.”

Bắc Đường Liên Vân đưanafngoom nàng vào lòng, cằm để trên đỉnh đầu nàng, nói giọng khàn khàn: “Cám ơn công chúa, “ Cúi đầu, khẽ hôn lên đôi môi mê người, hắn cũng không hy vọng Hạ quốc cùng Nhai Nữ quốc đối lập, đường huynh nói, Hoàng Thượng đối công chúa là thật tâm, hẳn là không phải có mục đích khác!

Hắn tình nguyện Hoàng Thượng thích công chúa, cũng không hy vọng phương diện này là tính kế, nếu là, hắn sẽ bảo hộ nàng, cho dù không giúp nàng đánh Hạ quốc, nhưng hắn sẽ giúp đỡ nàng đối phó những người khác!

Thần Tịch suy nghĩ nhiều như vậy cũng có chút mệt mỏi, đột nhiên bị hắn hôn như vậy, lại có một loại thoải mái, tương lai là không thể đoán trước, nhân sinh vô thường.

Nàng đã quyết định cùng với hắn, vậy thì mở rộng lòng cùng hắn hảo hảo ở chung đi!

Một cái hôn sầu triền miên, Bắc Đường Liên Vân hơi thở dần dần ồ ồ đứng lên, bàn tay to cũng bắt đầu không an phận dao động, hưởng qua tốt đẹp của nàng, đụng phải nàng thật sự không nghĩ nhẫn, huống hồ bọn họ đã muốn như vậy, hắn tưởng vẫn là không cần nhẫn đi!

Thanh âm khàn khàn mà mang theo một tia mê hoặc chảy vào trong lòng Thần Tịch, “Công chúa, ta nghĩ muốn......”

Thần Tịch bị hắn hôn đến sắc mặt đỏ hồng, thân mình có chút xao động nhưng trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên, dù sao hai người cũng chỉ mới xác định quan hệ, còn chưa hiểu nhau kĩ càng, hăn là phải từ từ mới đúng !

Tâm nàng giằng xé, cuối cùng lí trí cũng thắng tình yêu, giữ chặt Bắc Đường Liên Vân, “Đừng -- ta còn chưa quen!”

Bắc Đường Liên Vân thất bại đè nặng nàng, “Công chúa, người muốn tra tấn ta?” Nửa đường kêu ngừng, hắn thực nghẹn khuất được không!

Nhưng là, hắn cảm giác được nàng không phải là do không quen mà là chân chính không muốn tiếp nhận hắn, trong lòng không khỏi ảm đạm, công chúa khi nào mới có thể tiếp nhận cảm tình của hắn ?“Công chúa, thực không nghĩ ngừng, người thật mê người!”

“Ách, cái kia --” Thần Tịch bỗng nhiên nói, “Đêm nay động phòng hoa chúc, ta nghĩ rõ ràng, không thể đồng thời vắng vẻ hai vị mĩ nam, cho nên ta...... Ha ha, ngươi vẫn là về sau đi!”

Bắc Đường Liên Vân nghe vậy cos chút bực mình cắn mạnh trên môi nàng, “Công chúa, ta thật muốn ăn người ngay bây giờ!”

“Gọi ta Liên Vân!”

“Được rồi, Liên Vân, ta thật sự......” Thần Tịch vẻ mặt khó xử,

Bắc Đường Liên Vân thật sâu thở dài, buông nàng ra, , “Công chúa nên đi thôi, Liên Vân hiểu được chính mình tình cảnh.”

Công chúa không phải của một mình hắn, trước kia không, hiện tại không phải, tương lai cũng sẽ không

Điều này hắn sớm đã biết, nhưng khi chân chính đối mặt vẫn cảm thấy buồn như vậy.

Từ lúc hắn ở cùng nàng, vốn không có gặp qua nàng nhận người thị tẩm, cho dù có, kia cũng là giả! Đoạn thời gian đó, hắn vừa tò mò lại mừng thầm. Nhưng hắn biết sớm muộn gì cũng sẽ có người bên cạnh công chúa.

Thần Tịch sửa sang lại một chút quần áo, nhìn về phía cửa khe khẽ thở dài, đây là thương tổn!

Nhưng đêm nay nàng không thể mặc kệ Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng Sở Mục Nhiên, sau đó cùng Bắc Đường Liên Vân, thú bọn họ vốn là có dụng ý, đương nhiên không thể để vắng vẻ.

Dùng nước lạnh lau mặt, nàng đi ra ngoài phòng, Linh Nhi cung kính chờ nàng, “Công chúa, người muốn đi đâu?”

“Đi Mộc phong viên trước.”

“Là, nô tỳ cầm đèn cho người.”

Linh Nhi cầm đèn lồng chiếu sáng cho nàng, dưới ánh trăng bóng người phiêu duệ......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.