“Thật có lỗi, cùng chết với một người như ngươi bản công chúa khinh thường , ngươi cũng không có tư cách chết cùng ta . Cho nên, hôm nay chỉ có thể là ngươi chết!”
Hứa Phi Sương lần này cũng đi theo, lúc này đang gắt gao nhìn chằm chằm người chung quanh, nhìn đối phương nhất thời không động tĩnh cũng sẽ không lo lắng, Tiêu Băng còn đang ở phía sau đâu!
Tất cả đều đã được tính toán tốt lắm, Khanh Thiên Yến nghĩ sẽ được cứu thật sự là khó khăn nha! Liếc mắt đánh giá phu thị của Khanh Thiên Yến một cái, Hứa Phi Sương đột nhiên cúi đầu ở bên tai Thần Tịch nói: “Công chúa, người kia thân trúng kịch độc, cả ánh mắt đều thay đổi, hiển nhiên là bị người ta hạ độc.”
Nga? Thần Tịch thú vị liếc mắt nhìn Khanh Thiên Yến một cái, “Thế nào, Tần quốc công chúa, phu thị của ngươi trúng độc, ngươi cũng quá thất bại đi, tự nhiên không bảo hộ được nam nhân của chính mình, khiến cho mĩ nam như hoa như ngọc trúng độc!”
Khanh Thiên Yến hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng không trả lời!
Hoàng Phủ Cảnh Hạo ở phía sau bổ sung một câu, “Công chúa, ta đoán là Khanh Thiên Yến đều hạ độc tất cả phu thị của nàng, nếu không, nàng như thế nào có thể khống chế phu thị ở Nhai Nữ quốc chúng ta đâu?”
“Cái gì? Nữ nhân này ngươi thật sự là đáng giận, cưới con dân Nhai Nữ quốc chúng ta mà không thương, còn hạ độc, thật là đáng giận đến cực điểm! Nếu ngươi giao ra giải dược, bản công chúa còn cho ngươi cơ hội được chết nhẹ nhàng một chút!”
Khanh Thiên Yến nhìn chiến trường toàn màu đỏ, lại nhìn đến góc đường xuất hiện quân đội, trong lòng biết hôm nay sẽ trốn không thoát, hai mắt đỏ bừng, oán độc nhìn Thần Tịch, “Cung Thần Tịch, ngươi đùng mơ, nếu hôm nay ta chết, ta muốn bọn họ chôn theo cùng ta! Ha ha ha –”
“Gian tế chính là gian tế, không thiếu thủ đoạn, cũng không có chút nhân tính!”
“Nhân tính? Ha ha ha…… Cung Thần Tịch, ngươi là kẻ ngốc sao ! Ngươi đã cảm thấy ngươi có nhân tính, không bằng, ta dùng giải dược thả bọn họ , ngươi tha cho ta, như thế nào? Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, dùng một mệnh của ta đổi mười cái mệnh của bọn họ, đều là con dân Nhai Nữ quốc ngươi, ngươi không cảm thấy thực có lời sao?”
Nguyên bản những người còn đang chiến đấu, bỗng dưng lui ra phía sau thu tay lại, cánh tay mấy không thể vi đẩu, bọn họ đều hận không thể giết Khanh Thiên Yến, nhưng là, bọn họ chỉ có thể nhẫn!
Thần Tịch nhìn thoáng qua, “A, ngươi như vậy mà chọn rất tốt, tuyển phu thị đều biết võ?”
“Hừ, không liên quan đến ngươi chỉ cần ngươi nói, đổi hay không đổi?”
Khanh Thiên Yến ngoan độc nhìn chằm chằm nàng, tuy rằng nàng không biết Cung Thần Tịch có vì phu thị của nàng mà thả nàng hay không, nhưng là, mọi người đều sợ chết, phàm là có một chút hy vọng đều phải nắm lấy.
Thần Tịch nhìn những người bịt mặt đã muốn dừng tay, “Thế nào, nghe được lời nói của thê chủ các ngươi sao? Có muốn tiếp tục cứu nàng hay không đây?”
Phía sau, Tiêu Băng đã mang theo mấy trăm người vây quanh hình đài, toàn bộ cầm sẵn cung tên nhìn chằm chằm vào những người bịt mặt, cục diện nhất thời nghịch chuyển.
Thần Tịch cầm roi của mình, ba một tiếng, ngay tại mặt Khanh Thiên Yến để lại một vết máu lạnh lùng nói: “Ngươi cũng thật lớn mật, dám dùng con dân Nhai Nữ quốc để uy hiếp ta thả người!”