Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 148: Chương 148: Tâm tư của Sở hoàng




Edit: Phạm Mai

Quay lại trong cung điện của Tiêu Dao Vương, rất nhanh đã có Thái y chạy tới bắt mạch cho Thần Tịch, vốn dĩ Sở Mục Nhiên cũng không muốn, nhưng nhìn sắc mặt Thần Tịch quá kém nên đành phải đồng ý.

Cũng may Thái y bắt mạch xong đều nói, “Bẩm Vương gia, Xích Dương công chúa chỉ do không quen khí hậu, mệt mỏi, nghỉ ngơi vài ngày thì tốt thôi.”

“Vậy nhanh đi kê đơn thuốc đi, lấy loại tốt nhất!”

“Vâng.”

Sau khi Thái y kê đơn thuốc xong liền vội vàng rời đi, nếu Sở Mục Nhiên phái người đi theo bọn họ thì nhất định sẽ phát hiện sau khi bọn họ rời đi thì đến chỗ Sở hoàng, mà Sở hoàng thì ở ngay Thiên điện chờ hai vị Thái y.

“Thần tham kiến Hoàng Thượng.”

“Miễn lễ, nói đi, nàng ta sao hả?”

Thái y lau mồ hôi, “Hoàng Thượng, trong cơ thể Xích Dương công chúa giống như bị người ta hạ một số loại độc dược vậy, chỉ sợ thời gian không còn nhiều......”

“Không nhiều là bao nhiêu hả?”

Thái y do dự một chút, cẩn thận nói: “Dựa vào y thuật của vi thần, thì sống không quá ba năm. Nhưng mà, nghe nói bên cạnh Xích Dương công chúa có một vị đại phu rất lợi hại, cho nên, thần không dám kết luận.”

Sở hoàng nghe vậy trong lòng dậy sóng lớn, ba năm sao? Nếu thật sự là ba năm thì cũng đủ để cho Cung Thần Tịch mang thai đứa con của hoàng nhi hắn, nghe nói, Tiên hoàng Nhai Nữ quốc đã hạ lệnh, mười vạn tinh binh của Xích Dương công chúa chỉ có thể thừa kế từng đời, triều đình không được phép tiếp nhận, nếu Cung Thần Tịch chết đi, như vậy, đứa nhỏ của nàng tất nhiên sẽ là người thừa kế duy nhất!

Mười vạn tinh binh a!

Đây là thực lực không thể coi thường, lúc trước muốn để cho Thái tử thú nàng cũng là vì chuyện này, nay đổi đứa con khác cũng vậy, danh chính ngôn thuận lưu lại đứa nhỏ để kế thừa. Tương lai là cháu trai hoặc cháu gái hắn kế thừa binh quyền của Xích Dương công chúa, như vậy...... Ha ha, đây thật là chuyện tốt trời ban mà. Cả đời hắn đều vì Sở quốc mà suy nghĩ, người làm địa sự không câu nệ tiểu tiết, trù tính bố cục tiêu phí mười năm đều đáng giá, huống chi chờ có vài năm đây?

Quyết định suy tính. Hắn lập tức phân phó cung nhân đi gọi Tiêu Dao Vương tới đây.

Lúc Sở Mục Nhiên nhận được khẩu dụ có chút nghi hoặc, đang êm đẹp, sao Phụ hoàng lại gọi hắn qua chứ?

Ngay sau đó. Sở hoàng rời cung yến đi tới thư phòng. Sở Mục Nhiên hành lễ xong thì thấy phụ hoàng nhà mình thân thiết ban thưởng ngồi, càng cảm thấy khác thường. “Phụ hoàng, người tìm nhi thần có chuyện gì phân phó sao?”

“ừ. Nói đúng hơn là muốn nói hôn sự giữa con và Xích Dương công chúa, Phụ hoàng thấy nàng cũng không tệ. So với những công chúa khác của Nhai Nữ quốc đều tốt hơn nhiều, hôn sự của các ngươi Phụ hoàng liền chân chính đồng ý vậy, để cho khâm thiên giam chọn ngày tốt các con nahnh chóng thành thân tác thành nhân duyên đi!”

Trong lòng Sở Mục Nhiên kinh ngạc, trên mặt lại lộ ra sắc mặt vui mừng, “Đa tạ Phụ hoàng đồng ý với nhi thần, nói vậy công chúa cũng sẽ cao hứng.”

“Ừ, trẫm cũng cao hứng. Mục Nhiên, tuy rằng con không để ý tới chính sự, nhưng chung quy cũng là con trai của ta, Phụ hoàng đối với con rất có kỳ vọng, mong con được hạnh phúc, sau khi thành thân với Xích Dương công chúa, hy vọng các con hãy cố gắng cho Phụ hoàng sớm ngày được ôm tôn tử!”

Cái gì!

Sở Mục Nhiên có chút ngượng ngùng, “Phụ hoàng, việc này còn sớm mà!”

“Không sớm đâu, con nhìn người ta xem, những nam tử xấp xỉ tuổi với con đấy. Người nào không phải ba vợ bốn nàng hầu, nữ nhân thành đàn chứ? Con cũng không thể làm cho Phụ hoàng thất vọng được, mọi chuyện chữ hiếu hàng đầu, sau đó là con cái! Nhớ kỹ đó. Phụ hoàng hy vọng đứa con nối dòng đầu tiên của Xích Dương công chúa là của con!”

Trong lòng Sở Mục Nhiên ảm đạm, quả nhiên là có mục đích mà, hắn đã nói...... Ha ha, thôi, dù sao người nhà này chính là như vậy rồi.

Khe khẽ thở dài, Sở Mục Nhiên lại khách sáo vài câu với Sở hoàng, sau đó mới về cung điện của mình.

“Vương gia, Xích Dương công chúa đã nghỉ ngơi rồi, Bắc Đường công tử đang chăm sóc nàng.”

“Ừ, ta đã biết. A Võ, ngươi nói lời Thái y nói có thể tin không?”

A Võ nhíu mày rậm lại, “Vương gia nghi ngờ lời nói của Thái y sao? Nếu không thủ hạ đi tra xét một chút?”

“Đi đi, không được đả thảo kinh xà.”

“Vâng, thuộc hạ hiểu rõ.”

......

Vào lúc đêm khuya, A Võ mang theo một tin tức trở về, Sở Mục Nhiên nghe A Võ bẩm báo xong thì toàn thân lạnh đi, ba năm, cho nên Phụ hoàng mới đồng ý cho hắn thành hôn lại còn kêu cử hành nhanh chóng sao, hơn nữa, còn muốn hắn lưu lại con nối dòng sao?

A Võ lo lắng lo lắng nhìn hắn, “Vương gia, thân thể Xích Dương công chúa yếu như vậy, người phải làm sao bây giờ?”

“Ngươi ngốc mà, cho dù bổn vương gả cho nàng, nếu về sau nàng...... Tất nhiên sẽ không giống cái gì mà thủ thân như ngọc, cho dù ta có muốn, Phụ hoàng cũng sẽ không đồng ý.”

A Võ nghe vậy mới thở ra, cũng đúng, Vương gia là nam nhân, cũng không phải nữ nhân, nữ nhân còn có thể tái giá, huống chi Vương gia nhà bọn họ chứ! Nếu Xích Dương công chúa thật sự mất đi, Vương gia quay về Sở quốc, nói không chừng lại càng tiêu dao đó!

Nhưng mà đáng tiếc, hình như Vương gia có chút thích Xích Dương công chúa!

Sở Mục Nhiên đứng dậy đi ra khỏi phòng, A Võ vội vàng đi theo, Sở Mục Nhiên lại vẫy vẫy tay: “Đừng đi theo, ta đi nhìn công chúa một chút.”

A Võ giật mình sửng sốt một lúc, ngơ ngác nhìn bóng dáng của hắn, trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái: Chẳng lẽ Vương gia anh minh thần võ lại cà lơ phất phơ nhà bọn họ lại động chân tình với Xích Dương công chúa thật sao?

Sở Mục Nhiên đi qua sân viện cách vách, nha hoàn canh giữ ở bên ngoài, hắn ra hiệu để các nàng không cần lên tiếng, một mình hắn đi vào, thì nhìn thấy Bắc Đường Liên Vân đang săn sóc lấy khăn tay lau cái trán mồ hôi của Thần Tịch.

Nữ tử nằm trên giường im lặng, nam tử bên cạnh giường lại ôn nhu mà chăm chú như vậy, nhất cử nhất động đều là ôn nhu sủng nịch, đây chính là một bức họa xinh đẹp, hắn nhìn đều có chút hâm mộ. Cả đời này, tìm được một nữ tử đáng giá để cho hắn đối xử ôn nhu như vậy thực sự không dễ dàng, mà Cung Thần Tịch chỉ là một trong số những người bạn trong sinh mệnh của hắn sao?

Lần đầu tiên, hắn có chút chờ mong đối với lựa chọn của mình, cũng có chút phiền muộn.

Có thích nàng hay không hắn không dám cam đoan, nhưng mà, hắn cũng biết cùng với việc thú Liễu gia tiểu thư do mẫu hậu an bài, hắn tình nguyện lấy loại hình thức không quá vinh quang này “Gả” mình đi ra ngoài!

Hắn đã trưởng thành, không muốn cả đời này làm quân cờ cho người khác, cho dù những người đó có là thân nhân đi nữa hắn cũng không vui!

Hắn muốn được tự do, hắn muốn được sự tùy hứng hoàn toàn.

“Vương gia đã trở lại rồi sao?” Bắc Đường Liên Vân quay đầu nhìn hắn một cái, phát hiện hắn đứng im lặng ở đó có chút khó hiểu, “Vương gia, có chuyện gì sao?”

Sở Mục Nhiên bừng tỉnh, lắc đầu, “Không có chuyện lớn gì, bất quá Phụ hoàng nói sẽ để cho khâm thiên giám chọn một ngày tốt, thành toàn tâm nguyện của ta mà thôi.”

Thật không?

Hai người bọn họ có sự đồng ý của Sở hoàng, vậy ai đến thành toàn cho hắn đây? Cha mẹ? Không, thứ hắn cần không phải cha mẹ thành toàn, mà hắn cần chính là công chúa mở miệng giữ hắn lại, nói một câu trong lòng nàng có vị trí của hắn thì tốt rồi!

Bắt đầu từ khi nào, hắn đã trở nên hèn mọn như vậy?

Lúc hai nam nhân ở bên giường phiền muộn, Thần Tịch nằm trên giường lại ngủ mơ nỉ non gọi một tiếng, “Bắc Đường......”

Bắc Đường Liên Vân vội vàng quay đưa tay cầm lấy tay Thần Tịch, “Công chúa, làm sao vậy?”

Cung Thần Tịch lại im lặng, nhưng trong lúc đó trên mặt nàng lại lộ ra nụ cười yên bình, giống như mơ thấy chuyện tốt gì vậy, nàng đang nói nói mớ sao? Mơ thấy hắn sao?

Bắc Đường Liên Vân vừa rồi còn cảm thấy mất mát trong nhất thời bay cao lên, trong mơ công chúa có hắn thì biểu hiện cho việc trong lòng cũng có hắn, chỉ là không chịu thừa nhận thôi sao?

Sắc mặt Sở Mục Nhiên hơi buồn bã, người mà nàng tâm tâm niệm niệm nhớ thương không phải hắn.

“Vương gia, ngồi đi, chúng ta cùng nhau chờ công chúa tỉnh lại.”

Sở Mục Nhiên do dự một lúc vẫn ngồi xuống, gần gũi ở chung với Bắc Đường Liên Vân. Lại nói tiếp, hai người bọn họ lần đầu tiên ở chung mà khách khí như vậy!

“Vương gia, thân phận của công chúa ngươi rõ ràng, ta cũng rõ ràng.”

“Đúng vậy, ta rất rõ ràng.”

“Lấy thân phận của công chúa, rất khó chỉ có một người......”

Sở Mục Nhiên ngạc nhiên nhìn sắc mặt bình tĩnh mà kiên quyết của Bắc Đường Liên Vân, hắn làm cái gì vậy, ngả bài cùng với hắn sao?

Lời editor: Dạo gần đây mn ít thanks và cmt cho Mai quá, đó là cổ vũ tinh thần cho Mai đó, hay là do Mai làm truyện ngày càng tệ nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.