Ngự y chẩn bệnh không sai, hoàng đế tuy là sốt ngất đi, nhưng hắn xác thật không có hôn mê quá lâu. Một đến hai canh giờ sau, hoàng đế cũng đã tỉnh lại, hắn mở mắt nhìn thấy tấm màn quen thuộc trên đỉnh đầu thì mới có chút thanh tỉnh.
Trương Kiệm là người đầu tiên phát hiện hoàng đế tỉnh lại, hắn vội vàng đi đến, hơi có chút kích động nói một câu: “Bệ hạ đã tỉnh rồi sao?!”
Hoàng đế chớp chớp mắt, cảm thấy đầu vẫn có chút hôn mê. Hắn không còn trẻ nữa, tinh lực không bằng lúc trước, trong người cũng có không ít bệnh vặt. Tuy thân thể hắn hôm nay có chút không khoẻ, nhưng hắn vẫn không để ở trong lòng: “Trương Kiệm? Trẫm đây là làm sao vậy, lúc nãy không phải còn nghị sự với các chư thần ở trong điện sao, trẫm vì sao bỗng nhiên lại nằm ở nội điện?”
Trương Kiệm thấy hoàng đế tựa hồ có chút không khoẻ nhíu mày, liền vội triệu ngự y ở bên cạnh bắt mạch cho hoàng đế, đồng thời thỉnh tội: “Là nô tài thất trách. Bệ hạ hôm nay bị cảm lạnh đến sốt hồi lâu, nô tài lại không phát hiện ra, khiến cho bệ hạ mệt đến ngất đi, còn thỉnh bệ hạ trách phạt.”
Ngự y đã thỉnh hoàng đế vươn cổ tay để bắt mạch, hoàng đế nghe xong lời Trương Kiệm nói, lúc này mới nhớ tới chuyện bản thân lúc nãy ngất đi. Hắn nhăn lại mày, lập tức hỏi: “Trẫm hôn mê bao lâu, tin tức có bị truyền ra ngoài hay không?”
Trương Kiệm biết hoàng đế lo lắng cái gì, hắn chỉ có thể cúi đầu bất đắc dĩ đáp: “Khi bệ hạ ngất đi còn có vài vị đại nhân ở đây, tin tức giấu không được. Hiện giờ các vương công, chủ hòa và một ít trọng thần đều đang chờ ở bên ngoài điện.” Nói xong, hắn thấy sắc mặt hoàng đế khẽ biến, vội nói thêm một câu: “Bệ hạ yên tâm, Thái Tử điện hạ sớm đã tới, hắn ở bên ngoài chủ trì đại cục, sẽ không xảy ra chuyện.”
Hoàng đế nghe được Thái Tử tới, lúc này mới yên tâm không ít, hắn xua xua tay: “Ngươi đi ra ngoài truyền lời, nói trẫm không có việc gì, để Thái Tử sớm chút hồi Đông Cung. Hắn nếu không nghe, vậy thì đốt thêm mấy chậu than, lại đưa hắn thêm chút xiêm y, đừng để hắn cảm lạnh ngã bệnh.”
Phụ tử bọn họ luôn không thể cùng nhau bị bệnh, còn phải có người chủ trì đại cục mới được.
Trương Kiệm đương nhiên minh bạch, trước giương mắt nhìn ngự y đang bắt mạch, thấy thần sắc hắn hòa hoãn, lúc này mới tuân mệnh đi ra ngoài truyền lời.
Đám người Thái Tử nghe được hoàng đế tỉnh lại cũng không có bị làm sao, ai ai cũng đều nhẹ nhàng thở ra. Ngụy Vương lại muốn cầu kiến hoàng đế, sau khi Trương Kiệm truyền lời, hoàng đế đơn giản triệu mọi người đến gặp, ngoại trừ tinh thần của hắn không tốt thì cũng không có gì không ổn, mọi người quan tâm hai câu thì cũng hoàn toàn yên lòng.
Hoàng đế lộ mặt, cũng không muốn nhiều lời, hắn xua xua tay: “Được rồi, trẫm không sao, các ngươi đều lui ra đi.”
Lúc này mọi người không cưỡng cầu, chỉ là Ngụy Vương trước khi đi luôn mãi dặn dò hoàng đế bảo trọng thân thể, nhìn rất chân thành hơn trước đây. Mà trong mắt người khác, hắn một phen làm vẻ ta đây liền có rất nhiều ý vị, mặc dù không thích, nhưng cũng không ai nói gì vào thời điểm này.
Ngày đông ngắn ngủi, khi tiến cung thì vẫn là giữa buổi chiều, nhưng đến khi ra cung thì sắc trời bên ngoài đều đã nhá nhem tối.
Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái ngồi trên xe ngựa hồi phủ, không khí hơi có chút nặng nề.
Một lúc lâu sau, Kỳ Dương mới rũ đầu, thấp giọng nói một câu: “Thân thể phụ hoàng càng ngày càng kém. Lúc trước, phụ hoàng không có bệnh, thân thể hắn từ trước đến nay đều khoẻ mạnh. Mãi đến sau này ta... Lúc đó, hắn cũng còn khỏe.”
Người khác có lẽ không rõ, nhưng Lục Khải Phái biết Kỳ Dương đang nói tới kiếp trước. Kiếp trước, Kỳ Dương chết hai năm sau đó, cho nên có một số việc nàng vẫn là “tiên tri“. Nhưng một đời này, hai người các nàng mang đến biến cố, rất nhiều chuyện cũng thay đổi theo. Mặt tốt là Thái Tử còn tại, tạm thời thoát khỏi số phận chết yểu như kiếp trước, nhưng mặt xấu có lẽ là thân thể hoàng đế trước bị tổn hại.
Hai người đều là quân phụ và huynh trưởng của Kỳ Dương, Lục Khải Phái kỳ thật khó mà nói gì thêm, chỉ có thể vỗ về sau lưng nàng, trấn an: “Đây là biến số, nàng và ta cũng không có biện pháp, chỉ hy vọng sau khi xảy ra chuyện này, bệ hạ có thể càng thêm bảo trọng thân thể.”
Kỳ Dương nghe xong cũng chỉ có thể gật đầu, nhưng cũng may hoàng đế xác thật bị bệnh không nặng, nàng miễn cưỡng bớt lo lắng.
Bỏ qua những tình cảm này, Kỳ Dương bắt đầu bình tĩnh nhìn thẳng vào cục diện hiện giờ. Hướng gần mà nói, hoàng đế bị bệnh ít nhiều sẽ khiến triều cục có chút rung chuyển, thậm chí bố cục ở bắc Vinh cũng có thể vì vậy mà bị Tạ Viễn nắm lấy cơ hội phản công. Hướng xa mà nói, hoàng đế sau khi bệnh qua hai lần, thân thể tất nhiên có tổn hại, tuổi thọ có lẽ cũng không lâu dài như dự liệu, việc Thái Tử đăng cơ cũng không còn xa xôi, không thể với tới.
Không đề cập tới người sau, liền người trước mà nói, hoàng đế vẫn không nên ngã bệnh lâu mới tốt.
- --
Ngụy Vương hy vọng hoàng đế sớm ngày khoẻ mạnh trở lại, Kỳ Dương cũng hy vọng hoàng đế sớm ngày lành bệnh, ngay cả Thái Tử cùng chư thần tông thân cũng vậy, không một ai hy vọng bệnh tình hoàng đế chuyển biến xấu. Mỗi người đều ngóng trông hắn khỏe mạnh, nhưng kết quả lại không như mong muốn.
Hoàng đế ngất rồi tỉnh lại cũng không có gì nghiêm trọng, có ngự y bảo đảm hắn chỉ là cảm nhiễm phong hàn nên phát sốt, mọi người vì vậy cũng đều thả lỏng. Nào biết ngày thứ hai hoàng đế đã không lâm triều, liến tiếp mấy ngày sau cũng đều chưa tiếp kiến các triều thần để thảo luận chính sự, mà đem toàn bộ chính vụ đẩy cho Đông Cung. Tuy nói rằng tĩnh dưỡng sau khi bệnh, nhưng ai ai cũng đều biết hoàng đế cường thế như vậy, dù có tĩnh dưỡng thì cũng không có khả năng hoàn toàn yên lặng đến như thế!
Dần dần, trong triều đã bắt đầu nghị luận, đều nói rằng hoàng đế bệnh nặng.
Ngụy Vương cùng mấy vị công chúa nghe được tin tức thì lần lượt vào cung cầu kiến, nhưng đều không thể nhìn thấy thánh nhan, này cũng khiến cho lời đồn đãi càng thêm lan rộng. Vạn hạnh, trong triều còn có Thái Tử tọa trấn, lúc này mới không nháo ra đại loạn gì!
Nhưng mà so với Ngụy Vương và mấy vị công chúa khác, Kỳ Dương hiển nhiên được lợi bởi vì thân thiết với Thái Tử, lại được thánh sủng. Đại khái, nàng là công chúa duy nhất biết bệnh trạng thật sự của hoàng đế.
Theo Kỳ Dương biết, hoàng đế ngay từ đầu xác thật chỉ là bị phong hàn sốt nhẹ, ngự y kê một liều thuốc đã khiến cho hắn thanh tỉnh, trấn an nỗi lòng mọi người. Nhưng đêm đó, bệnh tình của hoàng đế lặp đi lặp lại, sốt nhẹ biến thành sốt cao. Hơn nữa, vô luận dùng dược nhiều lần như thế nào cũng đều vô ích. Thái Tử ở trước giường bệnh thủ hắn một đêm, chờ ngày thứ hai khi hoàng đế tỉnh lại, Thái Tử suýt nữa thì ngã bệnh.
Nếu chỉ một lần thì liền thôi, nhưng liên tiếp mấy ngày đều như thế. Khi trời vào đêm không lâu, hoàng đế liền sốt lên, toàn bộ ngự y của Thái Y Viện cơ hồ canh giữ ở Tuyên Thất Điện, dùng mọi cách có thể làm cũng không thể khiến bệnh tình của hoàng đế có nửa phần chuyển biến tốt.
Trong cung sầu khổ vô cùng, Thái Tử cũng vì vậy mà tiều tụy rất nhiều, khiến cho thân thể vốn mảnh khảnh của hắn lại ốm đi vài phần.
Kỳ Dương đều biết những chuyện này, nhưng nàng đã biết thì cũng không có biện pháp, ngoại trừ dùng hết khả năng mình có giúp Thái Tử ổn định cục diện, nhưng đối với bệnh tình của hoàng đế, nàng cũng không thể can dự nửa phần. Nhìn thấy ngự y bó tay không có biện pháp, tâm nàng cũng dần dần chìm xuống đáy.
Bước ngoặt xuất hiện vào nửa tháng sau, ngày nọ hoàng đế từ trong hôn mê hoảng loạn tỉnh lại, bên tai nghe thấy tiếng một tiểu nội thị thấp giọng nói thầm: “Bệ hạ bị bệnh hồi lâu, Thái Y Viện cũng không có chút biện pháp. Uống xong một chén thuốc đắng, ta sao lại cảm thấy bệnh tình của bệ hạ ngày càng thêm nặng đây? Như vậy tốt hơn hết là đừng uống, ngưng hai ngày nói không chừng sẽ càng tốt.”
Hoàng đế đã bệnh thật sự trầm, hắn mơ mơ màng màng nghe một câu như vậy, trong lúc nhất thời thế nhưng cảm thấy rất có lý. Hắn không phải người giấu bệnh sợ thầy, nhưng uống chén thuốc này nửa tháng nay, chính hắn đều cảm thấy càng ngày hư nhược, thậm chí là vị cay đắng lan tràn trong miệng, thật là một chút cũng không hy vọng nhìn thấy nó!
Người bị bệnh đều có chút cực đoan, các ngự y lâu rồi mà còn chưa có thành công, hoàng đế liền nghi ngờ y thuật của bọn họ. Ngày đó, hắn không uống chén thuốc mà Trương Kiệm đưa tới, còn muốn dán thông báo tìm danh y khác.
Không ai có thể ngăn được tính khí của hoàng đế, Trương Kiệm đương nhiên cũng không ngoại lệ, cuối cùng chén thuốc kia cũng không uống.
Ngày thứ hai, Thái Tử hiểu nên khuyên nhủ hắn, ai ngờ chuyện thần kỳ đã xảy ra. Ngay cái đêm hoàng đế cự tuyệt uống thuốc, cơn sốt liên tục lăn lộn hắn ban đêm hơn nửa tháng đã ngừng lại. Tuy không phải hoàn toàn ngưng lại, hắn cũng sốt một trận, nhưng so với lúc trước rõ ràng đã chuyển biến tốt đẹp!
Người sống trong cung đều rất nhạy bén, cho dù chỉ là một đêm chuyển biến tốt, nhưng liên hệ như vậy cũng làm người giữ kín như bưng. Chờ đến sau khi Trương Kiệm bẩm báo việc này cho Thái Tử, Thái Tử từ trước đến nay ôn hòa khoan nhân đều trở nên lạnh lẽo, hắn không nói hai lời trực tiếp để Vũ Lâm vây quanh Thái Y Viện. Chờ ngừng thuốc thêm một ngày, hoàng đế rõ ràng càng chuyển biến tốt đẹp, Thái Tử càng là vừa mừng vừa sợ, quay đầu liền triệu Đại Lý Tự Khanh tra xét việc này.
Chuyện Thái Y Viện bị nghi ngờ ám hại hoàng đế không có truyền ra ngoài, nhưng Kỳ Dương rất nhanh đã biết. Nàng cố ý vào cung một chuyến, cũng không biết nàng thương nghị với Thái Tử chuyện gì, nhưng sau khi hồi phủ thì rõ ràng an tâm không ít.
Hơn nửa tháng tĩnh dưỡng, hoàng đế vắng họp triều chính chừng hơn tháng rốt cuộc xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Lần này, ai cũng đều có thể nhìn ra hắn già đi, râu tóc nửa năm trước còn đen nhánh giờ đã bạc một nửa. Có thể nghĩ, trận “bệnh” này dù chưa muốn mạng hoàng đế, nhưng cũng thực sự tổn thương căn cơ thân thể hắn, không dễ gì có thể tĩnh dưỡng về như trước.
Kỳ Dương nhìn thấy hoàng đế nhanh chóng già đi, nàng rất thương tâm một hồi. Ngụy Vương càng khoa trương hơn nàng, khi diện thánh thì trực tiếp bổ nhào đến đầu gối hoàng đế rồi khóc rống một hồi, chỉ là không biết hắn khóc vì thân thể hoàng đế bị hao tổn, hay vẫn là vì tương lai phía trước của hắn mờ mịt.
Năm nay trời đông giá rét, toàn bộ không khí triều đình Lương Quốc đều trầm thấp áp lực.
Xa ở vạn dặm ngoài kia, phủ Thừa tướng ở bắc Vinh, Tạ Viễn vừa mới khiến người thả ra một con bồ câu đưa tin. Trong tay hắn còn cầm một cuộn giấy nhỏ, sau khi mở ra đọc một lần, ý cười ở khóe miệng hắn càng thêm rõ ràng.
Một lát sau, có lẽ là xem đủ rồi, cũng đắc ý đủ rồi, Tạ Viễn lúc này mới đem tờ giấy ném vào bếp lò đốt quách đi.
Bếp lò nhỏ được làm bằng bùn đỏ, dùng để nấu tuyết thành nước rồi ngâm trà xanh, hơi nóng tỏa ra phiêu diêu trà hương, thật có một phen ý cảnh. Lại nhìn Tạ Viễn chậm rãi kéo lên vạt áo dài, tiện tay pha trà, lộ ra tư thái nhàn nhã lại khí độ. Khiến cho mọi người nhìn thấy hắn, liền nghĩ tới cao nhã, nghĩ tới khí khái, phảng phất đặt mình vào thế gia ở Giang Nam, rất khó tưởng tượng nơi này là bắc Vinh, mà Tạ Viễn cũng đều không phải là người cao nhã thanh thản.
Ý cảnh như vậy cuối cùng bị tiếng bước chân cực nhẹ đánh gãy. Người đến là Mạnh Phi, hắn mới vừa lĩnh mệnh thả bồ câu đưa tin, lúc này trở về truyền lời: “Chủ thượng, công chúa cho mời.”
Tay Tạ Viễn đang nâng chén uống trà chợt ngừng lại, mày hắn khẽ nhăn lại, biểu tình đã không còn vui vẻ như lúc trước.
Mạnh Phi thấy hắn không đứng dậy, liền thối lui đến một bên cũng không nhiều lời. Hắn giống như một cái bóng, vẫn luôn đuổi theo Tạ Viễn, bảo hộ Tạ Viễn, lại vĩnh viễn sẽ không can thiệp vào quyết định của hắn.
Giờ phút này, Tạ Viễn rõ ràng không muốn để ý tới thê tử man di kia của mình. Những năm gần đây, giữa hai người hắn cũng chiếm hết thượng phong. Nhưng thế cục hiện giờ bất đồng, Vinh Đế xa lánh hắn, quần thần xa cách hắn, đã khiến cho hắn minh bạch khó khăn khi thân là dị tộc ở nước khác.
Tạ Viễn siết chặt chén trà trong tay, nhưng cuối cùng hắn vẫn buông chén trà rồi đứng lên, phất ống tay áo đi ra ngoài. Không nhịn được việc nhỏ thì sẽ làm loạn việc lớn, chờ đến khi hắn trừ khử tai hoạ ngầm, hắn sẽ lại đến thu thập tốt cục diện trước mắt!